“Đó không
chỉ là một giấc mơ, có đúng không?”
“Hyung, hôm nay vui quá,” Junsu tiếp tục toe
toét suốt đêm đó khi họ chuẩn bị đi ngủ.
Yoochun cười khẽ và xoa
tóc cậu, “Đôi môi của em không biết mệt khi cứ toe toét suốt như thế à?”
Môi Junsu hơi trề ra và
cậu chọc chọc thử vào má mình. Sau đó cậu lại tiếp tục tươi cười như cũ.
“Không!”
“Được rồi, ừm, thế thì
hãy mang nụ cười ấy đi vào giấc ngủ nhé. Muộn rồi,” người thanh niên lớn tuổi
hơn nói khi anh kéo tấm chăn phủ lên người cậu thanh niên trẻ hơn. Anh ngồi yên
đó trong vài giây để xem Junsu có ôm con thỏ bông (vẫn còn) nằm ở trên bàn hay
không. Cậu không ôm nó. Cậu chỉ yên lặng nằm đó và chờ cơ hội được rút người
vào cánh tay của Yoochun.
Yoochun dè dặt nhìn con
thú bông trước khi anh nằm xuống cạnh Junsu. Junsu ôm chặt lấy cánh tay anh
ngay sau đó và Yoochun cho phép đôi môi mình nở một nụ cười mãn nguyện.
Yoochun nhắm mắt lại.
Một giây sau đó, anh cảm nhận được sự chuyển động và sự tiếp xúc của đôi môi
mềm mại trên trán anh. Đôi mắt anh mở thật to và anh thấy mình đang nhìn chằm
chằm vào Junsu. Cậu thanh niên trẻ hơn chỉ nhìn anh với cặp mắt hiếu kỳ.
“Junsu?”
Junsu chớp mắt rồi sau
đó nhíu mày, giống như cậu đang cật lực suy nghĩ về điều gì đó. Cậu đang nghĩ
về chuyện gì? Yoochun cảm thấy như… anh đã mất khả năng nhận biết. Yoochun cảm
thấy… mất mác.
“Hyung, anh có cái trán
rộng quá trời luôn.”
Yoochun chớp mắt, quá
đỗi ngạc nhiên vì lời nhận xét hết sức thành thật kia. “Hả?”
Cơ thể anh căng cứng khi
Junsu mỉm cười và cúi xuống ấn một nụ hôn khác lên trán anh. Trông cậu như đứa
trẻ hạnh phúc nhất thế gian này (hay người đã phát hiện ra phương thuốc xoá đi
nỗi phiền muộn), Junsu khúc khích, “Đó! Hai nụ hôn cho cái trán rộng thật rộng!
Ngủ ngon, Hyung!”
Cậu thanh niên trẻ hơn
chui lại vào chăn khiến cho chiếc giường xốc nảy một chút. Cậu sớm chìm vào
giấc ngủ ngay sau đó trong khi Yoochun vẫn còn trừng mắt nhìn lên trần nhà.
Có lẽ chẳng có gì là
‘đủ’ cả cho một số chuyện đáng trân trọng trong cuộc sống.
=====
“Em đã thấy anh bước vào
cửa hàng bán đồ trang sức! Em thấy người bán hàng lấy cái vòng cổ ra khỏi kệ
trưng bày! Em nhìn thấy cái mặt dây chuyền bằng bạc hình chữ ‘J’! Em nhìn thấy
anh trả tiền! Tại sao anh lại không đưa nó cho anh ta?”
Gương mặt của Yoochun
thật bình tĩnh. Anh mông lung nhìn người đi đường bước ngang qua quán café mà
họ đang ngồi. Người thì đi chậm, người thì đi nhanh, có người thì chạy.
“Mắt em tinh thật đấy,”
người thanh niên lớn tuổi hơn khen ngợi, hiển nhiên là đang cố lảng đi đề tài
chính.
“Mi… Yoochun,” Changmin
nhanh chóng sửa lại. “Tại sao? Có gì xãy ra à? Sợi dây chuyền và cái mặt đó
không hề rẻ. Anh đã bắt đầu dành dụm từ tháng trước, đúng không? Anh đã dự định
sẽ mua nó cho Junsu, nhưng tại sao hôm qua anh lại không đưa nó cho anh ta? Đã xãy
ra chuyện gì? Đó không chỉ là một giấc mơ, có đúng không?”
