Thursday, May 14, 2015

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 12

Hôm nay Park Yuchun ở lại văn phòng đến tận khuya mới vội vàng đi về. Do không thể trực tiếp tham gia điều tra cho nên rất khó thu thập được tài liệu. May nhờ có Shim Changmin và tiểu động vật Jung Kyun hỗ trợ, bằng không có khi hắn sẽ phải biến thành trộm mất thôi.
Vừa ra khỏi văn phòng công tố, một chiếc xe liền chạy đến dừng ngay trước mặt hắn. Ngoài trời tối đen, Park Yuchun nheo mắt nhìn người bước từ trong xe xuống, “Tìm tôi?” Kim Junsu từ trong xe bước ra, nhìn Park Yuchun rồi nhoẻn miệng, “Anh thật tự giác, lên xe.”
“Đi đâu?” Park Yuchun cau mày. Kim Junsu xoay người lại, hướng Park Yuchun ngoắc ngoắc ngón tay, “Là đàn ông thì lên xe.” Park Yuchun cười khẽ một tiếng rồi ngồi vào ghế phụ. “Tôi có phải là đàn ông hay không cậu rõ mà.”
“Làm sao tôi biết được? Tôi cũng chưa thử qua.” Kim Junsu hừ một tiếng, “Này, lần đó vì sao anh lại bỏ đi?” Park Yuchun ha ha cười, giống như những chuyện không vui trong mấy hôm nay không hề tồn tại. “Vẫn còn nhớ chuyện ấy à?” “Cả đời khó quên” Kim Junsu đánh tay lái thuận tiện nhìn Park Yuchun đang chống cằm nhìn mình, “Không tức giận?”
“Không, không có tư cách để giận.” Park Yuchun mỉm cười, “Cảm thấy tôi thay đổi sao?” Kim Junsu lắc đầu, “Tôi tưởng anh sẽ xem tôi như kẻ thù.” “Chúng ta không phải như vậy sao?” Park Yuchun giơ thẻ ngành lên. Kim Junsu đảo mắt xem thường, “Đem cái thứ chướng mắt kia cất đi.” Park Yuchun cười cười cất thẻ ngành vào trong áo. “Gần đây cậu gây không ít chuyện nhỉ?”
Kim Junsu gật gật, “Đây chính là lý do tôi tới tìm anh.” Park Yuchun ồ lên một tiếng, “Tôi cũng đoán vậy. Cậu cứ hỏi đi, nhưng mà cái gì tôi cũng sẽ không nói.” Kim Junsu quay sang nhìn sườn mặt của Park Yuchun, “Khi tan sở anh thật không giống với lúc làm việc.” Park Yuchun phì cười, “Trong giờ làm việc tôi sẽ không ngồi xe của cậu.”
“Hôm nay ai là người kiểm tra hàng?” Kim Junsu quay sang hỏi, Park Yuchun đưa tay xoay mặt Kim Junsu lại, “Nhìn phía trước đi, tôi không biết.” Kim Junsu đánh tay lái, nhíu mày. “Anh thật sự rời khỏi đội điều tra lần này?” “Trông giống giả lắm sao?” Park Yuchun rút một điếu thuốc, “Không ngại?” Kim Junsu lắc đầu, đem bật lửa trong túi ném cho Park Yuchun. “Đừng để tàn lửa rơi trong xe tôi, tôi ghét nhất thứ đó.”
Park Yuchun mỉm cười rồi cúi xuống châm lửa, mở kính xe gẩy tàn thuốc, “Gần đây cậu chọc đến ai? Cứ như vậy muốn chỉnh chết cậu.” “Anh!” giọng nói của Kim Junsu dường như tức giận thật khiến cho Park Yuchun nhoẻn miệng cười, “Chuyện này cũng không phải không có khả năng, tắp xe vào đi, tôi muốn mua nước.” Nói xong hắn dập điếu thuốc rồi xuống xe, đi vào một cửa hàng tiện lợi phía trước.
Nhìn bóng lưng người nọ, Kim Junsu nhíu mày, hình như Park Yuchun đã thật sự thay đổi. Chỉ là cậu không biết đổi như thế nào mà thôi.
Park Yuchun mua hai chai nước rồi quay lại xe, “Cậu sẽ không khai thác được tin tức gì từ tôi đâu. Dựa vào thực lực của JS thì mua chuộc được vài người không phải là chuyện khó khăn gì.” Kim Junsu không nhận lấy chai nước, ánh mắt đầy thách thức giống như cậu không thích nghe những lời này từ Park Yuchun chút nào cả, “Mở nắp.”
Park Yuchun ô một tiếng rồi mỉm cười, gật đầu, mở nắp chai nước đưa cho Kim Junsu, “Tôi có thể nói cho cậu biết lần này cũng là do thư nặc danh. Tôi đã xem qua lá thư, không có một chút manh mối nào cả.”
Kim Junsu uống một ngụm nước, “Tôi muốn xem.” Park Yuchun ra vẻ kinh ngạc, “Tôi không có cách.” “Anh có,” Kim Junsu khẳng định. Park Yuchun cũng không đáp trả mà quay sang nhìn vào đôi mắt của Kim Junsu. Hai người đấu nhãn một lúc, Park Yuchun gật đầu, “Tôi có, nhưng mà tôi sẽ không đưa cho cậu.” Kim Junsu cũng không hỏi vì sao, “Park Yuchun, anh thật phiền phức,” cậu giẫm mạnh chân ga, chiếc xe phân khối lớn lập tức vọt đi.
