Wednesday, July 29, 2015

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 28

Sau khi Park Yuchun ngồi xuống ở bên cạnh Kim Junsu, sắc mặt của mọi người bên dưới âm trầm thêm vài phần, vài vị trưởng bối có máu mặt cuối cùng nhịn không được, vỗ xuống mặt bàn. “Kim hội trưởng như thế này có phải hay không có phần hơi càn quấy?”
Vừa vặn Kim Junsu định uống chút nước, cái đập bàn này khiến cậu dừng lại, đặt cốc nước trở lại mặt bàn, mỉm cười. “Càn quấy? Có càn quấy hay không phải là do ông quyết định, mà là tôi quyết định.” Park Yuchun biếng nhác tựa lưng vào ghế nhìn nét mặt khác nhau của đám người bên dưới. Kim Geunwoo không biểu lộ ra chút cảm xúc nào, hiển nhiên ông là người từng trải, mặt không đổi sắc. Còn những người khác… mấy lão già kia rõ ràng là tu hành chưa tới, cả đám tức giận mặt mũi trắng bệch. Lúc này Lee Hyukjae có chút lo lắng, trông như thực sự quan tâm đến Junsu. Không để cho người khác nhìn thấu chính là người ngồi ở cạnh mép cửa. Có lẽ là cùng tuổi với Kim Junsu, hắn ta lúc này cũng không lộ ra chút cảm xúc nào.
“Tôi nghĩ mọi người cũng đã nghe được tin tức gì rồi phải không?” Ánh mắt Kim Junsu mang hàm ý khác nhìn xuống những thủ hạ ở bên dưới, sau đó nói thêm. “Những gì các ngươi nghe được … đều là thật cả.” Kim Junsu nhìn xuống phía dưới mọi người dường như không giữ được bình tĩnh mà cùng nhau bàn tán mà mỉm cười.
Park Yuchun cũng sửng sốt, là vì hắn nhìn thấy người ngồi ở góc khuất kia sắc mặt có chút biến hoá. Hắn ta chau mày nhưng sau đó lại lấy lại bình tĩnh ngay lặp tức làm cho Park Yuchun có cảm giác không biết có phải hắn đã nhìn nhầm hay không.
“Hội trưởng, người có biết người đang làm gì không?” Một người chấp sự cách Kim Junsu không xa đứng lên nói, Kim Junsu gật đầu. “Tôi đương nhiên biết mình đang làm gì. Nhưng ngài Lee đây có biết ông đang làm gì không?” Nụ cười trên khoé miệng Kim Junsu ngày càng đậm khiến cho mọi người ở đây cùng hít sâu một hơi. Bởi vì bọn họ quá hiểu rõ nụ cười này, danh xưng “Nụ cười Tu La” từ đâu mà có. Là vì mỗi lần Kim Junsu tươi cười chính là lúc tâm tình cậu xấu nhất.
Lee quản sự cười khẩy, “Đương nhiên là tôi biết tôi đang làm cái gì, bất qua Kim hội trưởng có biết thân phận của người này?” nói xong hắn ta chỉ vào Park Yuchun. Kim Junsu gật đầu, “Đương nhiên biết, xin hỏi có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề gì à? Cái tên này chính là công tố viên. Bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tóm gọn chúng ta. Hội trưởng, người còn quyết định muốn giữ hắn bên cạnh?” Jang quản sự nói xong rút khẩu súng trong người ra, “Nếu hội trưởng không quyết định được, để tôi giúp ngài đỡ phiền lòng.”
Đoàn ~
Một tiếng súng vang lên, Jang quản sự ôm cánh tay chảy đầy máu gay gắt trừng mắt về phía cuối căn phòng. Chỉ thấy cậu thanh niên trẻ ngồi ở xa nhất điềm tĩnh cất súng vào trong túi áo khoát.
Kim Geunwoo nhíu mày, “Càn quấy.” Cậu thanh niên lập tức đứng dậy cúi đầu, “Con xin lỗi cha nuôi.”
Khoé mi Park Yuchun giật giật, ‘cha nuôi’? Không ngờ hắn ta cũng là con nuôi của Kim Geunwoo? Kim Junsu đã từng nói qua Kim Geunwoo có tất cả 7 người con nuôi, như vậy đây chính là một trong số những tên đó? Nhìn ánh mắt của tên nhóc này, a, thật thú vị.
Đúng lúc này Kim Junsu đập xuống bàn, “Tất cả các ngươi muốn làm gì? Rút súng trước mặt tôi là muốn làm trò gì đây?” Kim Junsu cười nói những lời này cho nên mọi người ở trong phòng đều trở nên trầm ngâm, trộm đổ mồ hôi, trong lòng nói, Kim Junsu thật sự sinh khí rồi.
