Hậu
quả sau một đêm hoang ái quá đà chính là các loại di chứng cùng chứng tích lũ
lượt kéo đến. Ngay khi Kim Junsu tỉnh dậy đã cảm thấy toàn thân đau nhức. “Ai
da…” Kim Junsu hừ một tiếng. Park Yuchun nghe thấy tiếng kêu bên cạnh cũng từ từ
mở mắt, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên cặp chân mày đang díu lại của Kim Junsu, “Đau
lắm à?”
Kim
Junsu trắng mắt lườm, “Anh có muốn thử không?” Park Yuchun lắc đầu, “Anh không
hợp đâu.” “Vậy em thì hợp sao?” Kim Junsu vội vã muốn xuống giường, không nghĩ
tới cơn đau truyền thẳng lên lưng, kết quả là cứ mất hết thể diện mà nằm vật xuống
ngực Park Yuchun.
“Hội
trưởng Kim đây là muốn làm gì?” Park Yuchun ôm vai Kim Junsu cố tình trêu ghẹo.
Kim Junsu chọc vào mặt hắn, “Buông, tôi còn phải đi qua tổng trạch.”
“Còn
muốn đi?” Park Yuchun nhìn Kim Junsu, ánh mắt hỏi, em đi với tình trạng như vậy
sao?
“Ngày
hôm qua anh kéo em đi ngay giữ cuộc hợp. Công việc còn chưa giải quyết xong.
Cho nên phải đi lần nữa.” Kim Junsu đẩy Park Yuchun ra, bắt đầu tìm kiếm quần
áo cho mình. Park Yuchun kéo người lại ôm, “Không khoẻ thì nghỉ đi, em có chắc
muốn đi như thế này không?”
“Tôi
chắc chắn.” Kim Junsu cọ cọ lên vai Park Yuchun. “Hôm nay anh không cần đi cùng
em.” Park Yuchun bật cười, “Sợ anh lại gây chuyện?” Kim Junsu gật gật, “Anh ở
đây nghỉ ngơi cho khoẻ, đến chiều em sẽ về.”
Park
Yuchun gật đầu, là vì hắn cũng không dám đảm bảo khi đi theo có trực tiếp ôm
người bỏ đi nữa hay không. Chỉ là hắn không thích Kim Junsu lúc đứng trước mọi
người. Cảm giác này hắn không thể nói rõ, giống như rất xa cách, không phải là
con người thật của Kim Junsu.
Kim
Junsu mỉm cười, mặc quần áo vào, “Ngoan ngoãn chờ em trở về. Anh có thể đi dạo
xung quanh một chút. Em cho người đi theo anh.” Park Yuchun lắc đầu, “Anh không
kém cỏi như thế. Phải rồi, Lee Jihoon cũng là con nuôi của bác Kim luôn à?” Nhớ
tới hành động ngày hôm qua của Lee Jihoon, Park Yuchun thật sự cảm thấy có chút
khó chịu.
Kim
Junsu gật đầu, “Bọn em có 7 người, chia thành hai phe. Phe thứ nhất như anh đã
biết gồm bốn người bọn em. Một phe khác chính là ba người bọn họ.” Kim Junsu
nhoẻn miệng cười khổ. “Cái ghế hội trưởng của Bỉ Ngạn hội này, bọn em đã tranh
nhau từ nhỏ đến lớn, có ý nghĩa gì đâu chứ?”
“Tại
sao lại là em?” Park Yuchun mặc lại quần áo. “Tại sao lại không phải là Kim
Jaejoong? Cậu ta hính như thích hợp hơn em.”
Kim
Junsu hơi cau mày, “Chà, hình như anh vẫn luôn nhớ nhung đến Jaejoong hyung thì
phải?” Park Yuchun thở dài, “Anh nào có, chỉ là cảm giác thôi được không?” “Anh
có cảm giác với Kim Jaejoong?” Kim Junsu dịu dàng mỉm cười nhìn Park Yuchun. Park
Yuchun thấy nói gì cũng vô ích, trực tiếp hôn lên đôi môi vẫn còn sưng tấy kia,
“Như vậy là biết anh có cảm giác với ai đi.”
“Hắc
xì…” Kim Jaejoong ở Seoul hắc hơi một cái thật to, tiện tay cầm lấy một tờ khăn
giấy ở bên cạnh lên lau mũi. “Thật là, sao tự nhiên ngứa mũi như vậy không biết.”
“Quản
lý, ở dưới có anh Shim đến tìm anh.” Cô thư ký nhã nhặn gõ cửa đi vào. Kim
Jaejoong sửng sốt, anh Shim? “Cho cậu
lên đi.” Kim Jaejoong nhìn lên đồng hồ rồi nhíu mày. Nếu mà đụng mặt nhau thì đúng
là phiền phức.
Một
lát sau cánh cửa lại bị kéo ra lần nữa, Kim Jaejoong cau mày nhìn người đi vào.
