Tuesday, July 21, 2015

[YooSu] Running - Chapter 28

“Anh không giữ tấm hình hả?”

Yoochun nhìn những con số trên tờ lịch và gạch chéo một ô vuông nữa. Anh bước đến bên khung cửa sổ của căn hộ. Đây là một khu căn hộ đắt tiền. Sau cùng thì anh đã nhận được rất nhiều tiền từ Bae trong hai tháng qua. Và căn hộ này chỉ cách cục cảnh sát có ba dãy nhà thôi. Chỉ là dọa Bae một chút... và còn nhiều lý do khác nữa.
Yoochun đã sống một cuộc sống bí ẩn xa hoa trong hai tháng qua. Anh giữ kín danh tính của mình, không trò chuyện cùng hàng xóm, và cúi thấp đầu khi đi ngang qua cục cảnh sát, tuy vậy nhưng vẫn sống.
Yoochun tự hỏi Changmin và Kibum đang ở đâu. Anh ước gì mình có thể nói chuyện với Changmin; ước gì mình có thể cười đùa cùng Kibum. Anh nhớ người nào đó đã nói những điều có ý nghĩa với anh; anh nhớ được gọi là ‘Chunnie’. Nhưng ít ra thì Yoochun biết họ vẫn ở cùng nhau. Changmin sẽ chăm sóc cho Kibum và Changmin cũng sẽ tự chăm sóc cho bản thân cậu với cùng một lý do.
Yoochun tự hỏi Junsu đang ở đâu. Anh ước mình có thể nghe thấy giọng của Junsu, nhìn thấy nụ của cười của Junsu, nghe thấy tiếng cười của cậu, ngắm cậu ngủ. Anh nhớ Junsu... nhớ rất nhiều.
Yoochun đưa tay vào túi và lấy cây kẹo mút màu xanh ra. Anh cho rằng Junsu đã ăn cây kẹo tự làm hình con thỏ rồi (vì Yoochun chẳng bao giờ nhìn thấy nó lần nữa sau buổi tiệc sinh nhật). Dù vậy, Yoochun đã không ăn cây kẹo màu xanh.
Junsu, Changmin, Kibum... kể cả Yunho và bạn của hắn, Kim Jaejoong, hiện đang an toàn. Nhưng họ không thể cứ ẩn trốn như vậy cho đến hết đời được.
Và những người đã giúp Yoochun, những người như Boa. Họ bị buộc phải gia nhập vào xã hội đen và muốn thoát ra, muốn trốn thoát và có một cuộc sống bình thường. Nhưng việc trốn thoát khỏi giới xã hội đen sẽ không khả thi... ít nhất là cho đến khi ta tiêu diệt được cả đế chế ấy.
Yoochun nắm chặt cây kẹo trong tay anh.
Yoochun sẽ giải phóng họ khỏi Bae. Tất cả những gì anh cần là thời gian.
Năm băng đảng nhỏ hơn đã bị cảnh sát tiêu diệt. Ít đối thủ hơn, điều này sẽ mang đến nhiều cuộc làm ăn hơn cho Bae. Lão... vẫn chưa có lý do để nghi ngờ Yoochun. Nhưng Yoochun biết Bae đã sẵn sàng để dùng Yoochun như một quân cờ thí  bất kì lúc nào lão cần đến.
Bae là người có tất cả mọi thứ lão muốn: tiền tài và quyền lực. Không như năm băng nhóm kia, Bae vẫn có khả năng trốn thoát nếu cảnh sát có tìm ra bằng chứng chống lại lão. Lão có tiền để thuê luật sư giỏi nhất, và lão cũng có tiền để thuê ai đó chịu tội thay lão. Tiền có thể dễ dàng kiến một người nói dối trước tòa, dưới đôi mắt mù lòa của công lý. Nếu như tiền không có tác dụng, Bae có thể dễ dàng bắt cóc một người thân mến nào đó và hăm dọa chính là vũ khí của lão.
Vậy thì tại sao Bae vẫn quá để tâm đến con vi chíp nếu như lão đã có một phòng tuyến bảo vệ lão khỏi lao tù?
Con vi chíp sẽ khiến nhưng đối tác béo bỡ của lão đi tù và không có họ, lão sẽ mất hết tiền. Nếu như lão mất tiền, lão sẽ mất luôn cả quyền lực. Bae không chỉ muốn tại ngoại; lão còn muốn giữ cả tiền và quyền lực.
Lòng tham là điểm yếu của Bae.
Lòng tham là vũ khí của Yoochun