“Hội trưởng nên biết, thứ tôi muốn chính là mạng của Park Yuchun.” Jang quản sự ôm lấy cánh tay còn rỉ máu trừng cậu thanh niên đứng đằng xa. “Lee Jihoon, mày như vậy là có ý gì?” Cậu thanh niên tên Lee Jihoon lắc đầu, “Không có ý gì cả, chỉ là không quen thấy có người trước mặt hội trưởng động thương.”
“Lee Jihoon mày…, tao…”
“Jang quản sự, nơi này không đến phiên ông lên tiếng.” Kim Junsu chỉ vào từng người, “Tôi đang suy nghĩ tôi có cần phải cho các ngươi ôn lại hội quy của Bỉ Ngạn hội hay không.” Sắc mặt Jang quản sự lặp tức trở nên trắng bệch, “Hội trưởng…”
“Lee Jihoon, cậu cũng cần phải lên hắc ốc tĩnh tâm lại một chút. Tuỳ tiện nổ súng, tôi không có dạy cậu như thế.” Kim Junsu nhìn Lee Jihoon nói. Lee Jihoo cúi đầu, nắm chặc nắm tay, gật gật. “Vâng, hội trưởng.” Kim Junsu hài lòng gật đầu.
“Hội trưởng, tuy hành động của Jang quản sự quả thật là không đúng, nhưng mà nói như thế nào thì cũng là có lý do cả.” Lại thêm một lão quản sự khác đứng lên, mắt nhìn Park Yuchun. “Park Yuchun người này không thể lưu.” “A” Kim Junsu bật cười, “Có thể lưu hay không phải là tôi nói mới đúng.”
“Nếu tất cả mọi người đều không tán thành hắn ở bên cạnh hội trưởng thì sao?” Lão quản sự vừa nói ra lời này khiến Kim Geunwoo cũng hơi nheo ánh mắt. Đây rõ ràng là đang uy hiếp Kim Junsu. Không xong rồi, phản cản lại nhanh, con trai bảo bối của hắn mà nổi giận chính là đại hoạ diệt vong.
“Ồ? Có người không tán thành à?” Kim Junsu hơi tựa người vào lưng ghế, cười cười nhìn xuống bên dưới.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi nhưng không ai dám đứng lên cả. Dù sao thì tính tàn nhẫn của Kim Junsu mọi người cũng đều gặp qua rồi, tuổi còn trẻ mà đã đánh bại sáu người anh em khác để tiếp nhận cái ghế hội trưởng từ Kim Geunwoo cũng không phải tuỳ tiện nói đùa.
“Có ai không? Đứng lên đi.” Kim Junsu lập lại một lần nữa. Gương mặt tuy cười nhưng trong mắt là băng giá tàn khốc.
“Junsu…” Lee Jihoon đứng lên muốn nói gì đó lại bị Kim Junsu trừng mắt nhìn một cái, lập tức đông cứng tại chỗ. Kim Junsu nhìn y chằm chằm, “Cậu vừa gọi tôi là gì?”
Lee Jihoon tự biết mình quá phận, lặp tức gập người, “Hội trưởng, không thể giữ Park Yuchun lại được.”
Lần này đến lượt Park Yuchun bật cười, “Mấy người nói đủ chưa?” Park Yuchun vẫn lười nhác ngồi tựa lưng vào ghế, khoé miệng lại nhoẻn lên một nụ cười mỉa mai. “Một lũ người các ngươi hùa nhau bức Junsu như vậy không thấy đáng xấu hổ hay sao?”
Tất cả đều nhìn biểu cảm trên gương mặt của Kim Junsu. Chỉ thấy Kim Junsu không vì tiếng gọi ‘Junsu’ mà cảm thấy có gì không đúng, mà chỉ nghiêng đầu nhìn người kia.
Park Yuchun mỉm cười với Kim Junsu, “Ở yên đó.” Nói xong hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Kim Junsu, nâng cằm Kim Junsu lên thả xuống một nụ hôn. Bỏ qua những tiếng rên rỉ của người kia, cứ ôm hôn say đắm cho đến khi cảm thấy Kim Junsu nhéo vào người mới dừng lại.
“Giống như các vị đã nhìn thấy. Chúng tôi chính là loại quan hệ này. Cho nên cũng không cần phải dò xét hay làm những chuyện vô vị nữa.” Park Yuchun nhìn hô hấp có phần không bất ổn của Kim Junsu. Vừa lúc Kim Junsu cũng đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt cậu giống như có điều nghi hoặc.
Park Yuchun nhíu mày, nắm lấy bàn tay của Kim Junsu, quay lại nói với Kim Geunwoo vẫn đang ngồi xem ở một bên. “Xin hãy giao cậu ấy cho tôi.” Kim Geunwoo cũng sửng sốt một chút, sau đó ông khoát tay. “Thích thì cứ mang đi đi, không cần phải khách khí.”
Lee Hyukjae nhìn Lee Jihoon đứng ngốc ở một bên, cười cười lắc đầu. Thật sự là càng lúc càng thú vị mà.

No comments:

Post a Comment