Tuesday, August 4, 2015

[YooSu] Running - Chapter 37

“Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em.”

“Về nhà thôi,” Jaejoong khẽ mỉm cười. Anh mỉm cười động viên Xiah trước khi ra về, kéo Yunho theo cùng anh. Yunho cúi mặt xuống và anh đã không quay lại nhìn Xiah. Anh dể Jaejoong tùy ý dẫn mình đi.
Kibum bắt được ý vội vã chạy tới nắm tay Changmin. “Đi thôi.”
Trước khi kéo Changmin đi, cậu nhét cái khăn tay màu hồng vào tay Xiah, bóp chặt tay cậu một cái như truyền động lực.
Và sau đó chỉ còn lại hai người họ. Trong điện thờ. Yoochun đứng ở cửa còn Xiah thì đứng ở góc, gần tấm mộ bia của anh trai cậu. Cách nhau quá xa.
Yoochun bước một bước lại gần và chuyển ánh mắt khỏi đôi mắt của cậu để anh có thể nhìn vào những tấm bia. “Đó là tấm hình đẹp nhất mà anh có thể tìm được cho họ.”
Xiah bước một bước ra xa khỏi những tấm bia (về phía Yoochun) để cậu không chắn tầm nhìn của người thanh niên kia.
“Chúng là những bức ảnh đẹp,” cậu nhẹ nhàng nói, cố gắng ngăn giọng mình không run rẩy. Không khí thật nặng nề, thật khó xử, và Xiah cũng không chắc bây giờ cậu nên làm gì.
Im Lặng.
“Ừm,” Yoochun lẩm bẩm, thắc mắc không biết Kibum có lau sạch hết máu trên mặt anh chưa. Đột nhiên anh lại quan tâm đến diện mạo của mình, rất quan tâm đến diện mạo của mình.
“Vậy...,” Xiah ngừng nói. Cậu liếc sang tấm bia, “Anh có biết chị ấy không? Chị ấy là người như thế nào?”
Câu hỏi ngu ngốc. Ngay bây giờ cậu không muốn hỏi những câu hỏi này. Cậu muốn thứ khác kìa. Nhưng là gì đây?
Hãy đi theo con tim mình.
Yoochun hiểu chắc là bây giờ Xiah còn đang chìm ngập trong những cảm xúc. Anh kiên nhẫn. “Anh nghe kể là cô ấy rất thích hoa...”
Anh không thể hoàn tất câu nói. Xiah chạy về phía anh và gần như đánh ngã anh xuống sàn. Nhưng anh vẫn kiềm lại được và đánh mất hơi thở của mình trong vòng tay thật chặt kia.
Và lần đầu tiên, sau một khoảng thời gian dài, Yoochun mỉm cười hạnh phúc, niềm hạnh phúc trọn vẹn. Anh vòng đôi tay quanh cậu thanh niên thấp hơn và không bao giờ muốn buông ra.
“Em yêu anh,” cậu thỏ thẻ bên má anh, đôi môi lướt qua vết thâm tím bắt đầu trở nên đậm hơn.
Yoochun cảm thấy mắt anh ươn ướt và tự mắng mình là một ‘thằng ngốc’ vì đã muốn khóc. “Anh yêu em,” Yoochun thì thầm đáp lại. Anh ôm Xiah chặt hơn, “Anh yêu em, Anh yêu em, Anh yêu em.”