Ban đầu Changmin nghĩ
rằng giấc mơ đó đã tác động điều gì đó ở Yoochun, khiến anh đột nhiên muốn tổ
chức sinh nhật của Junsu (vì muốn tạo kỷ niệm và cũng vì một nụ hôn thuần
khiết). Còn bây giờ Changmin cảm thấy sự việc hơn như thế nhiều
“Có lẽ sẽ dễ dàng hơn
cho cả hai chúng ta nếu em không thể nhìn thấu anh như thế?” Yoochun gợi ý khi
người bồi bàn đặt tách café xuống trước mặt anh. Changmin hớp một ngụm café đen
đậm đặc trong khi Yoochun thì khoáy sữa và đường vào tách của anh. Changmin tự động
đổ tất cả lổi cho Junsu về cái khẩu vị café ngọt gắt mới của Yoochun.
“Chỉ dễ dàng đối với em
mà thôi, không phải với anh. Anh cần em,” cậu thanh niên cao kều nói toạt ra.
Lần này Yoochun không
thể phủ nhận được nữa. Chính anh là người đã bảo Changmin hãy rời đi, tránh xa
họ. Nhưng giờ đây, Yoochun sẽ không làm như thế. Anh không biết bản thân sẽ làm
gì nếu Changmin bỏ đi.
“Em đi theo anh đến cửa
hàng trang sức, nhưng em có đi theo anh sau khi anh ra khỏi nơi đó không?”
“Không, bởi vì em cho
rằng anh sẽ đi thẳng đến nơi làm việc ngay sau đó. Anh không tới ư?” Changmin
đã không hề đề cập đến chuyện cậu đã nhận được một cuộ gọi quan trọng yêu cầu
cậu phải về nhà gấp và giải cứu Kibum khỏi một con gián.
“Anh lẽ ra đã đến đó.
Anh đi bộ ra trạm xe bus gần nhất và xếp hàng tại đó…”
[F.l.a.s.h.b.a.c.k]
Yoochun tươi cười một
mình khi anh tưởng tượng đến niềm hạnh phúc thể hiện trên gương mặt điển trai
của Jusnu. Junsu sẽ rất thích sợi dây chuyền này… không phải vì mẫu thiết kế
hay vì giá cả (trẻ con không hiểu mấy chuyện đó), chỉ đơn giản là vì Yoochun đã
đặc biệt chọn nó cho cậu (và vì nó cực kỳ óng ánh).
Anh ngẩn mặt lên để xem
xe bus đã đến hay chưa. Anh có công việc tại một văn phòng trong mười lăm phút
nữa.
Cặp mày của Yoochun nhíu
lại khi anh cảm nhận được sự hiện diện của kẻ địch. Anh đã được huấn luyện luôn
chú ý đến mọi thứ xung quanh mình. Dù thời gian có trôi qua, nhưng cái quá khứ
ấy vẫn còn đeo bám anh qua những kỹ năng này… cùng với những yếu tố khác nữa.
Vì thế anh xoay người
lại khi có một bàn tay bấu vào vai mình. Đôi mắt của Yoochun mở thật to khi anh
nhìn thấy người đàn ông đã lẻn đến gần anh.
Yoochun gạt bàn tay đó
khỏi vai mình và đẩy… thật mạnh người đàn ông ra. Vị khách không mời kia ngả ra
sau và va vào một bà lão (cũng đang đứng chờ xe bus). Trong lúc hắn ta kia đỡ
bà lão dậy, Yoochun tóm lấy thời cơ và bỏ chạy thục mạng.
Anh chạy, chạy, và chạy.
Người đàn ông kia không
quát lên tên thật của Yoochun. Đó là một hành động hết sức ngu ngốc bởi vì nó
chỉ giúp Yoochun định vị được khoảng cách xa (hay gần) với người đàn ông kia mà
thôi. Yoochun không thể xác định được khoảng cách, nhưng anh biết hắn vẫn còn
đang đuổi theo anh suốt những con phố đông đúc của Seoul.
Nhưng anh không dừng
lại, cũng không ngoảnh lại. Anh không thể. Đã quá muộn cho việc dừng lại, cho
việc ngoảnh lại.
Đã quá muộn cho những
lời hối tiếc. Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là… chạy.
[E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k]
Khỏi phải nói, Yoochun
trốn thoát… lần này.
“Hắn giúp bà lão đó à?
Vậy có nghĩa hắn không phải là người của Bae,” Changmin nhận xét.
“Không, không phải,”
Yoochun thở dài. Sẽ dễ dàng hơn hàng tỷ lần nếu hắn ta là người của Bae.
