[Flashback]
Yoochun đã quyết định. Anh sẽ ngõ
lời với Junsu. Anh sẽ làm nó hôm nay. Trước sự chứng kiến của đám bạn học, các
giảng viên, mấy chú bảo vệ, tất cả mọi người. Không thể trì hoãn thêm giây phút
nào nữa.
‘Bây giờ hoặc không bao giờ. Bây giờ
hoặc tiếp tục cuộc sống vật vờ như trước kia.” Anh tự nhủ trong đầu.
Yoochun lập một kế hoạch. Anh thậm
chí còn phác thảo nó ra giấy.
‘Làm ơn khiến Junsu đồng ý. Làm ơn
khiến Junsu đồng ý.’ Cả trái tim, tâm trí và linh hồn anh đều cầu nguyện.
Đây là bản kế hoạch:
1. Tạo một slide show chiếu những
tin nhắn của anh bằng màn hình LED chính của đại sảnh khi tất cả mọi
người tựu tập ở đó. Dĩ nhiên là khi Junsu cũng có ở đó.
2. Chờ cho mọi thứ đã sẵn sàng;
Junsu sẽ ngồi ở giữa hàng thứ hai; Tất cả đều im lặng.
3. Cho chạy slide show.
4. Sẽ có những sự cố sau xảy ra:
a. Sẽ có náo loạn vì sự cố kỹ thuật
hoặc có trời mới biết động đất hay sóng thần có xảy ra hay không?
b. Bị Junsu ngăn lại. Cậu ấy sẽ
nổi giận ngay tức khắc vì cảm thấy xấu hổ.
c. Bị náo loạn và ngăn chặn. Junsu
nhìn thấy slice show, nghe lời bộc bạch của mình nhưng sau đó cậu ấy bỏ đi.
Khiến mình chết đứng ngay tại đó, không để lại câu trả lời nào hết. Nhưng nó
không có nghĩa là lời từ chối. Mình vẫn còn cơ hội tỏ tình trong tương lai bằng
cách khác, có lẽ vậy.
d. Bị kết liễu. Nghĩa là, mọi chuyện
sẽ chấm hết. Mình sẽ trở về cuộc sống vật vờ như trước kia.
Yoochun đã sẵn sàng (hy vọng là
vậy). 99% nổ lực và 1% may mắn là quá đủ.
Junsu tới. Cậu ngồi cùng đám bạn của
mình. Đại sảnh bắt đầu chật kín người. Khi micro được bật lên, tất cả bắt đầu
im lặng.
Xong rồi. Làm thôi. Ngay bây giờ!
Yoochun ra dấu cho bạn anh chiếu
slice. Ngay sau đó, các slice bắt đầu hiện lên màn hình.
Junus đang bận tán dóc cùng lũ bạn
khi có ai đó huých cù chỏ vào cánh tay cậu.
“Nhìn lên màn hình kìa!” một đứa bạn
của cậu nói.
Khi Junsu nhìn lên, cậu há hốc. Mọi
người bàn tán sôi nổi. “Chuyện gì vậy?” hoặc là “Đó nghĩa là gì?” hay thậm chí
là “Kim Junsu là ai?” Vài người bọn họ bắt đầu trầm trồ trước màn hình. Junsu
tin chắc rằng mặt cậu hiện đang đỏ lên như trái cà chua chín. Tim cậu đập cực
nhanh. Cậu sẽ sớm được biết người đứng sau tất cả những chuyện này. Cho tới giờ
cậu vẫn chưa nghĩ ra được người đó là ai.
Sau gần 5 phút, slice show kết thúc.
Ánh đèn hướng về phía góc trái bên dưới màn hình, hay bên phải theo hướng Junsu
ngồi. Có một người đàn ông ăn mặc xềnh xoàn, cầm pen tab trong tay.
Người đó, còn ai vào đây ngoài Park
Yoochun ra.
Câu hỏi của Junsu được giải đáp.