=====

“Yunho sẽ nồng nhiệt với cậu... một ngày nào đó thôi,” Jaejoong mỉm cười thân ái với Yoochun. Sau đó anh nhìn xuống bản danh sách trên tay Yoochun, “Cậu đang làm gì vậy?”
“Đây là bản danh sách những người em... đã nợ hồi đó. Em đã giết vô số người. Họ là những người phân phối ma túy hoặc có dính líu đến những vụ làm ăn phi pháp. Đây là danh sách những người đã bị hại trong lúc đó; cha mẹ, những người vợ, những đứa trẻ. Đã quá muộn để em có thể sửa chữa những gì em đã làm, nhưng em vẫn có thể thử bù đắp lại cho những người này.”
Jaejoong mỉm cười vì anh nhìn thấy thiện tâm trong nét mặt của Yoochun. Anh không chỉ nói hay giả vờ; những lời anh nói là thật lòng từ tim mình.
Sau cái hôm ở ngôi đền, Xiah đã mở lòng với Jaejoong về việc nhớ hết mọi chuyện và kể cho anh nghe tất cả những gì Yoochun đã làm cho Xiah trong khoảng thời gian đó. Thật ngọt ngào và lãng mạn khiến Jaejoong gần như (gần như) rơi nước mắt. “Hãy nói cho tôi biết nếu cậu cần giúp gì.”
“Cám ơn anh, nhưng em sẽ cố tự tìm ra cách,” Yoochun ngừng nói. “Mà em cũng nên bắt đầu tìm việc làm cái đã.”
Jaejoong gật đầu thấu hiểu khi anh quay lại bếp để kiểm tra món súp.
“Thơm quá!” Kibum reo lên khi cậu chạy vào bếp, kéo theo cả cậu Changmin đang cười mỉm. Yoochun xem đồng hồ. Kibum mất hai mươi phút để gọi Changmin dậy (Yoochun chắc chắn rằng anh không muốn biết về quá trình đó).
“Xiah và Jung đâu rồi?” cậu thanh niên cao kều hỏi. Cậu vẫn chưa thân đến mức để gọi tên của Yunho.
“Họ đi mua một số thứ cho anh. Ngồi đi. Bữa sáng gần xong rồi,” Jaejoong mời.
“Cám ơn anh vì đã đến thật sớm để làm bữa sáng cho tụi em,” Kibum nhoẻn miệng.
“Không có gì,” Jaejoong đáp. “À mà anh nhìn thấy những tờ tạp chí trong phòng khách. Em cũng là fan của những tờ đó hả?”
“Vâng!” Kibum reo lên. “Mấy tờ đó chất lượng lắm mà giá cũng không quá mắc nữa! Anh đã đọc xu hướng (trends) của mùa này chưa?”
Hai người tiếp tục nói về xu hướng thời trang mới nhất còn Changmin thì ngồi xuống bàn cùng Yoochun. “Tối qua anh ngủ thế nào?”
“Cũng được,” Yoochun trả lời. “Trừ việc ở đền thờ thì yên tĩnh hơn ở đây rất nhiều.”
Mặt Changmin đỏ lên còn Yoochun thì rất đắc ý.

