Thursday, June 4, 2015

[One-shot] Run Away

Ta sẽ không chịu trách nhiệm cho bất kỳ tổn thương nào đâu nên các tình yêu nên suy nghĩ kỹ trước khi đọc nha.
Ta rất ít đọc one-shot, nhưng cái này là ngoại lệ. Dù rất thích nhưng ta cũng không biết vì sao lại dịch nó nữa.
À thì, chúc mừng sinh nhật thầy Park~


Yoochun lắc đầu nhìn những chàng trai cô gái đi ngang qua xe mình. Bọn họ đang vội vã nên dĩ nhiên họ sẽ không bị kẹt dưới cơn mưa. Anh nhìn lên và trông thấy những đám mây xám xịt đang tích tụ ở một góc trời. Anh khẽ mỉm cười khi nhìn thấy một hạt mưa rơi xuống tấm kính xe. Một hạt mưa khác rồi một hạt khác rồi một hạt khác nữa. Cho đến khi cơn mưa bắt đầu nặng dần. Anh nghĩ anh thật sự không thể chờ thêm nữa rồi, anh phải đi ngay hoặc là anh sẽ bị trễ mất.
Khi anh đang trên đà đưa tay gạt cần số, anh cảm thấy cánh cửa sau xe bật mở và một cậu thanh niên bước vào. Anh thầm thở dài. Anh đã quên bật bảng hiệu ‘có khách’ trên chiếc taxi của mình. Nên bây giờ anh đành phải thương lượng với vị khách hàng này.
“Cậu à, tôi xin lỗi. Bây giờ tôi không lái nữa…” Yoochun lên tiếng nhưng lại bị cắt ngang bởi câu nói vội vã của cậu thanh niên kia.
“Ajusshi, chú có thể chở tôi đến Rose Hall được không, xin chú? Chuyện này thật sự rất quan trọng đối với tôi.”
Lẽ ra Yoochun nên nói không, anh biết câu trả lời đang nằm ngay trên đầu lưỡi của mình thế nhưng anh lại tình cờ nhìn lướt qua cậu thanh niên và cả người anh sững lại. Chàng trai trông thật u uất. Giọng cậu ta nghe thật hối hả và gương mặt cậu ta trông như vừa mới ngủ dậy. Nhưng cái thật sự thu hút sự chú ý của anh đó là đôi mắt của chàng trai trẻ này. Đôi mắt của cậu ta sưng húp và đỏ ửng; trông như cậu ta vừa mới khóc vậy. Bất kỳ câu trả lời nào mà anh định nói đều chết lặng trên đôi môi anh khi anh nhìn vào cặp mắt kia. Anh thấy mình làm theo lời cậu ta khi anh khởi động máy xe.
Anh nhớ cậu thanh niên kia nói cậu ta muốn đi tới Rose Hall. Anh trầm ngâm. Rose Hall là hội trường tiệc cưới xa hoa nhất Seoul. Yoochun đã thấy vài người nổi tiếng tổ chức đám cưới ở hội trường đó. Anh nhìn cậu thanh niên qua kính chiếu hậu. Trông cậu ta có vẻ là đang mặc một bộ đồ trang trọng. Quần tây đen kết hợp với áo vest đen. Chiếc áo sơmi được ủi phẳng được nhét vội vào quần. Còn cái nơ thì rõ ràng là được thắt một cách cẩu thả. Hiển nhiên là cậu ta đã vội vã ra khỏi nhà trong cái thời tiết tồi tệ như thế này.
Cậu thanh niên dường như cảm nhận được ánh nhìn của Yoochun thế nên cậu nhìn lên và bắt được ánh mắt đang thăm dò cậu. Khuôn mặt Yoochun hơi ửng đỏ. Anh lúng túng đôi chút và khuẩn trương nhìn về phía trước. Một phút sau, ánh mắt anh lại lang thang khắp người cậu thanh niên. Sự tò mò đang gặm nhắm anh. Anh chỉ đơn giản là không nhịn được mà thôi.
