“Tại sao anh lại đối xử với bản thân mình như vậy?”
“Kibum làm bánh gạo, anh
muốn cùng ăn không?”
Người thanh niên cao hơn
nhướng cổ nhìn vào trong căn hộ. Anh trông thấy Kibum đang ngồi trên chiếc sofa
với đĩa bánh gạo trên tay. Xem ra cậu chàng này đã bắt đầu hành động rồi đây!
“Không phải cậu ta tự
làm đâu, nhìn chúng quá hấp dẫn.” Changmin khiêu khích. Sau đó anh dời mắt sang
Junsu, “Đừng ngây thơ quá như thế, Junsu.”
Junsu nhìn vào mắt
Changmin và không hiểu tại sao Changmin lại trở nên nghiêm túc như thế khi nói
câu cuối cùng kia.
Kibum liếc Changmin,
“Đàng hoàng chút đi.”
“Um…” Junsu không biết
nên làm gì nữa. Cậu nắm cánh tay của Changmin rồi kéo anh vào căn hộ, “Vào
đây.”
Changmin có vẻ như không
quen khi có một người thanh niên khác (hay bất cứ người nào khác) ôm lấy tay
mình và kéo mình đến sofa. Anh không thích tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai. Vì
thế anh bước nhanh hơn và ngồi xuống cái sofa đơn.
Kibum nghĩ Changmin thật
là xấu tính khi đột ngột rút tay ra như thế, nhưng Junsu thì lại không có vẻ gì
là chú ý đến điều đó.
“Hai anh muốn uống gì
nào?” Junsu hỏi.
Kibum quyết định hoàn
toàn làm lơ cái tên cao kều và thất thường kia. “Soda đi!”
Junsu hơi bĩu môi,
“Không có, Hyung không thích em uống soda. Anh ấy nói nó không tốt cho em.”
“Chunnie không thích
soda? Vậy thì anh cũng không thích soda. Qua đây nào, ngồi xuống đi Junsu,”
Kibum kéo Junsu ngồi xuống cạnh mình. “Kể anh nghe Chunnie thích gì đi.”
Junsu bối rối nhìn Kibum
còn Changmin thì đảo mắt.
“Kibum, sao anh gọi anh
em là ‘Chunnie’ vậy?”
“Vì nghe dễ thương mà!”
Kibum mỉm cười, hai mắt híp lại. “Em chỉ gọi anh ấy là ‘Hyung’ thôi hả?”
“Yeah, bởi vì… anh ấy là
Hyung của em.”
“Thật à? Vậy, như là,
anh ruột ấy hả?”
“Huh?”
“Đừng có làm cậu ấy rối
lên nữa,” Changmin xen vào.
Kibum lườm Changmin một
cái rồi quay trở lại với Junsu. “Ý anh là, hai người là cùng cha cùng mẹ sinh
ra?”
Junsu chớp mắt, “À thì,
um, anh ấy nói với em anh ấy là Hyung của em.”
Kibum gật đầu thấu hiểu.
Changmin nhíu mày, bởi vì anh biết Yoochun nói dối.
“Em cũng có thể gọi anh
là ‘Hyung’, đúng không?”
“Dĩ nhiên rồi!” Kibum
tán thành ngay tức khắc. Sau đó cậu khúc khích, “Anh rễ nghe cũng hay đó.”
“Gì thế?” Junsu không
chắc cậu có nghe chính xác hay không.
“Không có gì!” Kibum
cười tít mắt. “Vậy kể cho anh nghe nhiều hơn về Hyung của em đi.”
Changmin cười khẩy rồi
đảo mắt. “Tôi còn một số việc phải làm.”
“Anh đi sao?” Junsu nhìn
lên với đôi mắt buồn bã.
Changmin phải nhìn sang
nơi khác để không phải nhìn vào cặp mắt của Junsu. “Ừ, hơn nữa Hyung của em
không muốn thấy anh ở đây đâu.”
=====
“Anh lúc nào cũng thích
đơn độc. Nhưng lần cuối cùng anh ở một mình là khi nào vậy?”
“Tôi sẽ đơn độc nếu cậu
biến đi.”
Yoochun lau sạch những
cái ly thuỷ tinh rồi treo ngược chúng lên cái giá kim loại. Anh xoay lưng về
phía Changmin để sắp xếp lại những chai rượu.
“Yoochun! Tequila! Hai
ly!” người nào đó gọi to. Yoochun thành thục với tay lấy hai cái ly phù hợp và
những nguyên liệu cần thiết để thực hiện thức uống được gọi.
“Anh thích đến quán bar
hay quán café và ngồi đó một mình hàng giờ liền. Đó là khi anh thật sự cô độc.