=====

“Đây, để anh giúp em.”
“Khỏi, em đã cầm rồi.”
“Anh có thể xách dùm em.”
“Em cầm rồi mà.”
“Xiah, đưa anh hai cái túi kia đi,” Yunho yêu cầu, mắt nhìn vào năm cái túi mua sắm mà cậu thanh niên trẻ hơn đang xách.
“Yunho, không sao đâu. Em xách được mà.”
Người thanh niên lớn hơn nhíu mày. “Có phải em đang tự trừng phạt mình không?”
“Sao?” Xiah không nhìn Yunho.
“Những cái túi đó rất nặng vậy mà em lại không cho anh giúp. Đi bộ ra xe cũng rất xa nữa.”
“Em không sao...”
“Em không cần phải làm như vậy. Em không cần phải cảm thấy mình xấu xa,” Yunho ngắt lời cậu. “Tự trừng phạt mình... bằng mọi cách và cố bù đắp cho anh... là vô ích. Không cần thiết.”
Xiah cúi mặt xuống. “Em xin lỗi.”
Yunho thở dài, dắt Xiah đứng sang một bên để họ không cản lối vào của cửa hàng. “Vì cái gì?”
“Em không biết,” cậu nói thật khẽ.
“Anh biết,” Yunho nói và Xiah ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng trước giọng nói và cảm xúc trong giọng nói của anh. “Anh biết tại sao. Em nghĩ rằng anh giận em vì em đã tha thứ cho Park và em muốn sống cùng hắn. Em cũng cảm thấy ray rứt vì anh đã xin nghỉ việc.”
Xiah lại cúi mặt xuống, gật đầu thừa nhận những lời nói của Yunho. “Anh rất thích được làm cảnh sát, nhưng... anh đã từ bỏ. Anh không thể trở thành một người cảnh sát nếu như anh để... một người như Yoochun thoát thân như vậy. Anh sẽ không thể nào đeo cái phù hiệu mà không cảm thấy như anh đang lừa dối cả thế giới, lừa dối chính anh.”
“Anh rất thích làm cảnh sát, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của anh. Anh đã để Yoochun đi và anh sẽ không cho phép bản thân bị gọi là kẻ bảo vệ tội ác cũng bởi vì lý do đó, “Yunho xác định lại những lo lắng của Xiah. “Nhưng còn có những công việc khác trên thế giới này mà. Anh có thể nổi trội ở bất cứ đâu nếu như anh để tâm vào.”
“Yunho...”
“Có những điều trong cuộc sống còn quan trọng hơn. Hạnh phúc của em quan trọng hơn công việc của anh. Junho cũng sẽ muốn em hạnh phúc. Vả lại... anh rất ghét phải thừa nhận rằng... Park Yoochun không phải là người xấu. Anh... anh có thể nhìn thấy hắn yêu em thật lòng. Và nói đúng ra thì hắn đã cứu mạng tất cả chúng ta; em, anh... và Jaejoong bằng cách mạo hiểm chính tính mạng của hắn để giết Bae.”
Xiah chớp mắt vì cậu không muốn khóc. “Anh không ghét em?”
Yunho cảm thấy trái tim anh mềm đi, như nó vẫn luôn như thế với Xiah; giống như trái tim của một người anh lớn mềm mại vì đứa em của mình. “Anh không thể nào giận em cả. Anh nghĩ mọi chuyện đã qua rồi và... đây là những gì anh muốn. Đây là những gì nên xảy ra.”
“Anh thật sự không ghét em?”
Yunho thở dài, mỉm cười trước biểu cảm trẻ con của Xiah. “Anh hy vọng em không ghét anh vì những gì anh đã làm. Anh đã lợi dụng em để tiếp cận Shim. Anh xâm phạm riêng tư của em khi lục lọi đồ đạc của em.”
“Anh muốn bảo vệ em...”
“Anh muốn trả thù. Jaejong đã đúng; Anh đã bị thù hận và ray rức làm mù mắt. Nhưng... bây giờ đã qua hết rồi. Anh đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ tất cả mọi chuyện và... anh mừng vì sự thật đã được phơi bày và cả hai ta đều đã buông được quá khứ. Giờ hãy tập trung vào tương lai nhé.”
Đôi môi của Xiah vẽ ra thành một nụ cười. Cậu gật đầu hạnh phúc, “Ừm!”
“Giờ thì để anh giúp em,” Yunho mỉm cười.
“Nè, anh xách ba túi đi,” Xiah dúi ba cái túi vào tay Yunho và xách hai túi còn lại. “Đi nào!”
Yunho gật đầu và đi theo Xiah khi cậu chạy thẳng ra bãi đậu xa ở phía bên kia con đường. Cậu thanh niên trẻ trông thật hạnh phúc, thật mãn nguyện và Yunho cảm thấy như vậy cũng đáng. Giờ đây, với trí óc minh mẫn khỏi hận thù và ray rức, Yunho có thể nhìn thấy những gì Junho nhìn thấy. Junho sẽ nhìn thấy cậu em trai bé nhỏ của mình hạnh phúc và anh cũng sẽ hạnh phúc.
Yunho có thể nhìn thấy được Park Yoochun thật sự yêu Xiah. Nhưng đây cũng không có nghĩa Yunho sẽ thôi không quan sát Park. Bởi vì cho dù anh có cố gắng đến mức nào, Yunho cũng không thể quên rằng không có bằng chứng cụ thể chứng mình Park đã làm một điều tốt khi hắn giết Junho. Không có bằng chứng; tất cả đều dựa theo lời nói của Park và Shim.
Hay có lẽ là Yunho chỉ đang suy nghĩ quá nhiều. Anh đã là cảnh sát rất nhiều năm; tật cũ rất khó bỏ.
“Hyung, nhanh lên!” Xiah cười to.
Yunho xua những suy nghĩ đó đi. Tất cả những gì anh cần biết là Xiah đang hạnh phúc.

