Paris
tựa hồ như mang lại cho người ta cái cảm giác không thể chạm tới. Là vì nơi này
đồng nghĩa với lãng mạn và hạnh phúc. Paris xa xôi nói lên hạnh phúc thật xa
xôi.
Kim
Junsu ngồi trên ban công, ánh mắt nhu hòa nhìn cảnh vật xa xa, hoàn toàn không
giống với ánh mắt ngoan độc thường gặp. Lúc này cậu chính là Kim Junsu, không
phải tổng giám đốc của JS, cũng không phải là hội trưởng của Bỉ Ngạn hội.
“Gió
lạnh, đi vào thôi.” Park Yuchun cầm áo khoát lên người Kim Junsu. Kim Junsu
xoay mặt mỉm cười với Park Yuchun, “Cùng em đi dạo một lát được không?”
Park
Yuchun nhìn ánh mắt chờ mong của Kim Junsu, đành đem lời cự tuyệt ngay cửa miệng
mà nuốt trở vào, gật đầu, “Ừ.”
Kim
Junsu mỉm cười thỏa mãn, “Cám ơn.”
Park
Yuchun cau mày, “Đồ ngốc.”
Kim
Junsu cúi đầu mỉm cười, Park Yuchun đứng ngược ánh dương nhìn cậu, dĩ nhiên có
chút nhìn không rõ. Nháy mắt có chút bối rối, muốn đưa tay chạm lên mặt cậu.
Ngay lúc sắp chạm tới, Kim Junsu bất động thanh sắc lùi về phía sau. Khoảng
cách giữa hai người trong nháy mắt bị kéo ra thật xa.
Kim
Junsu nghi hoặc nhìn Park Yuchun. “Anh làm gì vậy?” Park Yuchun mỉm cười, thu
tay lại, “Không có gì, trên mặt em dính cái gì kìa.” Park Yuchun không nói lúc
nãy hắn cảm thấy hoảng loạn trong lòng, mà bịa đại một lý do nào đó để gạt cậu.
“Ở
đâu, ở đâu?”Kim Junsu lung tung lau khắp khuôn mặt. “Để anh giúp em,” Park
Yuchun dùng ngón cái nhẹ nhàng lau trên mặt Kim Junsu vài cái, “Được rồi.”
Kim
Junsu vâng, xoay người đi lấy áo khoát, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười sủng nịch.
Cậu rất nguyện ý bồi Park Yuchun những trò đùa nho nhỏ thế này.
Buổi
tối ở Paris thật sự rất đẹp, bằng không sao lại có cụm từ đêm ở Paris được.
Kim
Junsu đi dạo dọc bờ sông Seine cùng Park Yuchun. Làn gió nhè nhẹ thổi qua thật
thoải mái. Hai người cùng nhau bước, cùng đi, cùng nghỉ.
Xa
xa còn có ánh sáng dìu dìu của những vì sao phản chiếu xuống lòng sông hết sức
xinh đẹp.
Park
Yuchun hít sâu một hơi, “Quả nhiên cảnh vật vào ban đêm vẫn là đẹp hơn hẳn.”
Kim Junsu không nói gì, chỉ gật nhẹ, dường như đang tận hưởng khoảnh khắc dễ chịu
này.
“Em
rất thích thành phố này phải không?” Park Yuchun nhìn khuôn mặt nghiêng của Kim
Junsu nói, Kim Junsu gật gật, “Nhịp sống ở đây rất phù hợp với em. Nếu em không
phải là Kim Junsu, có lẽ em sẽ sống ở đây một thời gian.”
“Vậy
hãy ở đây đi.” Park Yuchun tựa vào lan can nhìn Kim Junsu, “Kim Junsu cũng có
thể ở lại đây mà.”
Kim
Junsu bật cười, “Điều kiện tiên quyết là em phải thu tay lại có đúng không?”
Kim Junsu nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Park Yuchun, lắc lắc đầu, “Anh giúp em
tìm ra người gửi thư nặc danh thì chúng ta mới có thể thảo luận chuyện này tiếp
được.” Park Yuchun đưa tay ra dấu OK, “Anh đã bắt đầu điều tra rồi, đầu tiên là
những người bên cạnh em.” Thấy Kim Junsu nhíu mày, Park Yuchun đưa tay vuốt xuống
cho cậu, “Không vui?”
Kim
Junsu lắc đầu, “Anh bắt đầu điều tra từ lúc nào vậy?” Park Yuchun mỉm cười, “Từ
lúc phải lén lúc điều tra, anh là ai em đã quên mất rồi sao, honey?”
Kim
Junsu gật đầu, mỉm cười, “Em thật sự đã quên.” Park Yuchun chuyển ánh mắt về
phía con sông, ánh mắt dịu dàng, “Anh cũng đã quên.”
“Hả?”
Kim Junsu quay sang hỏi. Park Yuchun trầm tư đáp, “Không có gì?”
Thấy
Park Yuchun ngắm mặt sông, Kim Junsu cũng chuyển mắt về hướng dòng sông, Kim
Junsu nghiêng đầu cảm thán, “Em có nghe qua một câu nói như vầy, ‘Người Pháp
nói không có Paris thì không có nước Pháp, còn người dân Paris thì lại nói
không có sông Seine thì không có Paris’, cho nên con sông này cũng chính là biểu
tượng của Paris.
Park
Yuchun gật gật, “Bữa đó em nói em không thích cái tháp sắt kia, vậy thứ em
thích chính là con sông này sao?”
Kim
Junsu búng tay cái tách, “Thông minh, anh biết tại sao em thích con sông này
không?” Park Yuchun lắc đầu, “Chắc chắn không phải là vì nó đẹp.”