=====

“Một cái khác nữa?”
“Chính nó, nhưng cái này là mẫu khác. Lại thiếu mất thiết bị nghe rồi. Chắc lại giống nhưng bộ trước... trừ việc những thiết bị nghe phải được gắn vào một băng nhóm xã hội đen khác,” Donghae dự đoán.
“Có thật là Yunho không? Nhưng... làm thế nào mà anh ấy làm được tất cả những chuyện này?” Kyuhyun cau mày. “Cô bé đưa thứ này cho em chỉ có thể mô tả lại là một người đàn ông đội nón kết. Này có thể là bất cứ ai.”
“Ít ra thì chúng ta biết được là đàn ông. Gói hàng đầu tiên được tìm thấy tại khu vực chờ và thậm chí máy quay an ninh còn không thể ghi lại được là ai đã bỏ nó ở đó. Tất cả những gì chúng ta có là tên của anh và nó đã được kiểm tra và cục đã gửi nó qua cho chúng ta,” Donghae nhắc lại.
“Nhờ Eunhyuk lắp đặt nó đi. Nếu nó giúp chúng ta tóm gọn được nhiều băng nhóm xã hội đen hơn nữa thì đây chính là một chuyện tốt.”

=====

“Có lẽ anh nên quay lại cục và thử...”
“Không được, sếp của anh chỉ cố giữ anh khỏi vụ này thôi,” Yunho nhắm mắt lại và day sống mũi. “Cục trưởng chỉ muống phá những vụ lớn. Bởi vì Junho chỉ là một thành viên xã hội đen, ông ấy không thấy đáng với tiền thuế của dân. Anh không thể quay lại cho đến khi anh tìm ra Micky Park.”
“Nhưng chúng ta thậm chí còn không có bằng chứng cáo buộc hắn giết Junho. Thậm chí... thậm chí còn không tìm thấy được xác,” Jaejoong buồn bã nhắc lại.
“Chúng ta có Xiah là nhân chứng và... anh sẽ tiếp tục đi tìm bằng chứng. Junho là bạn thân nhất của anh, một người anh em. Anh sẽ không để cho cái chết của cậu ấy chìm trong bất công chỉ vì sếp của anh là một thằng...”
“Em hiểu mà,” Jaejoong vòng tay mình quanh người anh.
Yunho thở dài. Anh đã thay đổi quá nhiều trong những tháng qua. Anh bị ám ảnh bởi việc tìm kiếm kẻ đã giết Junho và anh đã đánh mất bản thân mình.
“Anh xin lỗi, Jaejoong.”
Jaejoong mỉm cười và chạm vào ngọn tóc của Yunho. “Đừng. Em sẽ không yêu anh nếu như anh không quý trọng những người anh thương.”
Yunho kéo tay Jaejoong khỏi tóc mình và nắm bàn tay anh bằng cả hai tay mình. “Xiah sao rồi?”
“Tốt lắm, em nghĩ nó thấy thoải mái khi làm việc ở tiệm bán hoa. Nó nói nó học được rất nhiều về hoa từ người chủ và điều này mang đến cho nó chút gì đó giống như một mối liên kết với Junho.”
“Mối liên kết? Bằng cách nào?”
“Junho thích hoa.”
“Từ lúc nào?”
Jaejoong cố nhớ lại. “Khoảng ba tuần trước khi cậu ta mất.”