=====

“Bữa tối rất ngon.”
“Jaejoong thực sự là một người đầu bếp rất khá.”
Im lặng.
Yoochun xoay bánh lái bằng tay phải và chiếc xe rẽ vào bãi đậu. Tay trái của anh nắm lấy tay phải của Xiah. Anh đã luôn nắm tay cậu kể từ khi họ ngồi vào chiếc xe của Changmin và lái đến gần công viên.
Yoochun cho đậu xe vào bãi rồi tắt máy. Anh mở cửa xe để bước ra ngoài và cần phải buông tay Xiah ra. Anh cảm thấy miễn cưỡng và Xiah trông cũng thật miễn cưỡng. Nhưng họ vẫn buông tay nhau ra để đi ra khỏi xe.
Yoochun cho tay vào túi quần và lấy ra một món quà nhỏ, nắm tay lại để che mảnh bạc lấp lánh. Sau đó anh chậm rãi đi ra trước chiếc xe chỗ Xiah đang đứng. Họ nhảy lên mui trước rồi đặt lưng xuống (cẩn thận không gây ra bất cứ vết trầy nào không thì Changmin sẽ giết họ mất).
Im lặng tiếp tục lan ra khi họ nằm đó, cạnh nhau, cùng ngắm nhìn những vì sao.
Yoochun liếc xuống nắm tay mình (anh cố tình để tay mình ở khoảng trống giữa hai người) và nhìn thấy bàn tay bồn chồn của Xiah. Xiah đang lưỡng lự giữa việc cậu có nên nắm tay Yoochun nữa hay không. Làm như vậy có khiến cậu trong quá bám sát không?
Yoochun cố nhịn cười khi anh trộm nhìn vẻ mặt băn khoăn của cậu. Vẻ mặt băn khoăn của cậu thanh niên trẻ sau đó được thay bằng dũng khí và quyết tâm. Cậu đưa tay mình ra để nắm tay Yoochun một lần nữa.
Yoochun mở bàn tay ra và xoay lòng bàn tay anh hướng lên trên, hé lộ sợi dây chuyền.
Xiah tròn mắt kinh ngạc khi cậu cảm nhận được vật ở giữa lòng bàn tay cậu và Yoochun. Cậu bật dậy quá nhanh và gần như trượt khỏi bề mặt sáng bóng của chiếc xe. Yoochun nhỏm lên chụp cậu lại để cậu không bị té.
Hiển nhiên là Xiah không quan tâm cậu có thể bị thương nếu té xuống. Cậu cứ nhìn chòng chọc vào sợi dây chuyền mà Yoochun đang cầm. “Cái gì vậy?”
Yoochun mỉm cười và giơ sợi dây chuyền lên vì thế nên mặt dây cứ đong đưa qua lại như một con lắc, phản chiếu lại ánh trăng dịu dàng. “Đáng ra anh đã tặng nó cho em hôm sinh nhật... cái sinh nhật giả ấy.”
Xiah đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt dây, để ngón trỏ miết theo đường cong của chữ ‘J’. “Cái này chắc chắn là ăn đứt cây kẹo mút tự làm rồi.”
Yoochun bật cười. “Anh đeo nó cho em được không?”
Đôi môi Xiah vẽ nên một nụ cười và cậu xoay lưng về phía Yoochun. Người thanh niên lớn tuổi hơn cẩn thận choàng sợi dây chuyền quanh cổ cậu. “Em rất thích nó,” cậu thì thầm với lòng biết ơn.
“Anh nên mua một chữ ‘X’...”
“Không cần, cái này tốt mà. Thật ra thì em thích được gọi là ‘Junsu’ nên... cứ gọi em như thế đi,” Xiah xoay người nên cậu lại đối mặt với Yoochun.
