Nhìn
bóng dáng cao cao của cậu thanh niên phảng chiếu qua ly rượu, Kim Junsu chớp chớp
mắt. “Cậu nói phía trên dự định sẽ khởi tố vụ này?”
Người
kia gật đầu, “Em đã dò la tin tức, nếu là các công tố viên khác thì còn có cơ hội,
nhưng đằng này Park Yuchun chính là nổi danh ăn cứng không ăn mềm, cho nên muốn
đem việc này áp chế xuống có thể nói là rất khó.”
Kim Junsu tiếp tục chớp chớp mắt, người kia cười
cười. “Anh lại định bày trò gì nữa đây.” Kim Junsu lắc lắc ngón tay. “Bí mật.”
Người
nọ cũng không tiếp tục truy xét, đứng dậy đi vòng ra phía sau Kim Junsu rồi ôm
lấy tấm lưng mảnh khảnh kia. “Mèo con thật không biết vâng lời, lại gây chuyện?”
Kim Junsu cau có xoay người, vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của người kia. “Không
phải là tôi gây chuyện, mà là có người đến kiếm chuyện với tôi.”
Người
nọ mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt đang tức giận kia. “Có tin sẽ báo cho anh, còn
đám cấp trên cứ để anh Jaejoong xử lý. Ai lại chẳng bán mạng vì tiền.” Kim
Junsu gật đầu. “Tôi biết. Bên hải quan cũng đã bố trí người. Về phần Hwang
Jong, tôi sẽ không cho hắn cơ hội ra làm nhân chứng đâu.”
Vẻ
mặt người nọ vừa yêu lại vừa hận nói, “Móng vuốt của anh cũng thật lợi hại.”
Nói xong chậm rãi bước tới hôn lên đôi môi như độc dược kia.
“Junsu,”
Kim Jaejoong đột nhiên chạy vào liền sửng sốt. Sau đó mỉm cười cầu hoà, “Xin lỗi,
quấy rầy hai người.” Kim Junsu lắc đầu. “Nói đi, có chuyện gì hả honey?” Kể từ
sau hôm đó, Kim Junsu cũng không có đổi cách xưng hô này. Kim Jaejoong đảo mắt,
“Đây là thông tin về Park Yuchun mà em yêu cầu. Gia phả mười tám đời của hắn
cũng moi lên hết cho em rồi này.” Kim Junsu hài lòng gật gật đầu. “Honey à, anh
giỏi quá, qua đây em hôn cái nào.” Nói xong cậu bổ nhào về phía Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong dường như cũng quen với cảnh này nên cũng không tránh né. Người
kia vẫn luôn mỉm cười xem Kim Junsu đùa giỡn. “Em về đây, hai người cứ từ từ mà
hôn.”
Chờ
cho người kia ra về, Kim Junsu mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. “Có phải em quá
đê tiện không?” Kim Jaejoong thành thực gật đầu, Kim Junsu nghiến răng nghiến lợi
nói “Anh không tế nhị một chút được à?” Kim Jaejoong gật đầu, “Chắc vậy, em
cũng đừng nên dính líu gì với những người như cậu ta.” Sau đó anh lại thở dài,
“Em muốn lừa cậu ta đến khi nào đây?”
“Em
không có lừa nó, là do tự nó hiểu lầm thôi.” Kim Junsu chép miệng. “Em căn bản là
không có cơ hội giải thích.”
Kim
Jaejoong hừ một tiếng. “Vậy sao, cơ bản là không muốn giải thích thì có.” Kim
Junsu mỉm cười, “Jaejoong à, sao anh toàn nói những lời em không thích nghe
không vậy?” Kim Jaejoong chỉ vào đống tư liệu trên bàn. “Vậy thì nói chuyện em
thích nghe. Hắn hầu như không có nhược điểm. Nhưng hắn có một người em trai.”
“Vậy à?” Kim Junsu đứng dậy duỗi lưng. “Em phải cùng người ta bồi dưỡng tình cảm
mới được.”
Trước
cổng một trường trung học ở Seoul, một chiếc xe hơi sang trọng gây nên từng trận
bàn tán xôn xao. Kim Junsu tựa người vào xe xem đồng hồ. Còn sợ thiên hạ chưa đủ
loạn, thỉnh thoảng cậu còn ngẩng lên tươi cười với mấy em nữ sinh tan học. Một
cậu nam sinh cao gầy trông rất đẹp trai thu hút ngay sự chú ý của Kim Junsu.
Người này có khuôn mặt hao hao giống Park Yuchun khiến cậu không thể nào không chú
ý.
“HI,
Yuhwan.” Kim Junsu tiến đến bắt chuyện. Cậu nam sinh cảnh giác lùi về phía sau.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng người trước mặt, cậu nhóc mới thở phào một cái, là vì
người này chẳng có vẻ gì là người xấu cả. Thấy Park Yuhwan buông lỏng cảnh
giác, Kim Junsu càng tươi cười hơn, “Đừng sợ, anh là bạn của Yuchun.” Park Yuhwan
nghi hoặc đánh giá Kim Junsu. Kim Junsu lại trưng ra một nụ cười vô hại, “Anh của
em nhờ anh mang quà tới cho em.”
“Quà
gì thế?” Park Yuchun sống ở ký túc xá của cục nên hai anh em bình thường rất ít
gặp nhau. Vừa nghe anh trai mua quà cho mình, Park Yuhwan đương nhiên rất là
thích chí rồi. Kim Junsu lấy trong xe ra một cái túi thật to. “Nè, cái này là Yuchun
nhờ anh mang qua cho em.”
