Friday, May 8, 2015

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 10

Thời tiết hôm nay dị thường oi bức. Mới sáng sớm Kim Junsu đã phải chạy đi tắm, qua loa sát xà phòng trên người. Mở tủ quần áo, ngón tay lướt qua từng bộ Vest với các kiểu dáng khác nhau. Cuối cùng ngón tay cậu dùng lại ở một bộ trang phục giản dị hoàn toàn đối lập với những bộ Vest đắc tiền kia. Do dự một lúc, vẫn là chọn bộ Vest bên cạnh.
Nhìn vào gương sửa sang lại quần áo, bộ Vest hoàn mỹ như chính cuộc sống của cậu, không muốn để cho người khác nhìn ra bất kỳ sơ hở nào. Tối hôm qua hai người cùng nhau dạo ở phố đi bộ, cùng ăn kẹo gòn một lần nữa. Đúng như chính cậu đã nói hôm đó, không giống là không giống. Cũng vẫn là câu nói kia, nếu Park Yuchun không phải là bạch, có lẽ cậu thật sự sẽ yêu hắn. Nghĩ vậy, Kim Junsu đứng trước gương mỉm cười, “Park Yuchun, K.O.” [K.O.: knockout]

Khí trời oi bức, không khí tại phòng công tố cũng ngột ngạt không kém. Park Yuchun nhìn sấp ảnh chụp trên bàn, sắc mặt không ngừng thay đổi. Sấp ảnh ghi lại toàn bộ những hành động thân mật của hắn và Kim Junsu, cũng có tấm chụp hắn cúi người hôn lên môi Kim Junsu.
Park Yuchun xoa nhẹ cái đầu có chút đau, đưa tay cản Shim Changmin lại, “Không cần xem, là thật.” Đối với ánh mắt kinh ngạc của Shim Changmin, Park Yuchun gật đầu. “Không phải ảnh ghép.” Jung Yunho thở dài, quả nhiên là xảy ra chuyện thật mà.
Sắc mặt Jang Woohyuk âm trầm, ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn, “ Park Yuchun, cậu còn gì để nói?” Park Yuchun cười khổ, đem thẻ ngành đặt lên bàn, “Em không có gì để nói.” Hoang đường chính là hoang đường, Park Yuchun hắn sẽ không thanh minh. Chỉ là trong lòng có chút khó chịu, khó chịu ánh dương ngày đó giả dối, cũng đau xót chính mình tươi cười dại khờ.
Jang Woohyuk hiển nhiên là không nghĩ Park Yuchun sẽ làm như vậy, “Cậu có ý gì đây? Cầm lại cho tôi.” Nói xong y đưa thẻ ngành lại cho Park Yuchun. Park Yuchun cầm lấy thẻ ngành, “Vâng, vậy xử phạt như thế nào?” Jang Woohyuk thở dài, “Có quan hệ thân mật với đối tượng bị điều tra, Park Yuchun rút khỏi đội điều tra lần này.” Sếp Jang à…” Jung Yunho muốn nói lại bị Park Yuchun ngăn lại, hắn nghiến răng thốt ra bốn chữ, “Tuân theo chỉ thị.”

Cuối cùng trời cũng đổ mưa, mang đến cho cái không khí nóng bức, ngột ngạt một làn gió mát. Kim Junsu cho tay vào túi quần đứng trên tầng thượng của tòa nhà, ngắm nhìn mưa rơi qua tấm kính thủy tinh. “Hwang Jong đúng là một tảng đá vừa cứng lại vừa thối.” Lee Hyukjae từ bên ngoài đi vào ngồi xuống sofa, trông thấy Kim Junsu thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cũng bước sang, “Tên kia điên rồi hay sao?” Lee Hyukjae chỉ xuống một người đàn ông đứng ở bên dưới, hình như là đang ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Kim Junsu không nói gì, cầm áo khoác. “Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, tóm lại tôi không muốn nhìn thấy hắn đứng trước tòa.” Nói xong cũng không quay lại, bước nhanh ra ngoài. Lee Hyukjae cũng không dám gọi Kim Junsu lại, hắn biết tâm tình lúc này của Kim Junsu không tốt, chẳng ai dại dột mà trước họng súng cả.

