“Phải rồi, cha nuôi nhớ em.”
Kim Jaejoong hất chân của Kim Junsu xuống rồi ngồi bên cạnh cậu. Kim liền phủ tờ
tạp chí lên mặt. “Em không nhớ ổng.”
Kim Jaejoong cười cười, giật lấy
tờ báo, “Lần này là thật đó.” Kim Junsu đảo mắt khinh thường, chuyện này mà cũng thật với giả sao? “Mặc
kệ là thật hay giả, ông đây cũng không đi.” Lão
già kia mà muốn gặp mình chắc chắn là không có chuyện tốt lành gì rồi. Kim
Jaejoong cau mày. “Lần này em phải đi. Thư nặc danh cũng phải điều tra cho rõ,
nếu không hậu hoạn khôn lường.” Kim Junsu ngồi dậy chán nản gật đầu. “Em còn tưởng
không ai dám gây chuyện với em chứ.”
“Kim
tổng, Park-shi đến.” Cô thư ký gõ cửa nói. Xuyên qua khe cửa, Park Yuchun nhìn
thấy hai người họ thân mật trên sofa với nhau, trong lòng có chút không vui.
Kim
Junsu mỉm cười thật tươi với Park Yuchun. “Công tố viên Park ngày càng đẹp trai
hẳn ra.” Park Yuchun hừ lạnh một tiếng, bước vào. “Cậu biết tôi sẽ tới,” không
phải nghi vấn mà là khẳng định. Kim Junsu thành thật gật đầu. “Sáng nay tôi có thay
công tố viên Park mang quà sang cho em trai anh. Tôi nghĩ công tố viên Park nhất
định sẽ đến để nói lời cám ơn.”
Park
Yuchun cười khẩy, “Tôi không muốn cùng cậu đôi co, tôi cũng không thích bị người
khác uy hiếp.” Kim Junsu nhếch khóe miệng, nâng cầm Park Yuchun lên. “Thật là đẹp
trai!” Park Yuchun đứng thẳng lưng, khẽ cười một tiếng, “Có thể làm trò lỗ mãng
như vậy trước mặt honey của cậu à?”
Kim
Junsu ngạc nhiên đến há hốc, “Công tố viên Park là đang ghen đây sao?” Sắc mặt
Park Yuchun trầm xuống, “Tôi đến đây không phải muốn cùng cậu đùa giỡn.” Kim
Junsu cười tỏ ý đã biết rồi ngồi xuống bàn làm việc. “Honey, anh ra ngoài trước
đi, em và công tố viên Park có chút chuyện cần bàn.”
Kim
Jaejoong bất mãn trừng Kim Junsu, ngụ ý: em
còn gọi anh ghê tởm như vậy thì đừng trách anh đây không báo trước. Sau khi
Kim Jaejoong ra khỏi văn phòng, Park Yuchun tiến tới chống hai tay lên bàn làm
việc của Kim Junsu, ánh mắt phức tạp nhìn cậu. “Kim Junsu, rốt cục cậu là người
như thế nào?” Lần đầu tiên gặp nhau thì thanh đạm như nước, lần thứ hai gặp
nhau thì nhiệt tình như lửa, còn bây giờ thì lại tỏ vẻ tinh khiết thuần lương.
Kim
Junsu nghe xong câu hỏi liền nhăn mặt, “Tôi phải trả lời anh như thế nào đây?
Cơ bản là anh cũng không muốn biết đáp án của tôi?” Park Yuchun gật đầu, “Cậu
không cần phải trả lời, bởi vì cơ bản cậu có nói cái gì tôi đều không tin.” Kim
Junsu vẩu môi, “Lúc ở Las Vegas anh không nói như thế.”
“Đó
là chuyện ngoài ý muốn.” Park Yuchun nghiến răng nói, Kim Junsu liền mỉa mai,
“Ngoài ý muốn thì có thể tuỳ ý mang người ta lên giường?” “Kim Junsu, tôi không
muốn cùng cậu tranh luận. Hôm nay tôi đến là muốn nói cho cậu biết, đừng động đến
người thân của tôi.” Gương mặt của Park Yuchun làm cho Kim Junsu thoáng thất thần
vài giây, cậu vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt tuấn lãng kia thì lại bị né
tránh. “Cậu muốn làm gì?” Park Yuchun nghiêng đầu sang hướng khác, hỏi.
Kim
Junsu rụt tay lại, liếm môi, “Trở thành người của tôi thì thế nào?” Nếu là mấy
ngày trước ở Las Vegas, chắc chắn Park Yuchun sẽ gật đầu không chút do dự. Dù
sao Kim Junsu cũng xinh đẹp hơn người. Hơn nữa, Park Yuchun còn là kẻ lăn lộn
giữa rừng hoa, nay người đẹp chủ động mời gọi tuyệt nhiên sẽ không có chuyện hắn
nói lời từ chối. Chỉ là hiện tại…
“Tôi
đã nói tôi không thích mạo hiểm.” Park Yuchun mỉm cười. “Vật nhỏ à, tôi cũng khuyên
cậu hãy dừng tay lại đi khi vẫn còn kịp.” Kim Junsu nháy mắt, “Em có thể hiểu
đây là anh đang quan tâm đến em phải không?” Park Yuchun hừ lạnh một tiếng.