“Vậy… là ai?” Changmin
gần như không dám hỏi. Ánh mắt cậu tập trung vào nét mặt của Yoochun suốt
khoảng thời gian.
Bằng một giọng nói vô
cảm, Yoochun đáp, “Bạn thân của Kim Junho.”
Changmin cố chớp mắt để
đánh bay sự kinh ngạc đi còn Yoochun vẫn tiếp tục nhìn dòng người qua lại.
Khuôn mặt anh quá đỗi bình thản, quá bình tĩnh, quá kiên định. Changmin có thể
cảm nhận được. Micky đang quay lại với chính con người anh khi xưa, tự bảo vệ
mình bằng cách chôn giấu đi mọi cảm xúc, hay có lẽ chỉ là sự sợ hãi.
Junsu đã làm tan chảy lá
chắn phòng thủ ấy trong những tháng ngày qua, nhưng giờ đây Micky sẽ phải dựng
lại tất cả. Anh có biết mình đang làm như thế hay không?
“Sợi dây chuyền…”
Changmin khẽ lên tiếng.
“Anh sẽ tặng cho cậu ấy
vào dịp khác,” Yoochun đơn giản trả lời.
Changmin cúi mặt nhìn
vào tách café đen ngòm của cậu. Tốt nhất bây giờ nên giữ im lặng. Nhưng
Changmin biết, cậu biết Micky sẽ không bao giờ tặng sợi dây chuyền ấy cho
Junsu…
Vì sao là cây kẹo chứ
không phải là sợi dây chuyền? Là vì sợ dây chuyền mang hàm nghĩa của sự vĩnh
cữu, của sự bất diệt. Nhưng vật ăn được thì sẽ biến mất, bằng cách tự phân huỷ
hoặc do bị ăn mất.
Đúng thế, Micky sợ rằng
hai từ ‘vĩnh viễn’ sẽ không xãy ra. Micky vẫn tự nhủ với bản thân rằng nổi sợ
của anh xuất phát từ cái khả năng bị phát hiện, từ cái khả năng không thể trốn
thoát khỏi những người muốn bắt (giết) họ.
Anh phủ nhận sự thật
rằng nổi sợ của anh xuất phát từ cái khả năng không thể trốn chạy được nữa… một
khi Junsu lấy lại được trí nhớ của cậu.
Changmin ngẩng mặt lên
khi cậu nghe thấy Yoochun đứng lên khỏi ghế, trông anh thật tinh tế và vững
trãi. Cơn gió thổi qua mái tóc của anh và anh hiên ngang đứng tại nơi này với
ánh mắt điềm tĩnh, hai tay cho vào túi, chống chọi với từng đợt sóng gió. “Về
nhà thôi.”
Nói cách khác, anh đang
tiếp tục giả vờ như chẳng có chuyện gì xãy ra cả.
=====
“Há ra nào!” Kibum thỏ
thẻ khi cậu đút một muỗng cơm cho Yoochun. Yoochun thì mỉm cười và cám ơn cậu.
Junsu và Changmin ngồi đối diện với họ. Cả hai trố mắt nhìn và cảm thấy không
muốn ăn chút nào.
“Em cũng ăn đi,” Yoochun
nói với Kibum.
“Em thích nhìn anh ăn
hơn,” Kibum nhoẻn miệng.
“Em nấu ăn thật xuất
sắc,” Yoochun khen ngợi.
“Chỉ dành cho chàng trai
đáng yêu của em mà thôi,” Kibum khúc khích. Junsu vẫn tiếp tục đăm đăm nhìn họ,
không biết nên nghĩ gì. Changmin cảm thấy buồn nôn nên cậu đảo mắt và nhìn
xuống chén cơm của mình thay vì nhìn hai người kia.
Cậu đã cực kỳ căng thẳng
trong những ngày gần đây và khá kinh ngạc vì Yoochun vẫn còn vững vàng như vậy.
Anh hành xử như chẳng có gì bất thường xãy ra; như Junsu không hề gặp giấc mơ
đó, như anh không suýt chút bị bạn thân của Junho tóm được, giống như toàn bộ
vở kịch sẽ không phải hạ màn sớm như thế.
Nhiêu đó cũng chưa đủ
kéo căng các tế bào thần kinh của Changmin. Vì bây giờ cậu còn bị mất ngủ để cố
tìm hiểu xem tại sao Yoochun vẫn còn hẹn hò với Kibum. Để giữ khoảng cách với
Junsu? Hiển nhiên là không rồi vì
Yoochun không có hứng thú với Kibum… theo cách đó đó. Changmin biết rõ là toàn
bộ con tim của Yoochun đã thuộc về Junsu mất rồi.
