“Nếu vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa.” Park
Yuchun vừa nói xong liền kéo tay Kim Junsu đi ra ngoài. Mọi người không ai biết
Park Yuchun muốn làm gì nên đều ngẩn ra nhìn hắn. Song lúc này Kim Junsu cũng
nhìn bên mặt nghiêng của Park Yuchun, không hiểu hắn muốn làm gì.
Park Yuchun nắm tay Kim Junsu đi ra tới cửa, phất
tay với tất cả mọi người. “Tôi mang hội trưởng của các vị đi đây.” Nói xong hắn
kéo Kim Junsu chạy ra cổng. Kim Junsu bỏ lại một câu, “Không được phép đi
theo.” Rồi để cho hắn kéo đi mất.
“Làm thế nào bây giờ?” Mọi người đối mặt nhìn nhau.
Lee Hyukjae bật cười khanh khách, “Không nghe thấy hội trưởng nói không được đi
theo sao? Hay là các ngươi muốn nếm thưởng mùi vị kẹo đồng của hội trưởng?” Ánh
mắt Lee Hyukjae hơi sắt lạnh.
Lee Jihoon cầm lấy một khẩu súng chuẩn bị chạy theo
bị Kim Geunwoo gọi giật lại. “Lên hắc ốc tĩnh tâm hối lỗi đi.” Lee Jihoon không
cam lòng nhìn ra cổng, gật đầu. “Vâng, cha nuôi.”
Park Yuchun kéo Kim Junsu chạy một mạch ra khỏi toà
nhà cổ. Một đường đều không có người ngăn lại. Hai người đứng ở ngoài cổng lớn thở
hổn hễn. Park Yuchun nhìn Kim Junsu đứng thở hồng hộc bật cười ha ha, “Đứng thở
giống y cún con.”
Kim Junsu nhìn xuống bàn tay hai người vẫn còn đang
nắm chặt, “Đây là lần thứ hai anh mang em đi như vậy. Vậy mà em lại cam tâm
tình nguyện đi cùng anh.” Park Yuchun đong đưa cánh tay của cả hai. “Nếu đã cam
tâm tình nguyện, vậy cùng đi cả đời đi.”
Kim Junsu sửng sốt, “Cả đời?” Park Yuchun gật gật,
“Đúng, không nhiều không ít vừa đủ một đời.”
Kim Junsu không trả lời, chỉ nắm tay hắn thật chặt.
“Nếu đã ra ngoài vậy thì đi dạo một lát đi.” Park Yuchun gật đầu, “Ừ, em muốn
đi đâu?” Kim Junsu suy nghĩ, “Muốn đi vào tim anh.”
Park Yuchun mỉm cười, kéo tay của Kim Junsu đặt lên
ngực mình. “Cửa đang mở, em vào đi.” Kim Junsu lắc đầu, “Anh không có đưa cho
em chìa khoá, em vào không được.” Park Yuchun nhíu mày, nhưng lặp tức bị Kim
Junsu vuốt thẳng lại. “Không phải muốn thay đổi một chút sao? Nếu không đảm nhiệm
được chức vụ thì xin chuyển đi.”
Park Yuchun gật đầu, để cho Kim Junsu kéo mình đi về
phía trước. Hắn nhìn bên mặt nghiêng của Kim Junsu mà có chút thất thần.
Paris, đồng nghĩa với sự sang trọng và lãng mạn,
tráng lệ không đâu sánh bằng, thế nhưng lại xa xăm không thể chạm tới. Paris,
cũng đồng nghĩa với hạnh phúc. Trong lòng mỗi người đều có một Paris cho riêng
mình, ở nơi đó có hạnh phúc cùng tình yêu.
Phố xá Paris mang đến cho người ta một loại cảm giác
yên bình. Đi bộ trên đại lộ Champs-Elysées, nhìn dòng xe qua lại nhộn nhịp trên
đường cùng hai hàng cây xanh bên đường mang đậm hương vị nước Pháp, bộc tả cuộc
sống thong dong và lãng mạn của người dân tại Paris.
Đi bộ trên đường phố, Kim Junsu cực kỳ vui vẻ, trên
gương mặt mang theo nụ cười tươi tắn vô ưu, xoay người nói với Park Yuchun đang
đi ở phía sau, “Đây là đại lộ Champs-Elysées, là con đường đẹp nhất ở Paris.”
Park Yuchun nhìn Kim Junsu đang đi giật lùi, mỉmcười gật đầu, “Thật sự là đẹp.”
“Đi về phía nam chính là sông Seine.” Kim Junsu chỉ
về phía nam. Park Yuchun gật gù rồi kéo tay Kim Junsu đi về phía nam. Kim Junsu
kéo tay hắn lại. “Nè, chỗ này còn chưa xem xong mà.”
Park Yuchun quay lại nhìn cậu, “Vừa nãy khi chỉ về
phía sông Seine, ánh mắt em nói cho anh biết em rất muốn đi đến đó.” Kim Junsu
xoa nhẹ lên hai mắt, “Có hả?” Park Yuchun mỉm cười, chỉ vào ngực mình. “Có, là
nơi này nhìn thấy.”
Đừng cạnh bờ sông Seine, ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng
khiến cho tâm cũng dường như yên tĩnh trở lại. Làn gió nhẹ thổi thoáng qua làm
rối mái tóc của hai người, những sợi tóc đánh vào bên tai có chút ngứa.