Junsu không hề chớp mắt hay hít thở,
cho tới khi não bộ buộc cậu phải làm vậy.
“Là Park Yoochun sao?” Junsu thầm hỏi.
“Um… Chào mọi người.” Yoochun lên
tiếng. “Hôm nay… tôi có um… một bài thuyết trình muốn trình bày với các bạn…
um… và đặc biệt là với cậu thanh niên ngồi đằng kia, giữa các cậu, tên Kim
Junsu…” Yoochun chỉ tay về phía Junsu.
“Um, bắt đầu thôi.” Yoochun bắt đầu
viết nguệch ngoạc lên cái tablet được kết nối với màn hình LED và những dòng
chữ anh viết hiện lên màn hình ngay lập tức. “Như hầu hết mọi người đều biết
là… um… tôi không có khiếu ăn nói hay tài văn chương gì cả… Nên… um… thay vào
đó tôi sẽ viết những đoạn mã này… um… nó khá là đơn giản và tôi sẽ cho các bạn
thấy…”
Trên màn hình, chữ viết của Yoochun
bắt đầu xuất hiện.
using Heart;
namespace toKimJunsu
{
class Love
{
static void Main()
{
Console.writeLine("I love
you");
Console.writeLine("Be
mine?")
Console.readKey();
}
}
}
Tất cả đều reo hò. Bạn của Junsu thì
liên tục thúc cù chỏ vào người cậu và nói cậu thật may mắn khi nhận được lời
thổ lộ như vầy từ một người như Park Yoochun.
“Vậy… um… Junsu? Em… um… nghĩ sao về
đoạn mã này?” Yoochun căng thẳng hỏi. Tay anh đã run bần bật kể từ lúc bắt đầu
buổi thuyết trình.
Junsu nhìn chòng chọc vào màn hình.
Cậu biết nó có nghĩa gì. Dĩ nhiên là nó thật dễ hiểu sau khi cậu đã bỏ hàng giờ
ngồi đàm đạo cùng anh Yunho.
Một sự im lặng kỳ quái bao trùm cả
đại sảnh. Không biết vì sao nhưng mọi người ở trong sảnh đều cảm thấy hồi hộp
chờ đợi câu trả lời của Junsu. Yoochun nín thở khi Junsu mở miệng.
“Ah… Tôi có thể nói điều này trước
được không?” Giọng Junsu run run, cậu hỏi Yoochun.
“D—Dĩ nhiên, um… em nói đi,” Yoochun
nói.
‘Thôi xong. Cậu ấy sẽ từ chối mình.’
Yoochun nhủ thầm. Anh bắt đầu cảm thấy choáng váng, mặt mày tái mét lại.
“Tôi—tôi nghĩ, anh thiếu dấu chấm
phẩy ở dòng thứ 9 rồi.” Junsu ngây thơ nói.
Yoochun cảm thấy tim anh ngừng đập
và ruột gan đều lộn hết cả lên… Không… phải nói là toàn bộ ruột gan đều bay hết
ra ngoài mới đúng. Tất cả mọi người đều cười khùng khục khi nghe Junsu nói…
cười rất dữ dội.
[End Flashback]
“Nó là—em biết không Junsu,
anh đã không có cuộc sống thật sự trước đó. Bạn anh nghĩ tất cả những gì
anh làm là nằm ườn trên ghế sofa hay chơi game. Mẹ anh thì nghĩ những gì anh
làm là sửa máy vi tính. Lập trình viên không sửa máy vi tính! Những gì mà xã
hội này nghĩ anh làm là hack vào các tài khoản ngân hàng. Khi anh có dự án đầu
tiên, khách hàng của anh nghĩ những việc anh làm là copy-paste mấy cái chương
trình. Nhưng những gì anh thật sự làm là lập trình để kiếm cơm!”
Junsu lắng nghe ông chồng của mình
càm ràm trong thích thú.