“Tùy cậu muốn hiểu sao thì hiểu. Còn nữa, cũng đừng có động vào người thân của
tôi, cho dù cậu có là ai tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu.” Kim Junsu đi qua níu
tay áo Park Yuchun. “Có cần thiết phải hung dữ như vậy không, không động thì
không động.”
Park
Yuchun kinh ngạc liếc nhìn Kim Junsu, “Điều kiện là gì?” Kim Junsu dựa vào cơ
thể rắn chắc của Park Yuchun, ngọt ngào mỉm cười. “Đi chơi với em một ngày.”
Gì đây? Park Yuchun tưởng
đâu cậu sẽ yêu cầu hắn rời khỏi tổ điều tra. Nghe xong điều kiện này, hắn cũng
không khỏi có chút sửng sốt. “Cậu rốt cục là có âm mưu gì?” Kim Junsu vô tội lắc
đầu, “Em chỉ muốn được bên anh thôi, anh yên tâm, sẽ không để cho người bên văn
phòng công tố nhìn thấy rồi gây khó dễ cho anh đâu.”
Park
Yuchun chớp mắt, tốt như vậy sao? Kim
Junsu giống như đọc được suy nghĩ của Park Yuchun, gật gật. “Chỉ một ngày thôi,
em trai anh tuyệt đối sẽ không có việc gì.” Ánh mắt ngây thơ của Kim Junsu khiến
cho người ta có chút cảm giác mơ hồ, Park Yuchun tự nhiên có dự cảm không lành,
người này rốt cục là có bao nhiêu gương mặt
đây?
Thấy
Park Yuchun có chút siêu lòng, Kim Junsu tựa đầu vào bả vai vững chải kia, “Vậy
khi nào được nghỉ thì anh đến đón em nha.” Ma xui quỷ khiến, Park Yuchun gật đầu
cái rụp, thậm chí trong lòng còn có chút hưng phấn khó hiểu.
Park
Yuchun không biết hắn làm thế nào lại đứng trước căn biệt thự của Kim Junsu. Mấy
ngày nay hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại dại dột nhận lời của vật nhỏ kia.
Theo lý mà nói lẽ ra vụ án đã phải được bắt đầu đưa vào điều tra, nhưng gần đây
cấp trên lại không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào, làm cho tia sáng hy vọng mong
manh gần như bị dập tắt.
Park
Yuchun cũng rất tò mò không biết vật nhỏ kia đã dùng thủ đoạn gì. Nhưng cho dù
là thủ đoạn gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không buông vụ án này đâu.
“Park
Yuchun.” Kim Junsu đeo túi xách chạy ra. Park Yuchun không vì thay đổi trong
cách xưng hô của Kim Junsu mà cau mày, mà là đối với cách ăn mặc của cậu. “Cậu
không có quần áo bình thường để mặc sao?” Kim Junsu diện tây trang rất đẹp, điều
này là không sai. Nhưng mà mặc như thế để đi chơi thì lại là vấn để khác.
Kim
Junsu nhìn xuống người mình rồi mỉm cười với Park Yuchun, “Không lẽ anh còn bộ
quần áo nào khác cho em à?” Nhớ tới lần đầu hai người gặp nhau cũng như thế này,
nụ cười trên môi Kim Junsu càng thêm phần tươi tắn. “Đi thôi, chúng ta đi mua
quần áo.”
Park
Yuchun vẫn còn đang mơ màng thì đã bị Kim Junsu lôi đi. Nhìn xuống bàn tay đang
kéo lấy tay mình, còn có cảm giác âm ấm truyền đến, Park Yuchun cũng mỉm cười
thật chân thành. Hôm nay ta cứ hoang đường
một lần vậy.
Trông
thấy Park Yuchun mỉm cười, hai mắt Kim Junsu liền ánh lên nét tinh nghịch, khảy
nhẹ vào lòng bàn tay Park Yuchun. Park Yuchun chau mày nhéo vào gáy Kim Junsu một
cái. Kim Junsu quay lại lườm Park Yuchun. “Anh tính mang tôi đi đâu?” Park Yuchun
mỉm cươi. “Đi tới một nơi mà cậu chưa bao giờ được nhìn thấy.” Không thể không
thừa nhận người đàn ông này khi mỉm cười trông rất quyến rũ. Nếu anh không phải là bạch, em nhất định sẽ
yêu anh. Kim Junsu cảm thán trong lòng.
No comments:
Post a Comment