Park
Yuhwan nhận lấy, bên trong là một bộ quần áo, là loại trang phục thường ngày mà
cậu nhóc rất thích. “Thích không?” Kim Junsu cười hỏi.
Park
Yuhwan gật gật, “Thích. À phải rồi, em nên xưng hô với anh như thế nào?”
“Junsu, Kim Junsu.” Kim Junsu vỗ nhẹ lên đầu Park Yuhwan, “Phải nhớ kỹ đó.”
Park
Yuhwan gật đầu cái rụp, “Em nhớ mà, Junsu hyung.” Kim Junsu gật đầu, trông có vẻ
rất hài lòng. Park Yuchun, em trai anh rất
thích quà của anh kìa.
Park
Yuchun lúc này đang đắp áo khoác ngủ trưa trên sofa, chẳng mảy may để ý đến chiếc
điện thoại đang rung trong túi. “Yuchun hyung, có điện thoại.” Cậu thực tập
sinh Jung Kyun vừa mới đến không lâu lay lay Park Yuchun, chỉ vào túi quần hắn.
Park Yuchun xoa xoa thái dương cho tỉnh táo lại một chút, “Yuhwan à, có chuyện
gì sao?” Park Yuchun nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói phấn khích
của Park Yuhwan. “Hyung, em rất thích bộ quần áo.”
“Quần
áo?” Park Yuchun nhíu mày, bên kia tiếp tục truyền đến giọng nói lảnh lót của
Park Yuhwan. “Dạ phải, quần áo anh nhờ anh Junsu mang tới cho em đó.” Park Yuhwan
lôi bộ đồ ra rồi miêu tả lại một lượt cho Park Yuchun.
Park
Yuchun nghe xong liền nheo nheo cặp mặt đào hoa lại. Cái này không phải là Kim
Junsu đang nhắc nhở mình sao? “Hyung, có chuyện gì hả?” Park Yuchun im lặng khiến
Park Yuhwan cảm thấy có chút kỳ quái. “À, không có gì. Anh định đưa cho em lâu
rồi nhưng mà chưa có thời gian. Em thích là tốt rồi.” Park Yuchun ung dung nói
chuyện với em trai. Tiếp đó hai anh em cùng trò chuyện với nhau vài câu. Sau
khi cúp điện thoại, sắc mặt Park Yuchun âm trầm đến mức đáng sợ.
“Yuchun
hyung có phải là người đa nhân cách không nhỉ?” Jung Kyun lẩm bẩm. Shim
Changmin ho khan một tiếng chỉ chỉ Park Yuchun đang nhìn qua bên này. Jung Kyun
lập tức che miệng lại rồi lắc đầu ngầy ngoạy. “Không phải là em nói đâu, là cậu ta nói đó.”
Shim Changmin nhìn thấy hướng
ngón tay chỉ vào người mình, liền giơ nắm đấm, “Cái tên Hán gian kia.” Park Yuchun
không có tâm tình mà đùa giỡn cùng bọn họ, cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Yuchun hyung, anh đi đâu vậy?
Lỡ đâu sếp Jang phát hiện anh lẻn đi thì sao?” Jung Kyun tiếp tục gào thét,
Jung Yunho liền ký đầu y. “Đừng la nữa, em sợ sếp Jang không phát hiện ra hả?”
“Jung Yunho, cậu vào đây ngay
cho tôi.” Giọng nói uy nghiêm của Jang Woohyuk vang lên khiến cho Jung Yunho
toát mồ hôi lạnh, anh hung hăng trừng tiểu động vật Jung Kyun một cái rồi đi
vào trong.
Shim Changmin đảo đảo ly nước
trong tay, “Miệng cậu linh thật.” Jung Kyun nhụt chí úp mặt xuống bàn. Tôi thật sự là không cố ý mà.
Trong văn phòng trên tầng thượng
của tòa nhà JS, Kim Junsu tùy tiện nằm dài trên sofa xem tạp chí. Kim Jaejoong
đem một đống báo cáo ném vào người cậu, “Em thật nhàn rỗi, tay chân của anh như
sắp bị phế hết đi rồi đây này.”
Kim Junsu nhìn vào đống báo cáo
rơi trên người, “Jaejoong à, anh có chắc anh là giám đốc điều hành của JS không
vậy? Trông hệt như thư ký riêng của em.” Kim Jaejoong nhướng mày, “Kim Junsu,
em ngứa da rồi phải không. Phía tổng bộ cục cảnh sát đều đã được thu xếp ổn thỏa.
Bây giờ ngoan ngoãn đóng cho tốt vai người lương thiện cho anh.”
Kim Junsu bật cười, “Tốt nhất
là như vậy, đỡ phiền hà. Park Yuchun này xương rất cứng, rất khó nhai, phải
ninh từ từ, lửa riu riu, để cho nhừ thì canh mới ngon.” Nói xong còn liếm mép
khiến Kim Jaejoong cảm thấy rét run.
Park Yuchun đi tới quầy tiếp
tân đòi gặp Kim Junsu. Ngoài dự đoán liền được mời lên tầng thượng, nói rằng
giám đốc đã căn dặn Park-shi có thể trực tiếp đi lên. Park Yuchun cười lạnh một
tiếng, xem ra đã bị vật nhỏ này tính kế rồi.
No comments:
Post a Comment