“Em không thể nhớ
được.”
Xiah ngồi trên sàn nhà trong phòng
cậu. Cái vali bị mở tung và bày trước mắt cậu, trước kí ức của cậu.
Cạnh cái vali là Ngài Thỏ, cái hộp
đựng cây kẹo mút tự làm hình thỏ, Micky (con thỏ bông lớn mà Changmin đã thắng
được ở công viên giải trí), con siêu nhân, và chuột Micky (từ Heboon). Micky
(còn thỏ lớn) đang đeo chiếc vòng tay tình bạn mà Kibum đã tặng cho Xiah.
Xiah nhắm mắt lại, như thể muốn đóng
tất cả những kỷ niệm từ quá khứ. Cậu còn có thể làm gì khác nữa đây?
Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa và ngay
lập tức cậu che giấu hết các cảm xúc của mình. “Vào đi.”
Jaejoong và Yunho mở cánh cửa bị
khóa và bước vào. “Xiah, em ổn không? Trễ rồi mà tụi anh thấy đèn trong phòng
em vẫn còn sáng.”
“Ưm, em chỉ đang... thử xem em có
thể nhớ ra gì có thể giúp chúng ta tìm ra Micky Park hay không thôi,” cậu dối.
Hai người thanh niên lớn tuổi hơn
liếc xuống cái vali và những món đồ chơi được mang ra từ khu căn hộ. “Hắn đối
xử với em cũng thật tốt,” Jaejoong lẩm bẩm.
“Để chiếm được lòng tin của em
thôi,” Xiah lập tức thêm vào. “Em cho là như vậy.”
Yunho thấy cái phản ứng này có gì đó
không đúng lắm, nhưng anh nghĩ chắc là do tất cả những sự căng thẳng Xiah phải
chịu đựng. Chắc là cậu vẫn còn kinh hãi trước tất cả những chuyện đã xảy ra.
Jaejoong khụy gối xuống bên cạnh
Xiah để anh có thể nhìn những con thú bông rõ hơn. “Thật dễ thương. Em có đặt
tên cho bọn nó không?”
Có.
“Em không thể nhớ được,” Xiah lại
nói dối. Nụ cười ấm áp đầy khích lệ của Jaejoong giống như một cú đấm giáng vào
bụng cậu.
“Được mà, Xiah. Cứ từ từ. Đừng ép
bản thân mình nhiều quá.”
“Muộn rồi. Đi ngủ thôi. Bọn chúng sẽ
không có khả năng tìm ra chúng ta ở đây đâu,” Yunho cố xua đi sự sợ hãi. Xiah
ngoan ngoãn gật đầu.
=====
Yoochun đứng dưới ánh trăng, đút tay
vào túi và những cảm xúc bị giấu nhẹm sau đôi mắt đen huyền của anh. Sợi dây
chuyền bạc tạo thành hình chữ V quanh cổ anh và mặt dây chuyền có hình chữ ‘J’
thì ẩn sau chiếc khăn choàng cổ màu đen.
Anh im lặng quan sát cuộc giao dịch.
Geun Suk và Kangin đang kiểm tra
những gói bột màu trắng. Gã đối tác (và người cấp hàng) kiên nhẫn chờ đợi, cùng
với đám người mà bọn họ mang theo.
Gã đối tác nhìn Yoochun chằm chằm và
Yoochun biết gã đang nghĩ gì. Gã đang thắc mắc tại sao Yoochun lại là người đến
đây đầu tiên. Yoochun được biết đến như một sát thủ giỏi nhất của Bae, nhưng
anh chưa bao giờ tham gia vào các cuộc giao dịch.
Nhưng ít ra thì điều này đã nói cho
Yoochun biết rằng Bae đã ém nhẹm về sự phản bội của Yoochun. Lão không muốn các
đối tác của lão biết rằng lão bị chính tên sát thủ giỏi nhất của mình phản bội
và rằng con chíp có khả năng tống các đối tác của lão vào tù đang trôi nổi đâu
đó.
Dứt ánh nhìn khỏi cặp mắt của gã đối
tác, Yoochun móc hộp thuốc lá trong túi ra. Anh rút một điếu thuốc và đưa lên
miệng. Anh sờ khắp các túi áo túi quần để tìm cái bật lửa, nhưng lại không thấy
cái nào.
Geun Suk và Kagin ngừng kiểm tra
hàng vài giây để nhìn gã đối tác ra lệnh cho người của gã mang sang cho Yoochun
một cái bật lửa. Yoochun không góp mặt trong các cuộc mua bán, nhưng rất nhiều
người trong giới làm ăn phi pháp biết đến và tôn trong người đàn ông thông minh
và tài giỏi này.