“Tôi xin lỗi. Tôi biết là tôi cứ nhìn cậu hoài nhưng tôi chỉ là đang thắc mắc tại sao cậu lại vội như thế. Rose Hall khá là xa. Có phải là cậu cần đến kịp giờ cho đám cưới của cậu không?” Yoochun hỏi cậu thanh niên.
Anh nhìn thấy cậu thanh niên do dự khi nghe anh hỏi nhưng cậu ta lại trả lời một cách thật dứt khoát. “T-Tôi nghĩ đây không phải là chuyện của anh. Làm ơn tiếp tục lái xe.”
Yoochun cười gượng. Anh biết cậu thanh niên sẽ nói như thế. Mà anh đang hỏi ai vậy? Anh lẩm bẩm một lời xin lỗi rồi tiếp tục lái xe đi. Sau một khoảng thời gian im lặng, cậu thanh niên di chuyển sang phía sau anh. Mắt anh lại hướng lên tấm kính chiếu hậu và anh nhìn thấy cậu thanh niên giờ đây đang chôn khuôn mặt vào hai lòng bàn tay của mình. Sau đó Yoochun nghe thấy cậu ta thở ra một hơi thật dài và đôi vai cậu bắt đầu run lên. Yoochun biết cậu thanh niên lại đang khóc. Một xúc cảm bất ngờ xoáy trong ngực anh khi anh nhìn vào cậu. Sự ngập ngừng kéo đôi mày anh díu lại, anh nên làm gì đây? Anh có nên dừng xe lại không? Hay là anh cứ tiếp tục cho xe chạy? Chuyện này chưa bao giờ xảy ra với anh trong suốt cái sự nghiệp làm tài xế taxi này cả. Tất cả hành khách của anh đều là những người rất bận rộn, tất cả bọn họ đều như nhau. Vì thế nên anh chưa bao giờ có một hành khách nào ngồi khóc trên chiếc taxi của anh cả.
Thêm một cái nhìn nữa về phía cậu thanh niên đang co quắp người lại khiến Yoochun quyết định dừng xe lại. Anh tắp xe vào lề và tắt máy. Yoochun xoay người lại với cậu thanh niên ngồi phía sau anh. Cậu ta vẫn khom người xuống đầu gối của mình. Những tiếng nấc nhỏ của cậu dường như nghe lớn hơn ở khoảng không gian chật hẹp của chiếc xe. Yoochun không biết nên làm gì vì thế anh chỉ làm theo những gì nãy lên đầu tiên trong tâm trí anh.
Anh di chuyển khỏi ghế tài xế và ngồi vào băng sau; bên cạnh cậu thanh niên đang khóc. Cậu ta thậm chí còn không nhận ra sự hiện diện của anh nữa. Thay vào đó, những tiếng nấc của cậu trở nên dồn dập hơn. Trái tim của Yoochun trở nên trĩu nặng vì âm thanh này. Anh chính là người không bao giờ muốn nhìn thấy ai cô đơn cả. Mỗi khi anh nhìn thấy một người con gái khóc, trái tim anh tan vỡ một ít. Giờ đây anh đang chứng kiến một cậu thanh niên khóc, anh cảm thấy càng bối rối hơn và không biết phải làm gì cả. Anh chưa từng an ủi ai trong cả suốt cuộc đời mình. Nhưng tận sâu trong lòng, anh biết mình không muốn cậu thanh niên này phải khóc.
Trước khi anh có thể ngăn bản thân mình lại, cánh tay của Yoochun đã giang ra và bao lấy đôi vai của cậu thanh niên. Yoochun gần như hoảng sợ rằng ý tốt của anh sẽ bị từ chối nhưng anh đã rất ngạc nhiên khi cậu thanh niên không những không tránh né mà thay vào đó cậu ta dường như dựa vào vòng tay anh. Thế nhưng không ai trong hai người họ có vẻ để ý đến tư thế ngồi của cả hai vào lúc này cả.