Không biết như thế nào lại đi đến đây, giống như vô thức dừng lại chỗ này không muốn đi nữa, Park Yuchun ngẩng mặt nhìn lên tòa nhà cao ngất trước mặt, thật cao cũng thật xa.
Nước mưa nhỏ vào tóc, nhỏ cả vào trong mắt khiến cho cả thế giới trở nên mơ hồ. Vì cái gì lại không cam lòng? Là vì đã muốn động tâm?
“Công tố viên Park” một giọng nói quen thuộc vang lên trong mưa. Park Yuchun theo giọng nói ấy xoay người lại, Kim Junsu trong bộ Âu phục sang trọng cầm ô đứng dưới mưa. Từng giọt mưa bắn tung tóe trên tán ô khiến cảnh sắc có chút mờ ảo. “Kim Junsu?” Park Yuchun mỉm cười. Cho dù diện mạo có nhếch nhác, thảm hại như thế nào đi chăng nữa cũng không thể che giấu được nụ cười rực rỡ của người đàn ông này. Kim Junsu cũng cười, “Ừm”
“Ha ha, là tên thật à?” ngữ khí của Park Yuchun có chút châm chọc, Kim Junsu tựa hồ không chút để ý, tiến lên vài bước. “Anh đang trách tôi,” cũng không phải câu nghi vấn. Park Yuchun vuốt nước trên mặt, “Tôi lấy gì trách cậu, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho sự hoang đường của mình. Thế nhưng chuyện hoang đường nhất chính là tôi lại không trách cậu.” Kỳ thật phải là, ‘tôi có thể tha thứ cho sự hoang đường của em, nhưng lại không có cách nào tha thứ cho sự hoang đường của chính mình’. Kim Junsu tránh đi ánh mắt của Park Yuchun, “Anh đã nói với tôi rằng sẽ không nhân nhượng thế thì tại sao tôi lại phải nhân nhượng anh?” Ánh mắt nghiêm nghị băng lạnh nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Park Yuchun bật cười, “Thì ra đây mới là bộ mặt thật của cậu. Hay, quả không hổ là chủ nhân của JS.” Kim Junsu tiếp tục bước về phía trước, đem tán ô che cho người đàn ông cả người đã ướt sũng. “Nếu thân phận chúng ta không đối lập nhau, tôi nghĩ tôi sẽ yêu anh thật lòng.”
Park Yuchun cười khẽ một tiếng, đưa tay hất cái ô đi. “Không biết chữ ‘thật’ mà cậu nói có bao nhiêu thật nhỉ?” Tán ô màu lam rơi trên mặt đất, chẳng che cho ai cả. Cả hai người đều bị cơn mưa nuốt lấy. “Kim Junsu, tôi thừa nhận là tôi động tâm, là vì con tim không phải do tôi muốn là có thể kiểm soát được.” Hắn nhặt chiếc ô rơi trên mặt đất lên, dúi vào tay Kim Junsu, “Tôi không thể điều khiển được con tim mình, nhưng tôi có thể quyết định tiếp tục hay không tiếp tục. Vẫn là câu kia, tôi sẽ không nhân nhượng đâu.” Nói xong, đôi mắt tuấn mĩ kia liền ánh lên sự cuồng ngạo.
Kim Junsu nắm chặt cán ô, nước mưa trược xuống làn da trắng mịn, nhìn Park Yuchun bỏ đi không quay đầu lại lấy một lần, cậu cảm thấy lòng mình như thắt lại. “Park Yuchun, hôm đó tôi đã rất vui, là thật đó.” Không biết như thế nào cậu lại thốt lên những lời này, chẳng qua là trong lòng nghĩ sao liền nói vậy. Park Yuchun cũng không xoay lại, “Tôi cũng vậy.”

Một chiếc xe dừng lại ở bên cạnh Kim Junsu, theo cửa kính hạ xuống là một gương mặt điển trai của cậu thanh niên nọ xuất hiện, “Lên xe.”Kim Junsu nhìn theo bóng dáng chậm rãi đã muốn khuất đi trong cơn mưa, mở cửa lên xe.
“Tìm tôi làm gì? Vẫn là nên đến công ty, lỡ để người khác nhìn thấy thì sao?” Kim Junsu dùng khăn tay lau nước mưa trên mặt, có vẻ như hơi bất mãn với người này. Người nọ chỉ cười, “Em có đến cũng sẽ không để cho người khác phát hiện. Còn anh thì sao, vừa mới làm gì?” Ánh mắt sắt bén nhìn người bên cạnh, “Anh để ý hắn?” Kim Junsu nhìn vào tấm kính trước mặt, bật cười, “Làm sao có thể, hắn là thợ săn, còn tôi là hồ ly. Hồ ly yêu thợ săn chẳng khác nào dâng tặng da của chính nó. Tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy đâu.”
Người kia đưa tay bắt lấy cằm của Kim Junsu, “Thật muốn đem con hồ ly hư hỏng này dạy dỗ cho thật tốt.” Kim Junsu hất bàn tay kia ra, “Hwang Jong còn chưa chịu an phận, tôi lo Park Yuchun sẽ không dễ dàng chịu bỏ cuộc nhanh như vậy. Hắn cứng đầu đến mức đáng sợ.” “Ôi chao, thật là hiểu nhau.” Ngữ khí người nọ có chút mất hứng. Kim Junsu cười, kéo khuôn mặt hắn lại gần, “Giúp tôi tìm ra điểm yếu của Hwang Jong, được không?” “Bây giờ lại nghĩ đến tôi sao?” Người kia liếc nhìn ‘mỹ nhân’ bên cạnh. Ngặt nỗi tôi thật sự không thể từ chối được yêu cầu của anh. Từ khi biết anh, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh thất vọng… một lần nào nữa.
Kim Junsu ngẩng mặt lên cười, quay đầu ra cửa sổ, nhắm hai mắt lại. Ông trời rơi lệ đúng là làm cho người ta không thoải mái chút nào cả.
Xe chạy nhanh làm nước bắn lên tung tóe, Park Yuchun ngẩng mặt lên bầu trời xám xịt, dang rộng hai tay, nhắm mắt lại, đón lấy từng hạt mưa mát lạnh. Tôi đã từng nhắm mắt tin tưởng em, giờ đây chính lòng tin ấy lại phản lại tôi… cười nhạo tôi khờ khạo. Hôm nay tôi sẽ vì em mà nhắm đôi mắt này lại lần cuối cùng.

No comments:

Post a Comment