Yunho chớp mắt. Anh không biết chuyện này. Một lý do khác giải thích vì sao anh là một người bạn tệ hại... và anh muốn bù đắp cho sự bỏ bê bạn thân bằng cách báo thù.
“Và Yunho này...,” Jaejoong cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Hmm?”
“Anh đã chạy khắp nơi để tìm Park... và anh cũng bỏ mặc cả sự đời,” cậu thanh niên tóc vàng giải thích khi kéo tờ báo bên dưới bàn cafe lên.
Yunho đọc tiêu đề trên mỗi tờ báo, tạp chí, lướt qua nhưng thông tin quan trọng nhất mà Jaejoong đã chỉ sẵn. “Năm?”
“Thanh tra Choi đã nói với truyền thông rằng họ có nguồn tin bí mật không thể tiết lộ trước công chúng. Anh nghĩ nguồn tin bí mật đó là gì?”
“Hoặc là nguồn tin đó là ‘ai’,” Yunho nói. Anh tự hào về Kyuhyun. Cậu thanh niên trẻ từng là người giỏi nhất trong đội của anh. “Không quan trọng. Nếu như họ có thể hạ được Bae vậy thì sẽ không ai giúp Park lẩn trốn nữa.”
“Em chỉ hy vọng cuộc chiến này với cảnh sát sẽ phân tâm Bae khỏi mong muốn tìm ra Xiah,” Jaejoong nói.
Yunho thở dài. “Anh đã bỏ mặc cả hai người. Thậm chí anh còn chưa nghĩ đến việc chúng ta làm thế nào để có thể giúp Xiah khỏi phải ẩn trốn suốt quãng đời còn lại. Kể cả nếu như anh bắt được Park, Bae vẫn còn đó. Ắt hẳn hắn vẫn nghĩ rằng Xiah đang giữ con vi chíp và sẽ tiếp tục truy lùng nó.”
“Chương trình bảo vệ nhân chứng có thể cho nó một danh tính mới đúng không?”
“Điều đó có nghĩ nó vẫn phải sống một cuộc sống giả lập và thường thì... những nhân chứng sẽ bị mang đi rất xa nên họ sẽ không liên lạc được với gia đình và bạn bè.”
Jaejoong cắn môi. Anh không thích cái ý nghĩ phải chia cắt với Xiah. “Chúng ta có thể... thay đổi danh tính của chúng ta cùng với nó và đi đến bất cứ nơi nào mà họ chuyển nó đến.”
Yunho hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cậu thanh niên tóc vàng. “Ý hay. Một khi chúng ta mang Park ra trước công lý, chúng ta sẽ rời Seoul bắt đầu lại từ đầu. Xiah sẽ có thể thoát khỏi những kí ức tồi tệ của nơi này và chúng ta sẽ luôn ở cùng nó.”
Jaejoong mỉm cười, “Vậy anh nên nhanh lên và tìm ra Park.”
“Khó lắm. Anh không thể nào đi xung quanh và nhờ người ta xem tấm hình nữa rồi.”
Jaejoong chớp mắt. “Hả? Anh không có tấm hình hả?”
“Anh chỉ có một bản sao và anh nhớ anh nhìn thấy nó lần cuối cùng là khi anh đưa nó cho Xiah ở bệnh viện.”
“Vậy.... Xiah vẫn còn giữ nó à?”
Yunho cố gắng suy nghĩ. “Sao được? Nó đâu được phép ra ngoài tìm kiếm Park đâu.”