 Anh nhận ra cậu thanh niên này thật cô đơn khi anh khẽ ngâm vào tai cậu những lời nói bâng quơ. Cậu ta chắc chắn sẽ không khóc nếu như cậu không phải như thế. Yoochun biết lẽ ra anh không nên dính vào chuyện này. Anh thậm chí còn không quen cậu chàng này nữa. Ngoài ra cậu ta chỉ là một hành khách mà thôi. Đôi môi anh cong lên, cậu trai trẻ này thật đúng là một vị hành khách không mời. Nhưng lương tâm của anh lại mách bảo rằng anh phải ngồi đây với cậu. Và anh đã làm như thế. Anh thấy mình vỗ nhẹ lên lưng cậu thanh niên khi những tiếng nấc của cậu nhạt nhoà dần. Yoochun chờ cho đến khi cậu ngẩn mặt lên.
Cậu thanh niên trông như vừa nhận ra mình đã gục ngã trước mặt người đàn ông mà cậu chẳng hề quen biết. Yoochun trông thấy nhận thức của cậu đã quay trở lại trên gương mặt của cậu trước khi cậu tránh khỏi vòng tay ấm áp của Yoochun. Cậu trai nhích người sang một bên và khó nhọc sắp xếp lại ngôn từ.
“T-Tôi xin lỗi… Tôi không có ý… Chỉ là tôi quá… Tôi xin lỗi.” Cậu thanh niên ngập ngừng xin lỗi, giọng của cậu khàn đi. Cậu điên cuồng tìm kiếm vật gì đó trong các túi áo và túi quần của mình. Yoochun đã nghĩ đến vật đó và anh vui lòng đưa chiếc khăn tay của anh cho cậu trai trẻ. Cậu nhận nó với lòng cảm kích và dùng nó để lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cậu. Yoohun nhận thấy đôi mắt cậu càng sưng húp thêm và vẫn ngấm nước.
“Đừng lo, chuyện bình thường ấy mà.” Yoochun khẽ mỉm cười và cậu thanh niên cũng lưỡng lự đáp lại. Cậu hít vào và điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Vẻ bình thản lại trở về với gương mặt của cậu và Yoochun đã phải khâm phục trước sự dũng cảm của chàng trai này. Rõ ràng là cậu đã rất đau khổ trước đó nhưng giờ thì cậu tỏ ra như cậu đã chẳng hề đổ một giọt lệ nào trước mặt anh cả.
“Tôi cũng nghĩ thế. À thì, cảm ơn anh…” cậu ngượng ngùng nói. Hiển nhiên là cậu đang xấu hổ, một vết hồng nhạt ửng lên trên gò má cậu. Yoochun thấy cậu như thế này trông thật đáng yêu.
“Park Yoochun.” Yoochun nhẹ nhàng nói.
“À vâng, anh Park. Cám ơn vì đã giúp. Tôi thật lòng cảm kích về điều này. Nhưng tôi muốn đi ngay bây giờ. Anh vui lòng chứ?”
Yoochun nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn cậu trai trẻ. “Cậu có chắc không? Ý tôi là, tôi nghĩ cậu đang buồn thế nên cậu nên về nhà và nghỉ ngơi.”
“Không được! Tôi không thể về nhà lúc này được! Tôi phải tới Rose Hall. Nếu anh không thể đưa tôi đến đó, tôi sẽ bước ra ngoài và kiếm một người khác chở tôi.”
Cậu thanh niên đặt một tay lên cửa xe và đang sắp mở cánh cửa ra thì giọng nói của Yoochun ngăn chặn hành động của cậu lại. “Trốn chạy không giúp được gì đâu. Cậu phải đối mặt với bất cứ điều gì khiến cậu phiền lòng. Đừng trốn chạy.”
Cậu thanh niên quay ngoắt lại đối mặt với anh và nói. “Sao anh dám! Anh không biết tí gì về những chuyện tôi đã trải qua vì thế nên đừng có mà lên lớp tôi. Tôi đi đây.”