Nhưng bây giờ, anh đi làm rồi sau đó trở về căn hộ để chăm sóc cho Junsu,”
Changmin tiếp tục nói sau khi cậu nốc cạn một chai bia khác.
“Tôi dành thời gian với
Junsu,” Yoochun sửa lại. Anh không thích Changmin nói ‘chăm sóc Junsu’, nghe
giống như là nghĩa vụ vậy, giống như là một chuyện gì đó phiền phức dữ lắm.
“Anh đã từng thực hiện
những phi vụ đáng giá cả tỷ đồng. Còn bây giờ thì sao, anh bán mạng làm hai
công việc và còn đang kiếm thêm một cái nữa.”
Yoochun quay lại để bày
trí hai món thức uống và để trừng Changmin. Anh thậm chí còn không thèm hỏi làm
sao Changmin biết anh đang tìm thêm việc. “Nó cũng là công việc thôi.” Yoochun
vặn lại.
“Công việc kia không đòi
hỏi anh phải cực nhọc như thế này và mang lại hơn rất nhiều tiền. Quay về…”
“Tôi sẽ không trở về,”
người thanh niên lớn tuổi hơn gạt ngang, ánh mắt ánh lên sự kiên định.
“Tại sao anh lại đối xử
với bản thân mình như vậy?”
“Như thế nào? Tôi không
có tự hành hạ mình.”
“Vấn đề nằm tại quan
điểm.”
“Quan điểm của chúng ta
đối lập nhau.”
“Cho em thêm chai bia
nữa,” Changmin đảo ánh mắt nhìn sang hướng khác, gương mặt cậu trở nên bực tức
và cau có.
“Tại sao cậu lại đối xử
với bản thân mình như vậy?” Yoochun lặp lại câu hỏi mà Changmin đã hỏi anh.
Changmin xoay lại và cậu
hướng mắt nhìn thẳng vào Yoochun. “Em không muốn nhìn thấy người bạn thân nhất
của mình phải đau khổ. Vận may không phải lúc nào cũng xuất hiện đâu, Micky.”
Yoochun bật nắp một chai
bia khác và đặt nó trước mặt Changmin. “Vận rủi cũng không phải lúc nào cũng
xuất hiện cả.”
=====
“Đừng có đi theo tôi
nữa.”
“Em ở đối diện nhà anh
mà.”
Yoochun cau mày với cậu
thanh niên cao kều này giống như là bóng ma quá khứ của anh. Anh phải tiếp tục
lẩn tránh Changmin. Thật tệ là cả hai đều cứng đầu còn hơn cả loài lừa nữa.
Cả anh và Changmin đều
có những mặt giống nhau. Và đó là lý do mà ngày xưa họ đã hợp tác rất ăn ý.
Nhưng chỉ là chuyện hồi đó mà thôi.
Changmin mở cánh cửa căn
hộ của Kibum còn Yoochun thì mở khoá cánh cửa căn hộ của anh. Anh đoán là Junsu
đã ngủ rồi vì bây giờ đã gần hai giờ rưỡi sáng.
Và Junsu đã đi ngủ khi
Yoochun mở cửa đi vào, chỉ là cậu thanh niên trẻ hơn ôm Kibum mà ngủ trên ghế
sofa. Cả hai ngủ trông như những đứa trẻ vậy, cuộn tròn người lại và chỉ thiếu
nước mút ngón cái mà thôi.
“Hay thật,” Changmin nói
và Yoochun nhận ra cậu đã bước qua hành lang và nhìn vào căn hộ.
Yoochun nhíu mày. “Có
biết riêng tư là gì không?”
“Ôi, cho xin đi, Junsu
còn kéo em đi vào căn hộ khi anh không có ở đây nữa.”
Yoochun thở dài, anh
biết anh không thể nổi giận khi Junsu làm như thế. “Chỉ việc… mang Kibum về
đi.”
“Sao vậy? Trông dễ
thương mà.”
“Changmin,” Yoochun cảnh
cáo. Tối nay anh đã đấu khẩu với thằng nhóc cao kều này đủ rồi.
“Em nhớ được nghe gọi
như thế,” Changmin mỉm cười thoả mãn, ám chỉ giọng nói Yoochun đã thường dùng
để gọi tên cậu.
Changmin đi theo Yoochun
đến ghế sofa. Đầu của Junsu đang tựa trên vai Kibum cho nên Yoochun nhẹ dàng
nâng đầu cậu lên, hy vọng sáng mai cậu trai trẻ tuổi hơn không bị rút cổ.
“Chỉ cần gọi họ dậy là
được rồi,” Changmin nói.