“Anh có được phép gọi em bằng những cái tên khác không?” người thanh niên lớn tuổi hơn nghiêng đầu một cách đáng yêu. “Như... ‘Boyfriend (bạn trai)’ chẳng hạn.”
Xiah cười tươi hơn và cậu kéo anh vào vòng tay mình. Cảm giác thật tự nhiên, thật hoàn mỹ. “Cám ơn anh, Yoohun... vì tất cả.”
Yoochun gác cằm mình lên đỉnh đầu Xiah, anh thích mùi hoa oải hương của dầu gội. “Cám ơn em, Junsu.”
Họ ngồi đó im lặng, ngoại trừ lần này đây là sự im lặng thoải mái. Gió thổi mạnh hơn một chút và Xiah rúc sát vào người anh.
“Em có một câu hỏi.”
“Hmm?” Yoochun khẽ ngâm. Anh đã cảm thấy thật thoải mái khi ngồi trên mui xe và ôm Xiah, khiến anh gần như muốn ngủ thiếp đi.
“Nếu anh đã viết những tấm bưu thiếp vậy thì làm sao mà anh biết được chuyện ở công viên giải trí và chú hề?”
“Anh đã ở đó,” Yoochun trả lời, ngón tay cái vẽ những vòng tròn trên lưng Xiah. “Sau khi thẳng thắn nói chuyện với Kibum, cậu ấy đi về còn anh thì đi tìm em và Changmin. Trước khi đi, em nói về cái công viên mới xây và năng nỉ được đi tới đó nên cũng không khó để tìm được hai người.”
“Vậy sao anh không đi chung với tụi em?”
“Anh không biết. Chỉ là anh... cảm thấy thích đứng nhìn từ xa và anh muốn cho em và Changmin chút ít thời gian cùng nhau. Anh muốn nó nhìn thấy tại sao anh lại yêu em và tại sao nó nên ngừng việc kéo anh đi.”
Xiah ôm Yoochun chặt hơn khi nghĩ đến chuyện phải xa anh. “Oh.”
“Ừm, nên anh chỉ núp một bên. Anh đã nhìn thấy nguyên cuộc đánh nhau với tên hề...”
“Đó không phải là ‘đánh nhau’.”
“Em lấy bong bóng của hắn và...”
“Em thả chúng bay tự do,” Xiah bào chữa. “Mà dù sao thì hắn cũng thật keo kiệt.”
Yoochun cười khẽ trước giọng điệu trẻ con của cậu. “Ừ, sau... sự cố với chú hề, anh thấy em ôm Changmin. Em cầm kẹo chạy mất, nhưng mà nó cứ đứng đó, trông thật ngỡ ngàng và như đang mơ tưởng gì đó.”
“Tại sao?”
“Nó chưa bao giờ được ai ôm hết. Và... có lẽ nó cũng không muốn ai biết là nó thích được như thế. Changmin, là Changmin, sau cùng thì nó cũng cảm nhận có ai đó đang quan sát nó và thế là nó nhìn xung quanh nên anh bỏ đi trước khi bị nó bắt được.”
Xiah khẽ ngâm như cậu đã hiểu tất cả mọi chuyện rồi. Cậu ngáp và Yoochun cười khẽ. “Phải đưa em về nhà thôi kẻo Yunho và Jaejoong lại lo lắng.”
Xiah từ chối không muốn đi. “Một chút nữa thôi mà.”
Yoochun mỉm cười khi anh luồn tay vào mái tóc mềm mượt của Xiah, “Không sao mà, Boyfriend. Chúng ta còn cả cái vĩnh viễn ở phía trước .”

No comments:

Post a Comment