“Tới đây lúc này làm gì?” Người tới cũng không để ý thái độ của Kim Jaejoong,
ngồi xuống sofa. “Khi nào thì anh ấy về?” Kim Jaejoong lắc đầu, “Tôi không biết.”
Người
kia liền chau mày, “Anh cũng không biết?” Kim Jaejoong gật gật, “Nó đi cùng với
ai chắc cậu cũng biết đi.” Đối phương gật, “Junsu làm như thế nhất định là có
lý do.”
Kim
Jaejoong cười, lắc đầu, “Chuyện này cũng không chắc chắn, có đôi khi làm việc cũng
chẳng cần phải có lý do.” “Kim Jaejoong, anh có ý gì đây?” Người kia lại cau
mày.
Kim
Jaejoong khoát tay, “Shim Changmin, không ai có thể đoán được tâm tư của Junsu
đâu. Ngay cả tôi cũng đoán không ra. Nó muốn làm cái gì thì chỉ có mình nó biết
thôi.” Shim Changmin lấy lại chút hình tượng, nở nụ cười vô lại. “Thật vậy sao?
Nếu vậy tôi lại càng muốn đoán thì sao nào?”
Kim
Jaejoong cúi đầu cười khẽ, “Tôi không biết rõ quan hệ giữa cậu và Junsu là quan
hệ gì, nhưng tôi xin nhắc cậu một câu, Kim Junsu chính là người không có tâm, cậu
có đoán thế nào cũng sẽ đoán không ra đâu.”
“Quản
lý, anh Jung đang lên ạ.” Cô thư ký kịp thời phá vỡ bầu không khí khó xử. Khoé
miệng Shim Changmin nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, “Anh hợp tác cùng với Jung
Yunho cũng không tệ lắm đâu.”
“Phải
phải, không phiền cậu quan tâm.” Kim Jaejoong mỉm cười, chỉ ra cửa. “Khi đi xuống
nhớ đi thang máy bên phải, nếu không hai người các cậu gặp nhau sẽ làm cho người
ta đau đầu.”
Shim
Changmin đứng dậy sửa sang lại y phục của mình, “Tôi cũng muốn khuyên anh một
câu, Jung Yunho và Park Yuchun đều như nhau, đều là người không đơn giản như vậy
đâu.” Kim Jaejoong cười cười gật đầu, “Cám ơn đã nhắc nhở.”
Shim
Changmin được cô thư ký dẫn vào thang máy bên phải. Cửa thang máy vừa khép lại,
nháy mắt Jung Yunho đã từ cửa thang máy bên cạnh bước ra. Shim Changmin không
khỏi nhoẻn miệng cười, thế gian này còn tồn tại bao nhiêu trùng hợp?
“Tôi
đã tới.” Jung Yunho gõ cửa văn phòng. Sau khi được Kim Jaejoong cho phép liền đẩy
cửa bước vào, “Có việc?”
Kim
Jaejoong chán nản tựa lưng vào ghế, chỉ xuống cái ghế ở phía trước, “Ngồi đi.”
Jung Yunho kéo cái ghế qua ngồi đối diện cậu. “Nói đi, tôi bận rất nhiều việc.”
Kim
Jaejoong tặc lưỡi, “Mỗi lần gặp tôi anh đều nói câu đó.” Jung Yunho đứng dậy
làm bộ phải đi, Kim Jaejoong bật cười, “Ai da, hôm nay thật sự là có việc mà.”
Jung Yunho sửng sốt, lại kéo ghế ngồi xuống. “Chuyện gì?”
“Junsu
có việc muốn cùng anh nói chuyện.” Kim Jaejoong ung dung đan mười ngón tay vào
nhau còn Jung Yunho thì nhăn trán cau mày, “Kim Junsu?” Kim Jaejoong trừng y,
“Không lẽ anh còn quen một người tên Junsu khác hay sao?”
Jung
Yunho không để ý đến lời trêu chọc của cậu, tựa hồ có chút nghi hoặc, “Tìm tôi
có việc gì?” “Tôi nào biết, tôi cũng đâu phải là Kim Junsu. Đợi gặp Junsu nó sẽ
tự nói cho anh biết.” Kim Jaejoong cong môi mỉm cười, “Còn một chuyện nữa, đi lấy
giúp tôi tài liệu tố cáo JS sang đây đi.”
“Không
làm được.” Jung Yunho thành thật nói. Những thứ kia cơ bản là không đến lượt anh
chạm vào. Kim Jaejoong khoát tay, “Không cần nói chắc như vậy. Tất cả mọi chuyện
đều không tuyệt đối.” “Cậu còn có người khác ở bên trong sao?” Jung Yunho nheo
mắt lại.
Kim
Jaejoong mỉm cười, “Chuyện này cũng không cần anh quan tâm, chuyện anh cần quan
tâm chính là hoàn thành tốt nhiệm vụ tôi đưa ra.” Jung Yunho gật, “Tôi biết.”
Ngay
thời điểm Kim Jaejoong cúi mặt xuống, trong nháy mắt đó ánh mắt Jung Yunho trở
nên thật lạnh lùng.
No comments:
Post a Comment