=====

Ngày hôm sau, Bae có chuyến thăm định kỳ đến một trong những kho hàng mật ở vùng ngoại ô của thành phố. Trong kho hàng có một cái club mà chỉ những con nghiện và các tay anh chị biết đến. Âm nhạc ồn ào và nơi này nồng nặc mùi khói.
Yoochun đang ngồi trong góc và nhấm nháp rượu khi Bae bước vào. “Thưởng thức rượu?”
“Mừng phi vụ hôm qua thành công,” Yoochun lè nhè. “Tiền luôn là thứ đáng để chúc tụng.”
Bae không tin anh, Yoochun biết điều đó. Và có lẽ Bae sẽ không bao giờ tin Yoochun lần nữa. Nhưng đó không có nghĩa lão không tin lòng tham của Yoochun đối với những vật chất trong cuộc sống.
Bae cười khẩy rồi quay lưng đi vào văn phòng. Geun Suk và Kangin theo sát phía sau. Âm nhạc đột ngột tắt ngỏm và người DJ thét lên, “Cớm ở đây! Chạy đi!”
Mắt lão Bae long lên giận dữ và lão trừng Yoochun (dễ dàng nghi ngờ). Yoochun giả vờ như không nhìn thấy cái trừng mắt và chuẩn bị chạy. Khi anh chạy đi, anh đẩy Bae theo cùng. “Chạy!”
Bae bỏ qua lòng nghi kị của mình và bắt đầu chạy, bị đẩy bởi sòng người đang cố sức chạy thoát qua cửa sau. Geun Suk và Kagin tạo một lối đi cho Bae, xô và đẩy bất kì ai cản đường họ. Trong lúc họ chạy ở phía trước, Yoochun ở phía sau và đẩy Bae tiến lên.
Họ trốn thoát kịp thời qua một gian nhà mà không một ai biết đến. Vào thời điểm họ ra ngoài và trốn trong các rậm cây, cả bốn đều nhễ nhại mồ hôi và thở hỗn hễn sau cuộc trốn chạy.
“Đừng nghĩ rằng cứu tao sẽ khiến tao tin mày,” Bae cay độc nói. “Nếu mà tao phát hiện ra mày dẫn cớm tới đây thì tao sẽ giết mày.”
Yoochun không hề hoảng sợ đối mắt với lão. “Tôi không có cứu ông. Tôi cứu bản thân mình. Tôi muốn dễ dàng có tiền và nếu như ông bị tống giam, tôi sẽ mất nguồn thu nhập.”
Bae giễu cợt. “Chúng có thế bắt được tao nhưng chúng sẽ không có khả năng tống tao vào tù.”
“Tốt hơn là nên tránh đi. Đối phó với những thằng khốn đó mệt hơi lắm,” Yoochun lý luận. “Tôi nghĩ chắc ba người sẽ ở đây chờ người đến đón. Tôi đi đây.”
Yoochun bước đi trong bóng tối và họ phải thắc mắc rằng anh sẽ về nhà bằng cách nào. Cái club này được xây cách thành phồ rất xa và nó đã hoạt động được mười năm rồi, không một tên cảnh sát nào xuất hiện để đóng cửa nó cả. Phải có một người nào đó dẫn bọn chúng đến đây.
“Chú có nghĩ là hắn rò rỉ thông tin ra ngoài không?” Kagin nói.
Bae vẫn im lặng quan sát tấm lưng khuất dần của Yoochun.

=====

Sáng hôm sau...
“Em đã tìm ra người rò rỉ địa chỉ cho cảnh sát rồi,” Geun Suk báo cáo ngay khi hắn chạy vào văn phòng riêng.
Kagin nhìn Geun Suk và phỏng đoán, “Không phải là Park?”
“Là Hwang.”
“Tên đã cung cấp cocaine cho chúng ta?”
“Cũng là tên đã góp mặt vào ‘điểm chung’ giữa năm băng nhóm bị tóm gọn,” người đàn ông cao cao khác thêm vào.
Bae đấm tay xuống cái bàn được đóng bằng gỗ mahogany. “Tập hợp anh em! Tao muốn thằng khốn nạn đó phải quỳ xuống chân tao trước khi tao giết nó vì đã làm tiêu tốn của tao hàng triệu đồng!”
Cuộc tấn công vào nhà kho đã khiến nhiều người của Bae bị bắt giữ cũng như hàng triệu dollar thuốc phiện bị tịch thu. Đó cũng sẽ để lại một vết dơ trong danh tiếng là bố già thành đạt nhất của lão. Lão sẽ không tha thứ bất cứ ai muốn đánh tan tiền tài và quyền lực của mình.


No comments:

Post a Comment