Yoochun cười khẩy và nhận lấy cái
bật lửa. Sau khi châm thuốc, anh không vội trả nó lại ngay. Anh đánh giá lớp vỏ
bạ đắc tiền và khẽ gật đầu hài lòng về chất liệu. Sau khi đã tỏ ra hài lòng về
món đồ đắc tiền, anh trả cái bật lửa lại cho người trợ thủ đắc lực của gã đối
tác.
“Mọi thứ có vẻ ổn,” Gein Suk kiểm
tra xong kiện ma túy. Hắn ra lệnh cho một trong những thủ hạ đưa cho hắn một
cái vali.
Gã đối tác kiểm tra khối tiền lớn
trong vali trước khi gật đầu đồng ý. “Đủ số lượng. Chúng tôi hy vọng sẽ dược
tiếp tục làm ăn với ông Bae trong tương lai.”
“Chúng tôi cũng hy vọng sẽ được gặp
lại ông lần nữa, ông Hwang,” Kagin thay mặt ông trùm nói. Bae không thích tới
những buổi giao dịch, để tránh rủi ro và cũng để thể hiện địa vị của lão là
người giàu quyền lực.
Gã đối tác, ông Hwang, gật đầu trước
khi phát hiệu cho người của gã rời đi. Gã hơi cúi đầu trước Yoochun rồi sau đó
bước đi.
Yoochun không hề nhúc nhích để đáp
lại. Anh đảo mắt về phía Geun Suk và Kagin khi một trong hai người nói, “Anh đã
thấy cuộc kiểm tra. Chính xác có sáu mươi gói, mỗi gói một ký. Anh cũng biết
giá mỗi gói là bao nhiêu vậy nên chúng tôi không thể nói dối về lợi nhuận được.”
Yoochun không trả lời. Anh ném điếu
thuốc hút được phân nửa xuống cát và bước đi mà không dẫm nát lên nó.
Một phi vụ khác thành công.
=====
“Ngài thanh tra! Chúng tôi vừa nhận
được gói hàng này gửi cho anh. Nó đã được kiểm tra và bên trong là bộ máy chủ
của hệ thống máy nghe trộm... nhưng lại không có thiết bị nghe trộm.”
“Có dấu vân tay không?”
“Không có.”
Choi Kyuhyun nhíu mày. “Ai có thể
gửi những thứ này cho chúng ta chứ?”
Người trong đội điều tra đã mang gói
hàng cho anh ngập ngừng, nhưng cũng gợi ý, “Có lẽ là Yunho.”
Kyuhyun chớp mắt khi nghe tên của vị
cựu thanh tra được đề cập đến. Anh đã làm việc dưới trướng của Yunho và được thăng
chức sau khi người đàn ông lớn tuổi hơn kia bị đình chỉ công tác.
Yunho dường như đã biến mất sau khi
bị đình chỉ. Anh đã bị cảnh cảo phải tránh xa khỏi vụ án của Kim Junho, nhưng
Kyuhyun biết người đội trưởng của mình sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế. Có phải
Yunho đã gửi tất cả những manh mối để giúp anh tìm ra Micky và bắt giữ tất cả
bọn chúng không? Dĩ nhiên là anh ta phải bí mật làm chuyện đó , bởi vì nếu cục
trưởng mà phát hiện ra anh đã nhúng tay vào, Yunho có thể sẽ đánh mất tất cả
các cơ hội có thể quay trở lại làm một cảnh sát.
“Donghae, đánh một chuyến đến phòng
nghiên cứu thăm Eunhyuk đi. Nhờ anh ấy cài đặt những thiết bị này và lần dấu
các thiết bị nghe.”
Lee Donghae gật đầu. “Rõ.”
=====
“Em tìm được việc rồi,” Xiah báo
tin. “Làm ở cửa hàng bán hoa.”
“Xiah, em có chắc là muốn đi làm
không?” Jaejoong hỏi. “Không sao cả, em biết mà. Chúng ta không cần tiền.”
Họ không cần tiền. Jaejoong từng là
một doanh nhân và còn được thừa kế một khoản tiền lớn từ ông bà quá cố của
mình. Anh đã gặp Yunho và Xiah khi người cha bội bạc của anh ra sức giành quyền
thừa kế. Xiah chỉ vừa mới nhận tấm bằng luật sư và đang mài dũa kinh nghiệm
hành nghề và Jaejoong đã thuê cậu.
Kết bạn với Jaejoong và giới thiệu
anh với Yunho có lẽ là việc tốt duy nhất Xiah đã làm trong suốt cuộc đời cậu.
Nhưng cậu muốn làm nhiều hơn nữa.
“Chỉ là một của hàng nhỏ ở cuối phố.