“Anh biết tiếng Pháp không?” Kim Junsu đột nhiên
quay lại hỏi. Park Yuchun lắc đầu, “Tiếng Anh cũng không giỏi lắm.” Kim Junsu gật
gù, “Je t’aime (tiếng Pháp: Em yêu anh)”
Park Yuchun gãi đầu, “Em nói gì vậy?” Kim Junsu cười
khanh khách, “Anh thật đáng ghét.” Park Yuchun nắm cổ tay cậu, “Nói tiếng Pháp
cũng không quên mắng chửi người khác có phải hay không?” Kim Junsu bật cười né
tránh bàn tay của Park Yuchun.
Mãi đến tận về sau, Kim Junsu hỏi Park Yuchun có thật
sự nghe không hiểu câu tiếng Pháp ngày đó hay không? Park Yuchun nhoẻn miệng,
vuốt tóc cậu nói, làm sao mà lại nghe không hiểu, hồi ở đại học sinh ngữ hai của
hắn chính là tiếng Pháp mà.
Đã đến Paris thì nhất định phải đi thăm tháp Eiffel,
bởi vì đó là linh hồn của cả thành phố.
Kim Junsu đứng trước tháp Eiffel nhìn lên ngọn tháp, “Thật cao.” Park Yuchun cũng gật
đầu, “Eiffel đúng là kỳ tích.” “Giống như chúng ta?” Kim Junsu quay sang nói với
Park Yuchun.
Park Yuchun suy nghĩ trong chốc lát, lại gật đầu. “Phải,
giống như chúng ta, là kỳ tích.” Hai người từ khi gặp nhau, đối đầu nhau, đến
bây giờ cùng nắm tay nhau hết thảy đều là kỳ tích.
Kim Junsu dường như rất vừa lòng với câu trả lời
Park Yuchun, “Em không thích cái tháp này.” Park Yuchun nghi hoặc hỏi, “Tại
sao?”
“Tại vì nó quá cao, không thể leo lên được.” Kim
Junsu cười xoà. “Giống như một thứ gì đó rất cao, rất xa. Nếu muốn chạm đến ngọn
tháp, trên đường đi có thể bị trượt chân té xuống. Nơi cao như vậy không phải
ai cũng có dũng khí để trèo lên cả.”
Park Yuchun dường như cũng trầm ngâm, “Sao không thử
đi đường tắt, đâu cần nhất thiết phải trèo lên cũng có thể chạm vào đỉnh tháp
mà.” Kim Junsu lắc đầu, “Em thích cách mạo hiểm.” Park Yuchun cúi đầu cười, “Được
rồi, em thích cái gì thì anh thích cái đó.”
Hai người nghỉ một lúc rồi lại đi, đi một lúc rồi lại
nghỉ, cứ thế cùng nhau đi dọc theo các con phố ở Paris, tay trong tay cùng tiến
về phía trước.
Tại văn phòng công ở Seoul, Shim Changmin ngồi nhìn
cuốn lịch bàn đến ngẩng người. Jung Kyun nằm bò ra bàn tính tính toán toán.
Jung Yunho đi tới gõ lên đầu Jung Kyun, “Tính toán
cái gì thế?” “Ây da, hyung, anh muốn đánh cho em ngốc đi à?” Jung Kyun ôm đầu
rên rỉ, chỉ chỉ Shim Changmin. “Có phải Changmin mắc bệnh tương tư rồi không? Từ
lúc Yuchun hyung đi tới giờ cậu ta vẫn không thể tập trung được.”
Jung Yunho nhìn theo hướng ngón tay Jung Kyun chỉ
qua, cũng không hẳn là không đúng, Shim Changmin ngồi thừ người ngó lịch cả
ngày, bụng nói, này phải từ từ khuyên nhủ
mới được. Theo như Kim Jaejoong nói Park Yuchun đã bị Kim Junsu mê hoặc rồi,
tên nhóc này không muốn sống nữa sao.
“Khụ khụ, Changmin-ah.” Jung Yunho kéo ghế qua ngồi
đối diện Shim Changmin. Shim Changmin lấy lại tinh thần, “Yunho hyung, có việc
gì à?” Jung Yunho lắc đầu. “Không có việc gì cả. Chỉ là, chuyện của Yuchun cậu
đừng để trong lòng. Tuy nói là điều tra nhưng mà Lee cục trưởng cũng không hề tỏ
ra thái độ.”
Shim Changmin chớp chớp mắt, “Nói với em chuyện này
để làm gì?” Shim Changmin theo phản xạ liếc sang Jung Kyun. Chỉ thấy Jung Kyun vội
vã xua tay, giống như muốn nói chuyện này không liên quan đến cậu.
Shim Changmin ôm chồng tài liệu, “Yunho hyung, em
còn phải chạy qua bên hải quan, không rãnh ngồi nghe anh khai sáng.” Jung Yunho
thở dài, “Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề gì cả.” Shim Changmin vơ
lấy áo khoát nhanh chóng tẩu thoát, không hề nghe thấy những lời Jung Yunho vừa
nói.
Đi đến cầu thang, lấy điện thoại ra gõ tin nhắn mới.
Khi
nào trở về?
Lại xoá đi, sửa thành
Nhớ
anh.
Lại lắc đầu, đóng điện thoại, đi xuống dưới lầu.
No comments:
Post a Comment