Trước khi cậu thanh niên có thể vặn nắm cửa, Yoochun đã phóng tay và nắm cánh tay của cậu thanh niên kia lại.
“Đừng đi. Tôi sẽ chở cậu.” Anh nói và cậu trai trẻ cợt nhã nhìn anh. Anh cười nhạt và anh có thể thấy được cậu trai này đang cân nhắc xem nên đi hay ở lại. Cậu thanh niên tựa người lại phía sau chứng tỏ cậu ấy sẽ không bỏ đi và Yoochun cảm thấy thoả mãn và nhẹ nhõm. Anh buôn cánh tay của cậu thanh niên ra.
“Thưa anh, tôi sẽ không trò chuyện với anh nữa. Tôi chỉ muốn đi đến Rose Hall thôi.” Cậu trai trẻ khẽ nói, cậu ta chắc đã nhớ ra rằng anh đã giúp cậu khi nãy và cảm thấy áy náy đôi chút vì đã nổi giận với Yoochun.
“Hmm… Tôi đang thắc mắc về chuyện đó đây. Tại sao cậu lại nằn nặt đòi đi đến đó? Tôi nghĩ cậu là chú rể, tôi nói đúng không? Tại sao? Cậu chưa muốn lặp gia đình à? Hay cậu bị ép buộc phải kết hôn?”
Cậu thanh niên trừng mắt nhìn anh như thể đang khoan một cái lỗ xuyên qua đầu anh vậy. Ánh nhìn này lẽ ra sẽ khiến Yoochun ngừng nói nhưng anh là một chàng trai rất đáng yêu. Cậu thanh niên thở dài trong bực tức. “Anh thật sự sẽ không thôi đi phải không?”
Yoochun lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy. Không phải sau khi cậu vừa mới sử dụng bờ vai tôi như cái gối của cậu.”
Điều này khiến cho cậu thanh niên hơi lúng túng trong chốc lát. “Cám ơn anh về chuyện đó một lần nữa. Tôi không biết mình đã làm gì. Chỉ là tôi quá…”
“Cô đơn?” Yoochun nói hộ.
“Phải, nếu anh muốn biết. Cả người tôi như… tan vỡ ra vậy. Tôi không biết làm gì nữa.”
Yoochun không nói gì cả. Anh đang chờ cậu thanh niên kể về chuyện của cậu ta. Anh biết cậu đang có một khoảng thời gian rất khó khăn với bất kỳ vấn đề gì mà cậu đang vướn phải. Anh buôn ánh mắt lơ đãng nhìn cậu, cậu ta tất nhiên là trông rất khôi ngô rồi. Từ những gì Yoochun có thể quan sát, cậu thanh niên ăn mặc rất trang trong. Bộ vest của cậu thuộc loại cao cấp và cậu ta trông cũng không giống người làm việc ở ngoài văn phòng chút nào cả. Cậu thanh niên này rõ ràng là người có tiền. Người như cậu ta có cả thế giới ở dưới chân mình. Không giống như anh phải cày đầu tắt mặt tối để kiếm tiền. Vậy thì, có thể có chuyện gì nào?  Yoochun nghĩ cậu ta ắt hẳn là gặp rắc rối về chuyện gia đình hoặc là tình yêu. Anh sẽ chọn cái thứ hai.
Yoochun cảm nhận được đã đến lúc cậu thanh niên quyết định bộc bạch về bản thân cậu. Anh giữ im lặng và chờ đợi.