“Cuộc sống của anh là một chu trình chán
ngắt không có điểm dừng.” Yoochun thêm vào. “Nhưng tất cả đều không còn nữa kể
từ khi anh nhìn thấy em. Tiếng cười của em, nụ cười của em…”
“Ôi thật là. Anh lại như vậy nữa…”
lần này tới phiên Junsu càu nhàu. Cậu lật người lại, đặt lưng nằm lên người Yoochun.
“… tóc của em, đôi mắt em, sóng mũi
của em, tiếng thét nhói tai của em, tất cả mọi thứ của em! Khiến anh cảm thấy
cuộc sống này vẫn còn ý nghĩa.” Yoochun ôm lấy Junsu từ phía sau. Cằm gác lên
trên tóc của cậu.
“Em biết không Junsu?” Yoochun thì
thầm bên tai cậu.
“Hmm…”
“Anh nghĩ em là trình biên dịch của
anh. Cuộc sống của anh không thể bắt đầu mà thiếu em.” Yoochun nói, cười toe
toét như một thằng ngáo.
Junsu xoay người lại, đối mặt với
người cậu yêu. Tay của Yoochun chưa từng buông lấy eo Junsu ra.
“Anh xài câu này trong tin nhắn rồi.
Anh không thể dùng một câu hai lần được!” Junsu nói, thách thức kỹ năng văn
chương của ông chồng yêu dấu.
“Thì, thật ra… còn một câu nữa mà
anh chưa bao giờ nói với em…” Yoochun nói, chấp nhận lời thách thức của cậu.
“Là gì?” Junsu hỏi.
Yoochun nghĩ ngợi trong chốc lát,
“Em có biết anh là ai không?”
Junsu nhướng mày, cảm thấy bối rối.
“Hmm… anh là Park Yoochun?”
“Không.”
“Hmm… anh là ông chồng đáng yêu của
em?”
“Kh… đúng là vậy… nhưng đó không
phải là điều anh muốn đề cập…”
“Nói em biết đi~!”
“Hỏi anh đi, em yêu...” Yoochun vuốt
ve gò má Junsu.
Junsu khúc khích cười rồi hỏi, “Anh
là ai?”
“Anh là lập trình viên và em là
nguồn mật mã của anh…” [I am a programmer and you are my source code.]
Junsu cười đến quặng hết cả
ruột lên, cậu chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này.
“Anh, cái tên lẻo mép này! Em yêu
anh…!” Junsu nói, kéo áo của chồng mình lại và hôn anh say đắm.
Ngạn ngữ thời hiện đại có câu
một khi bạn trở thành lập trình viên, bạn sẽ không có một cuộc sống đích thực.
Park Yoochun là một lập trình viên, nhưng câu nói này lại không áp dụng được
với anh. Vì Park Yoochun đã có Kim Junsu làm ngoại lệ cho mình.
[*] Nguyên văn câu này là “Are you
a computer keyboard? Because you are my type.” Từ type có hai nghĩa là ‘đánh
máy’ và ‘mẫu người’ hay ‘tuýp người’. Anh Chun chơi chữ chỗ này.
Câu sau là về chuyên ngành tin học. “I think you are my compilier. My life wouldn’t start without you.” Nói ngắn gọn là lập trình viên muốn ra lệnh cho máy tính nó hiểu thì phải có trình biên dịch, dạng giống như thông dịch viên nếu là con người :)) Nên anh nói anh sẽ không thể làm gì nếu thiếu trình biên dịch (hay Junsu.)
Câu sau là về chuyên ngành tin học. “I think you are my compilier. My life wouldn’t start without you.” Nói ngắn gọn là lập trình viên muốn ra lệnh cho máy tính nó hiểu thì phải có trình biên dịch, dạng giống như thông dịch viên nếu là con người :)) Nên anh nói anh sẽ không thể làm gì nếu thiếu trình biên dịch (hay Junsu.)
-End-
No comments:
Post a Comment