Bọn em không có cách địa điểm cũ quá gần nên chúng sẽ không tìm ra đâu. Em sẽ
cẩn thận mà. Em còn dùng cái chứng mình giả mà... Micky Park đã làm cho em để
xin việc nữa.”
Với công việc này, cậu sẽ lại sống
một cuộc sống là ‘Kim Junsu’.
Jaejoong cắn môi dưới. Anh biết Xiah
không thích lúc nào cũng ru rú trong nhà. Giống như cậu đang chết ngạt vậy. Và
có lẽ đi làm sẽ mang tất cả những chuyện tệ hại đã xảy ra khỏi tâm trí cậu.
Quá nguy hiểm cho Xiah để tiếp tục
giấc mơ làm luật sự, nhưng một cửa hàng bán hoa nhỏ có thể sẽ không gây nguy
hại gì nhiều. Họ vẫn không biết họ sẽ phải ẩn trốn trong bao lâu.
“Nếu mà em chắc...” Jaejoong lên
tiếng.
“Junho thích hoa,” Xiah đột nhiên nói
khẽ, và những lời này đã phá vỡ hoàn toàn tuyến phòng thủ cuối cùng của
Jaejoong. “Anh ấy bắt đầu rất thích hoa vào ba tuần trước khi anh ấy mất. Em
thấy anh ấy đọc về hoa, những loại nào và ý nghĩa của chúng.”
“Được rồi, anh sẽ nói chuyện với
Yunho về việc này... ngay khi anh ấy quay về.”
“Cám ơn anh, Jaejoong. Em sẽ cẩn
thận mà. Em hứa đó. Em thậm chí sẽ đội một cái nón khi đang làm việc.”
Jaejoong đưa tay vén một lọn tóc ra
sau tai Xiah.” Anh hiểu mà. Còn giờ thì ngủ đi. Anh sẽ thức chờ Yunho.”
Xiah gật và đứng dậy rời khỏi căn
phòng khách nho nhỏ. Jaejoong cầm tờ tạp chí lên và lướt mắt đọc qua một lượt.
Đã chín giờ rồi và có lẽ khoảng nửa giờ nữa Yunho sẽ về đến nhà.
Hiện tại thì họ đang sống cách chỗ ở
cũ khoảng một tiếng lái xe. Yunho đã lái xe quay lại nơi đó cùng với nỗ lực tìm
cho ra Micky. Anh cũng không mấy tự tin Park vẫn còn trong khu vực đó, thế
nhưng anh cũng không có bất kỳ manh mối nào để lần theo.
Và Yunho đã đặt cả trái tim mình vào
việc đảm bảo rằng Micky Park phải bị trừng trị vì những tội ác của hắn.
=====
“Chỉ trong vòng hai tháng qua, năm băng
nhóm đã bị bắt giữ và cảnh sát đã niêm phong hết tất cả các trụ sở của chúng. Hai
trong số đó đã phải tự thiêu rụi kho lưu trữ để ngăn phía cảnh sát tìm được
thông tin về các cuộc giao dịch của chúng,” Geun Suk báo cáo với người đàn ông
ngồi trên chiếc ghế da.
“Ít ra thì không có buổi giao dịch
nào của chúng ta bị cảnh sát tóm được,” Kagin nhận thấy.
Bae nhả một cột khói. “Thằng nào chỉ
huy cuộc truy lùng?”
“Cho Kyuhyun là thanh tra của cục.
Hắn kế thừa vị trí của Jung Yunho.” Geun Suk đọc lên thông tin.
“Vậy là người thừa kế còn tài giỏi hơn
cả tên thanh tra trước,” Bae nhận xét. “Năm băng nhóm đó có điểm chung gì?”
Geun Suk nhanh nhẩu trả lời, “Em đã
phân tích từng nhóm một. Một điểm chung đáng chú ý đó là những cuộc giao dịch
với Hwang. Hắn là người cung cấp cocaine và methamphetamine nhiều nhất cho
chúng.”
Bae nhíu mày. “Chẳng phải chúng ta
làm ăn với Hwang sao?”
“Vâng, lần cuối cùng là vào hai
tháng trước,” Kagin nhớ lại. “Chúng ta có nên mạo hiểm giao dịch với hắn lần
nữa không?”
“Chúng ta vẫn chưa biết liệu hắn có phải
là kẻ phản bội hay không, vả lại tao sẽ kiếm thêm được nhiều tiền hơn khi không
có năm bang nhóm đó. Chỉ cần cẩn thận hơn với Hwang,” Bae rút một điếu thuốc
khác. “Và nếu như cảnh sát có theo dấu chúng ta đến nơi giao dịch, hãy đảm bảo
rằng chúng có đầy đủ mọi bằng chứng để kết tội Micky Park.”
No comments:
Post a Comment