“Tôi không có kết hôn vào hôm nay. Mà là bạn tôi.” Cậu thanh niên bắt đầu, giọng cậu thật thấp như đang hồi tưởng lại. Yoochun phải thật sự hướng sự chú ý vào cậu thanh niên khi cậu ta nói. “Tôi biết tôi không cần phải đến đó nhưng bạn tôi sẽ bị tổn thương nếu như tôi không đi.” Yoochun quan sát cậu thanh niên khi khuôn mặt cậu hơi nhăn nhúm lại, “Nhưng nếu tôi đi tôi biết mình sẽ bị tổn thương. Thế nên tôi chẳng biết nữa.” Cậu thở dài và tiếp tục, “Tôi luôn yêu bạn của tôi, tôi không biết nó đã bắt đầu như thế nào nhưng chuyện là như thế đó. Tôi thật sự không thể nói ra bởi vì tôi sợ rằng tôi sẽ phá hỏng tình bạn giữ bọn tôi. Vì thế tôi giữ tâm sự này lại cho riêng mình. Tôi đã hài lòng với trạng thái như thế. Thế rồi đột nhiên sau đó người kia xuất hiện và làm đảo lộn tất cả mọi thứ. Tôi không biết chuyện đã diễn ra như thế nào nhưng họ yêu nhau. Bây giờ họ sắp kết hôn và tôi muốn ngăn họ lại.” Cậu thanh niên nhích người và xoay sang nhìn anh. Yoochun nhìn thấy một cậu thanh niên đang yêu nhưng lại quá đau khổ vì chính những tình cảm của mình. Ngay lập tức anh cảm thấy một làn sóng của sự cảm thông đối với chàng trai này. Anh nhìn thấy cậu đang cố kìm nén không cho nước mắt mình lại rơi xuống. “Tôi muốn phá hỏng lễ cưới của họ, Park-sshi. Tôi muốn đến đó và kéo bạn của tôi đi cùng tôi. Tôi muốn lễ cưới phải dừng lại,” cậu cúi đầu và nói bằng một giọng khàn đặc, “Tôi sẽ đến đó và làm như thế. Anh có ngăn tôi lại không? Có phải tôi là người xấu không?”
Yoochun thấy mình nghiêng người về phía cậu thanh niên và đặt tay anh lên vai cậu như muốn xoa dịu nỗi lo âu trong lòng cậu. “Cậu biết đó, người ta nói yêu một người lẽ ra nên là một chuyện hạnh phúc. Họ nói những người khi yêu nên làm cho mình yêu cảm thấy hạnh phúc. Cậu cũng xứng đáng dược như thế. Nhưng mà nếu cậu cảm thấy đau khổ như thế này bởi vì cậu nghĩ rằng bạn của cậu đang hạnh phúc vậy thì tôi nghĩ cậu sai rồi. Yêu một người nào đó mở ra trong chúng ta hai điều. Hạnh phúc và đau khổ, cậu nên nhớ điều này. Có đôi khi tình yêu thuộc về chúng ta. Đôi khi không như thế. Khi nó không thuộc về chúng ta thì ta phải học cách buông tay. Tình yêu không phải là sự ích kỷ.”
“Ừm… tôi biết chứ. Chỉ là tôi—Ý tôi là… Tôi biết rồi.” Chàng trai trẻ chán chường nói. Sau đó cậu bật cười một chút. “Tôi—cám ơn về cuộc trò chuyện. Nhưng tôi thật sự phải đi bây giờ.”
Yoochun cảm thông và quay trở lại ghế tài xế. Anh khởi động máy xe và liếc nhìn cậu thanh niên ngồi sau phía sau anh. Cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ của chiếc xe và lặng lẽ ngắm những vệt nước mà cơn mưa đã mang đến trên tấm kính. Yoochun chuyển sự chú ý trở lại với công việc của mình rồi nhấn ga cho xe chạy đi.

~~~~~~~

Họ đến Rose Hall sau mười hai phút. Trời đã ngừng mưa, chỉ còn lất phất vài hạt mưa nhỏ. Yoochun nhìn cậu thanh niên, Junsu, (cuối cùng thì cậu cũng đã tự giới thiệu tên mình) đi và sảnh cưới. Anh nghĩ về chàng trai trẻ đã bình tĩnh như thế nào sau cuộc nói chuyện giữa họ ở trên chiếc taxi. Ít nhất thì bây giờ anh cũng chắc chắn rằng cậu sẽ không làm gì chuyện gì hấp tấp trong tiệc cưới của bạn cậu. Khi anh đang bật chế độ chống trộm cho chiếc xe, điện thoại của anh reo lên.