Yoochun nhìn lên cái
đồng hồ treo tường. “Anh phải đi làm đây. Ba đứa nhớ ăn cho hết, không được
lãng phí thức ăn.”
“Ôi, anh đừng lo, bọn em
có Changmin ở đây mà,” Kibum đáp. Changmin ngẩn mặt khi nghe thấy tên mình được
nhắc đến. Trong khoảnh khắc trước đó, cậu tưởng rằng ‘đôi chim cu’ này thậm chí
còn không biết đến sự tồn tại của Junsu và Changmin nữa.
“Tránh xa rắc rối ra,”
Yoochun nói khi đang mặc áo khoát (với sự giúp đỡ không cần thiết từ Kibum).
“Đi làm vui vẻ nhé!”
Kibum vẫn ôm lấy cánh tay anh khi cậu tiến sát lại rồi hôn lên má anh. Yoochun
sững sờ trong phút chốc trước khi Kibum nói thật khẽ, “Hợp tác nào!”
Thế là Yoochun hôn nhẹ
lên má Kibum trước khi rời đi. Kibum đóng cửa và xoay người lại nhìn Junsu và
Changmin đang xem trộm từ bàn ăn trong bếp. Cả hai vội vã ngồi trở lại chỗ của
mình.
“Ăn đi mấy đứa. Chunnie thức
ăn bị bỏ phí đâu,” Kibum toe toét khi cậu ngồi xuống đối diện hai người kia.
“Thôi ra vẻ như một
người mẹ đi,” Changmin châm chọc.
“Tôi không có ra vẻ như
một người ‘mẹ’, chỉ là một ‘người vợ’ hoàn mĩ mà thôi,” cậu trai thấp hơn phản
bác. Sau đó cậu quay sang mỉm cười với Junsu, “Em có muốn ăn thêm cơm không?”
Junsu đang đăm chiêu
nhìn lên trần nhà giống như cậu đang cật lực suy nghĩ về vấn đề gì đó. Khi
Kibum hỏi, cậu đảo mắt nhìn cậu thanh niên đang mỉm cười kia, “Kibum, anh nói
‘người vợ hoàn mĩ’ là có nghĩa gì? Anh đâu phải là con gái.”
Kibum chớp mắt. Ra đây
là chuyện Junsu đang suy nghĩa sao?
“Anh tưởng chúng ta đã
xong vấn đề này rồi chứ. Không phải lúc nào cũng phải là nam và nữ hết. Bọn anh
có thể gọi nhau là ‘chồng và chồng’, nhưng anh thấy ‘chồng và vợ’ nghe dễ
thương hơn. Và tại sao anh là ‘vợ’ mà không phải là Chunnie… thì, vì Chunnie nam
tính hơn. Có nghĩa là khi bọn anh ở trên giường…”
“Kibum!” Changmin cắt
ngang, hai tay anh đột nhiên bịt chặt hai tai Junsu lại. Junsu mở to mắt ngạc
nhiên vì hành động đột ngột này của Changmin, đặc biệt là khi cậu đang nghe dở
những lời nói của Kibum.
“Hả? Đâu phải là tôi sẽ
kể cho cậu ấy nghe chuyện người lớn đâu. Và tại sao anh lại quá bảo bọc như
thế? Tôi tưởng anh không quan tâm đến Junsu chứ. Tôi vẫn còn đang sốc khi anh
thật chu đáo để mua quà cho cậu ấy.”
Tay Changmin vẫn còn bao
xung quanh tai của Junsu. Chính xác mà nói anh không muốn Junsu nghe thấy anh
(đã từng) không quan tâm đến Junsu. “Cậu ta chỉ là một đứa trẻ. Đừng đầu độc
cậu ta với mớ suy nghĩa ngu ngốc của cậu.”
“Ô, vậy ra bây giờ thì
tôi ngu ngốc?” Kibum quát lên, bật dậy khiến cho cái ghế ngả ra sau. Không phải
cậu là người thích gây sự; cậu chỉ là thích gây sự với Changmin thôi.
Ánh mắt Junsu nhìn lên
Kibum, nhưng cậu không thể cử động đầu mình vì Changmin vẫn đang cố định nó một
chỗ. Cậu cố tìm cách để chấm dứt cuộc chiến này. Junsu không thể chiến đấu với
quái vật như siêu nhân, nhưng cậu vẫn có thể cứu lấy tình thế… và cả ‘tình bạn’
giữa Kibum và Changmin.
No comments:
Post a Comment