“Vì sao?” Yoochun hỏi và
Changmin hơi há hốc nhìn chằm chằm vào Yoochun. Hồi đó Yoochun còn thua xa mới
được xếp vào hạng tuýp người ‘dịu dàng’. Changmin biết Yoochun đã thay đổi kể
từ lúc ấy, nhưng cậu không ngờ anh lại thay đổi nhiều đến như vậy.
“Anh lo lắng nhiều quá.
Bọn họ cũng không phải sẽ bị thương nếu bị đánh thức và tự đi về phòng. Và họ
cũng không phải là trẻ con, Micky.”
Yoochun mở to mắt và ném
cho Changmin một cái nhìn cảnh cáo. “Đừng bao giờ gọi tôi như thế trước mặt
họ.”
Changmin cúi đầu nhìn
Junsu đang ngủ say. Cậu thở dài, “Thôi được.”
“Nhìn này, hãy mang
Kibum về đi. Tôi còn phải ôm Junsu đi đánh răng nữa,” Yoochun liếc nhìn những
túi bánh kẹo và một miếng bánh gạo ăn dở trên bàn café.
“Thật không thể tin nổi,
Yoochun! Anh nói chuyện hệt như mấy bà mẹ vậy!” Changmin rít lên, cậu vò đầu
rồi lẩm bẩm một câu chửi tục trong miệng.
“Đừng nói tục. Về đi.”
Bối rối và bực dọc,
Changmin thô lỗ kéo Kibum dậy rồi ôm cậu về căn hộ kia (theo kiểu công chúa).
Kibum tỉnh dậy và hé mắt, “Hửm?”
“Ngủ tiếp đi,” Changmin
ra lệnh.
Kibum xoay mặt để nhìn
xem chuyện gì đang diễn ra. “Sao cậu lại bế tôi?”
“Bởi vì để cậu tự đi
không có giống như ‘mẹ hiền’,” Changmin càu nhàu.
Kibum nhận ra Changmin
đang nổi nóng. “Cậu bị sao vậy?”
“Không có gì,” Changmin
đá cánh cửa phòng Kibum bật mở rồi thẳng tiến đến cạnh giường ngủ. Anh quăng
Kibum lên tấm nệm.
“Ui da! Cái này cũng
không có giống ‘mẹ hiền’ chút nào,” Kibum chỉ ra.
“Đánh răng đi rồi đi
ngủ,” Changmin ra lệnh trước khi đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Anh đi vào
phòng mình và thả người xuống chiếc giường.
Gọi là thất vọng đi, gọi
là cái gì cũng được. Changmin đang tức điên lên. Ai lại không điên lên cho được
khi nhìn thấy người mình luôn ngưỡng mộ (nghiêm khắc, khôn ngoan, kiêu hãnh,
giỏi giang, và vâng vâng.) lại xử sự như một bà mẹ đang chăm con nhỏ? Một người
có thể làm được rất nhiều chuyện vĩ đại giờ lại đang sống trong một căn hộ và
săn sóc cho con của mình!
Changmin không ngờ Micky
lại thay đổi quá nhiều như thế. Chuyện gì đã xãy ra vậy?
Có phải Micky đã thay
đổi quá nhiều (vừa đủ) và Changmin sẽ không bao giờ có thể kéo anh trở lại
được.”
=====
“Em ăn quá trời bánh kẹo
với bánh gạo rồi, nhiều đường lắm,” Yoochun nhỏ nhẹ giục khi anh đang dẫn Junsu
đến nhà tắm.
“Hyung, em muốn ngủ!”
Junsu bĩu môi.
“Ngay sau khi em đánh
răng xong. Nào,” Yoochun lật nắp bồn cầu lại rồi hướng Junsu ngủ gà ngủ gật
ngồi lên đó. Anh bước qua bồn rửa mặt và lấy chút kem đánh răng cho vào cái bàn
chải màu hồng. “Qua đây, Junsu.”
“Hyung,” Junsu dỗi, hai
mắt còn nhắm híp.
Yoochun cười khanh khách
và hứng đầy cốc nước. Anh nắm lấy tay Junsu và kéo cậu đứng dậy. “Nào, anh đánh
răng với em.”
Junsu chịu thua và cằm
cái bàn chải màu hồng của cậu còn Yoochun thì phết kem đánh răng lên cái bàn
chải màu xanh của anh. “Thi xem ai đánh sạch hơn nào, chịu không?”
Bị cuộc thi thôi thúc,
Junsu gật đầu. Cậu bắt đầu hăng hái đánh răng trong khi Yoochun vẫn cứ từ tốn
mà làm, anh mỉm cười vì sự trẻ con của Junsu.
Sau đó đột nhiên anh lại
lan man nghĩ đến Changmin. Yoochun không phải không nhìn thấy sự thất vọng
trong ánh mắt Changmin. Yoochun cũng không trách cậu.
No comments:
Post a Comment