“Vâng? À, anh đã đến rồi. Anh tới đó ngay mà.” Anh nói với người ở bên đầu dây kia. Yoochun duỗi thẳng người và sửa sang lại cái áo vest đen của bộ Âu phục. Anh cẩn thận nhìn lại trang phục trên người xem mọi thứ đã chỉnh chu lại hay chưa. Bộ vest của anh vẫn trông bắt mắt như mọi khi. Anh phủi nhẹ vào cành hoa trắng trên túi áo vest rồi thở ra một hơi rồi bước vào sảnh cưới.
Yoochun sẽ kết hôn vào hôn nay. Và anh cảm thấy thật hanh phúc. Cuối cùng thì anh cũng sẽ kết hôn cùng với người hoàn mỹ mà anh yêu và anh không thể đòi hỏi điều gì hơn nữa. Anh bước vào căn phòng đã được đặt cho đám cưới của mình và được chào đón nồng nhiệt bằng những lời chúc phúc của mọi người. Anh bật cười trước những lời trêu ghẹo và anh biết rằng hôm nay chính là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời anh.
Cậu MC của buổi lễ, bạn thân nhất của anh, ra hiệu cho lễ cưới được bắt đầu. Yoochun đứng ở đầu kia của lễ đường và chờ người anh yêu bước đến. Khoảnh khắc tiếng nhạc vang lên, Yoochun cảm thấy bụng mình thắt lại vì phấn khích. Mọi người nín lặng khi khúc nhạc chào đón cô dâu vang lên. Từ đầu kia của căn phòng, Yoochun trông thấy Jaejoong, vợ của anh bước ra. Cậu ấy vẫn thật rực rỡ như mọi khi và Yoochun thấy tim mình như căn lên với niềm tự hào.
Jaejoong đang mỉm cười với anh và cậu đi dọc theo lối đi của lễ đường để đến chỗ Yoochun. Ánh mắt của anh không rời đi lấy một giây.
Yoochun kiên nhẫn chờ Jaejoong bước lên lễ đường. Anh nhìn thấy Jaejoong mỉm cười với anh và anh cũng mỉm cười lại với cậu. Nhưng khi cậu đi qua hàng ghế cuối cùng dành cho khách, Yoochun trông thấy Jaejoong quay ngoắt lại và ánh mắt cậu đặt trên một cậu thanh niên đang đứng giữa dòng người. Đôi mắt của Yoochun nhìn theo ánh nhìn của Jaejoong và anh bàng hoàng. Người đó là Junsu. Cậu ta đang nhìn Jaejoong như thể cậu ta muốn nói điều gì đó. Sự bối rối hằn lên khuôn mặt Jaejoong khi cậu nhìn Junsu. Mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ, hai người rõ ràng là quen nhau. Yoochun nhìn thấy ánh mắt của hai người nhìn nhau như thể không còn ai khác tồn tại trong căn phòng này. Đó cũng là lúc anh hiểu ra.
Lặng lẽ nhất có thể, Yoochun đi về cuối phía bên kia của lễ đường cho đến khi tránh được hết những cặp mắt tò mò của mọi người. Anh điềm tĩnh bước ra khỏi căn phòng cho đến khi anh ra khỏi sảnh cưới. Anh đứng ở cổng vào và nhìn lên bầu trời. Anh mỉm cười với những giọt lệ ánh lên trong đôi mắt anh. Anh nhớ lại những gì anh đã nói với Junsu, tình yêu không phải là sự ích kỷ. Tất nhiên là không phải.
Yoochun nghĩ, hôm nay thật là một ngày đẹp trời. Không còn mưa. Mặt trời đang toả sáng rực rỡ.

No comments:

Post a Comment