Kim
Junsu chuyển tầm mắt khỏi người Park Yuchun, nhìn những công trính kiến trúc dọc
theo hai bờ sông, nhoẻn miệng cười, “Anh không biết con sông này thật ra chính
là một đường ranh giới sao?” Park Yuchun nghe xong gật đầu. Hữu ngạn sông Seine
tượng trưng cho sự ngưng đọng của một nền văn hóa xa hoa, còn tả ngạn lại tượng
trưng cho khí chất nhân văn của Paris, thậm chí của cả Âu Châu. Tả ngạn còn là
nơi hội tụ của những phần tử tri thức tinh thần nổi loạn.
“Ra
là như vậy.” Park Yuchun cười cười nhìn Kim Junsu, “Thật nghệ sĩ.”
Kim
Jusnu không phản bác, chỉ mỉm cười, “Nếu như tả ngạn là cảm tính thì hữu ngạn
chính là lý tính. Nếu như nói tả ngạn là kích tình (tình cảm mãnh liệt), vậy thì
hữu ngạn sẽ là bình tĩnh.
“Tả
ngạn là kích thích, hữu ngạn là trầm tĩnh.” Park Yuchun tiếp lời.
Kim
Junsu gật đầu, chỉ vào tả ngạn, “Bây giờ em đang ở nơi nào?” Park Yuchun muốn
nói gì đó, thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt Kim Junsu lúc này lời nào cũng đều
nói không ra.
Kim
Junsu chỉ ngón tay lên ngực Park Yuchun, “Nó ở bên nào?” Park Yuchun chỉ xuống
tả ngạn, “Bên đó.”
Kim
Junsu nhíu mày, “Đúng vậy sao? Thật vậy sao? Có chắc không?” Park Yuchun nắm chặt
bàn tay của Kim Junsu đang đặt trên ngực mình, “Không dám chắc, nhưng cho dù nó
có ở bên phải thì tự nó cũng sẽ thay đổi, bởi vì yêu là ở bên trái, nó cũng chỉ
có thể ở bên trái mà thôi.”
Kim
Junsu cười to, hôn Park Yuchun, “Tả ngạn mời quẹo trái.” Park Yuchun hôn trả lại
trán cậu, “Anh biết.”
Sông
Seine uốn lượn đẹp như tranh vẽ, chôn sâu tình thoại bất hủ, chứng kiến một màn
tình cảm lãng mạn đến trí tử.
“Tránh
ra.” Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt, huơ huơ ly rượu.
Jung Yunho sầm mặt nhìn Kim Jaejoong, “Không phải nói cùng đi ăn cơm sao? Vậy
sao còn đánh xe đi một mình?”
Kim
Jaejoong ha ha cười, “Ăn cơm với tôi? Không sợ tôi có mục đích riêng à?”
Jung
Yunho ngồi xuống bên cạnh Kim Jaejoong, nhìn xuống bình rượu trên bàn. “Ô, uống
cũng không ít đi.” Kim Jaejoong gật gật, “Làm một ly không?”
Jung
Yunho lắc đầu, “Miễn, lát nữa còn đưa cậu về nữa.” Kim Jaejoong kinh ngạc nhìn
Jung Yunho, “Quan tâm tôi vậy sao? Chẳng lẽ anh không thích Junsu mà thích tôi
hả?”
Mặt
Jung Yunho đã đen nay lại đen thêm vài phần, “Tôi thích Kim Junsu hồi nào? Cậu
ta là người của Park Yuchun đó.”
Kim
Jaejoong thấu hiểu gật đầu, “A, vậy ra là thích tôi?”
Jung
Yunho không nói gì, nhìn đôi mắt có chút men say của Kim Jaejoong, “Cậu uống
nhiều quá.” Kim Jaejoong lắc đầu, “Không có, anh nói đi, anh thích tôi có đúng
hay không? Nói.”
Jung
Yunho nhìn dáng vẻ say mèm của Kim Jaejoong nhất thời tâm tình chợt tốt lên hẳn,
tâm ngoạn liền nổi lên, “Mắc gì nói vậy? Không lẽ cậu thích tôi?”
“Đúng
vậy, tôi thích anh.” Kim Jaejoong gục xuống bàn, nhìn ly rượu trống trơn nói.
Jung Yunho trợn to mắt ngay lập tức, không dám tin nhìn Kim Jaejoong. Chỉ thấy
Kim Jaejoong vẫn đang lầm bầm lầu bầu, “Thích anh, tôi thích anh.”
Jung
Yunho rót cho mình một ly rượu để trấn át nổi sợ, đau đầu, “Cậu uống nhiều quá
rồi, để tôi đưa cậu về.”
Kim
Jaejoong khoát tay, “Anh có thích tôi không?” Jung Yunho cười khẽ, “Cuồng tự
luyến, đi về.”
Kim
Jaejoong vẫn cứ không thuận theo, “Anh có thích tôi không?” Nhìn xem đồng hồ,
Jung Yunho bất đắc dĩ thở dài. “Ừ, có. Tôi thích cậu, được chưa?”
Kim
Jaejoong nhoẻn miệng, “Được.”
Jung
Junho nhìn nụ cười hài lòng kia đột nhiên cảm thấy một phần trong trái tim đau
nhói một chút. Có phải giống như Yuchun nói càng là cấm khu lại càng muốn bước
vào, càng nguy hiểm lại càng quyến rũ?
Nhưng
mà Jung Yunho khác Park Yuchun ở chổ, Park Yuchun sẽ yêu còn Jung Yunho thì
không.
No comments:
Post a Comment