“Cậu thật sự rất cẩn thận, thà đi tìm tôi chứ không dựa vào các mối quan hệ của cậu. Cái ý tưởng kia cũng không phải do cậu đề xuất?” Park Yuchun cài dây an toàn nghiêng người nhìn Kim Junsu. Kim Junsu ừ, đáp, “Tôi mới không làm mấy chuyện không có não như vậy.” “Là do bạn trai của cậu làm à?” Park Yuchun lại nhấp thêm ngụm nước. “Bạn trai?” Kim Junsu suy nghĩ, nhớ lại những lần đùa giỡn trước kia mà bập cười, “Kim Jaejoong sao? Anh ta mới là không làm mấy chuyện không có đầu óc như vậy. Hơn nữa tôi với anh ta chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi.”
Park Yuchun ô một tiếng, “Lần này cậu sẽ không thu dọn mọi chuyện dễ dàng như vậy đâu.” Kim Junsu gật gật, “Tôi biết, cho nên tôi không thể tính nhầm bước nào cả.” Park Yuchun xem Kim Junsu lúc thì lãnh tĩnh, lúc thì ngã ngớn trong lòng liền cảm thấy nhói một chút. Nhớ lại cái đêm hai người ở Las Vegas, đêm đó cả hai đều là chính con người thật của mình.
“Tôi có thể giúp cậu đem thư ra, nhưng cậu phải buông tha cho Hwang Jong.” Nhìn vẻ mặt do dự của Hwang Jong, Park Yuchun biết y đang gặp phải vấn đề gì. Kim Junsu liếc Park Yuchun, “Anh thật là có tình thương bao la.” “Tôi chưa nói xong, giao dịch này làm hay không làm?” Park Yuchun nghiêng đầu nhìn Kim Junsu.
Kim Junsu đưa một bàn tay về phía Park Yuchun, “Thành giao” Park Yuchun nắm lấy bàn tay trắng mịn kia, “Hy vọng cậu sẽ giữ lời.”
“Tôi sẽ,” Kim Junsu đảo mắt xem thường.
Park Yuchun mim cười, “Khi nãy tôi hỏi cậu có cảm thấy tôi thay đổi hay không? Mấy hôm nay tôi đã thay đổi. Tôi sẽ không bao giờ tin vào người tên Kim Junsu nữa.” Nói xong, hắn lại mỉm cười nhìn Kim Junsu đang tập trung lái xe, Kim Junsu không có quay sang. “Tôi thừa nhận ngay từ đầu tôi tính kế anh. Tôi chính là người như vậy, nói tôi đê tiện cũng được tiểu nhân cũng được. Phải như thế nào mới làm cho anh không tức giận nữa đây?”
“Tôi giận hay không giận quan trọng như vậy sao?” Park Yuchun buồn cười nhìn Kim Junsu, “Hôm đó dầm mưa là tôi không đúng, cậu không cần để ở trong lòng.”
Kim Junsu cho xe rẽ vào một con đường nhỏ rồi dừng trước một căn biệt thự, “Xuống xe.” “Nhà cậu?” Park Yuchun xuống xe nhìn căn biệt thự trước mặt. Kim Junsu lắc đầu, “Là nơi tôi sống.”
Park Yuchun đi theo Kim Junsu vào trong. Thiết kế bên trong và bên ngoài hoàn toàn khác nhau. Nếu như nói bên ngoài mang đến cho người ta cảm giác hoa lệ thì bên trong cảm thấy có phần tao nhã. “Uống chút gì không?” Kim Junsu cởi áo khoác ném lên sofa, mở tủ lạnh.
“Rượu.” Park Yuchun quan sát xung quanh rồi thuận miệng trả lời, Kim Junsu quay lại mỉm cười, “Tôi cũng không dám để anh uống rượu, lỡ đâu anh say rượu loạn tính thì biết làm thế nào?” Park Yuchun chớp chớp mắt, “Không phải cậu rất mong chờ chuyện này sao?” Kim Junsu mang ra một chai rượu và hai cái ly đặt lên bàn, “Có người đang theo dõi tôi, nơi này rất an toàn.”
“Không nghĩ ra là ai làm à?” Park Yuchun nhắm nháp chút rượu, gật đầu, hương vị không tệ. Kim Junsu lắc đầu, “Tạm thời chưa thể nghĩ ra, người dám khiêu khích tôi cũng không tính là ít.”
Park Yuchun mỉm cười, “Tôi có được tính không?” Quả thật là khi ở Las Vegas Park Yuchun chính là người khiêu khích Kim Junsu trước. Kim Junsu dường như hiểu được ý tứ của Park Yuchun, mỉm cười, gật đầu, “Anh là người đàn ông đầu tiên mang tôi đi.” Cậu không phải là người tùy tiện. Hôm đó quyết định đi theo Park Yuchun  hoàn toàn là do hoàn cảnh chi phối. Cho nên nói gặp được thiên thời địa lợi cũng không hẳn là không đúng.

No comments:

Post a Comment