‘Chuyện
này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa đây? Em cũng không còn là con nít nữa Yoochun
à.’ Junsu đáp lại chua chát, lắc đầu trong tuyệt vọng. Cuộc tranh luận này kéo
dài hơn suốt một tiếng rưỡi đồng hồ rồi. Anh thật sự rất mệt khi phải cãi nhau
với chồng của mình mỗi ngày như thế này.
‘Em? Em trẻ con hả? Anh mới là trò hề lớn nhất ở đây đó. Hãy nhìn vào quý ngài
quá kiêu ngạo thậm chí còn không thể chào hỏi ba mẹ ruột của mình này. Nó có
làm anh cảm thấy tốt hơn không? Rằng em thậm chí còn không được gặp mặt ba mẹ
chồng của mình bởi vì sự bướng bỉnh của anh?’Yoochun khịt mũi, đi thẳng vào
phòng ngủ.
‘Em
dám quay mặt đi với anh vậy à. Anh chưa nói xong mà. Anh đã nói với em rằng anh
không còn giữ liên lạc với gia đình của mình nữa. Em có thể tôn trọng quyết định
của anh có được không?’
‘Trước
khi em biết rằng anh là tên nhỏ mọn. Thôi ngay đi và xin lỗi để chúng ta còn có
thể đến thăm họ. Em muốn gặp mẹ anh, không phải qua tấm ảnh của bà ngẫu nhiên
xuất hiện khi em sử dụng máy tính xách tay của anh.’
‘Em
không hiểu đâu, mà sao em hiểu được cơ chứ? Thậm chí em còn không thử hiểu cho
anh. Em quá bận rộn với việc tán tỉnh sếp của em rồi.’ Sự mỉa mai đâm Yoochun một
cú đau nhói.
‘Anh
không biết mình đang nói gì đâu.”
“Thật
sao? Em cứ ở lại làm muộn ở văn phòng, bất cứ khi nào anh đến thăm em anh đều thấy
hắn ở đó. Có lẽ anh không nên làm phiền hai người nữa, anh sẽ không tới đó nữa.’
‘Tại
sao anh lại ghen? Chẳng có gì xảy ra hết, em nói thật là em còn không thích gã
đó nữa.’
‘Phải
rồi.’ Lưỡi Junsu thật nhanh nhẩu.
‘Bây
giờ anh đang buộc tội em ngoại tình sao?’
‘Ai
biết được em thân với hắn ta cỡ nào.’
Yoochun
mở miệng, khẽ lắc đầu. Trong mắt cậu tràn ngập sự hoài nghi.
‘Em
không thể tin được là anh đang nghiêm túc. Anh có thật sự nghĩ rằng em sẽ làm chuyện
như vậy không?’ Cậu hỏi, khẽ khàng. Junsu nhún vai.
‘Anh
chưa bao giờ nói em không chung thủy. Anh chỉ nói em quá thân thiết với sếp của
mình và điều đó làm anh bực mình.’
‘Em
sẽ không nói chuyện với anh nữa. Anh điên rồi. Tối nay anh ngủ ở sofa đi.’ Nói
xong Yoochun khóa của phòng ngủ lại trước khi Junsu có cơ hội để ngăn cậu. Anh
nhìn vào cánh cửa bị khóa kín và nện lên đó, thật sự không cảm thấy gì cả, trong đầu anh chỉ nhói lên một cơn đau và sự
cay đắng lan tỏa trên đầu lưỡi.
Có
lẽ những cậu bạn thân của anh đã nói đúng. Có lẽ anh thật sự không thể trở
thành người đàn ông có gia đình được. Những ngày tháng liêu lỏng của anh dường như
thật xa xăm, gần bảy năm trong mối quan hệ này và năm năm kể từ khi họ tiến tới
hôn nhân. Thậm chí anh còn không thể nói
được là anh đã gặp người hợp với mình. Hoàn toàn ngược lại, anh và Yoochun thật
sự như nước với lửa.
Khi
Junsu mới 25, anh đã nghĩ cuộc sống không thể nào tốt hơn được nữa. Tốt nghiệp
từ một trường luật, vởi cả đống công việc để lựa chọn. Đời sống xã hội của anh
thăng hoa – thật sự, anh không thể nào phàn nàn gì về sự thiếu quan tâm của người
khác đôi với mình. Thành gia lập thất? Xì, không có chuyện đó. Không phải là
Kim Junsu.
Yoochun
là đàn em của anh, chuyên ngành ký giả. Họ không quen nhau vì Yoochun khinh thường
những nơi Junsu thường xuyên lui tới. Cậu chỉ vùi mình trong những quyển sách,
bài báo, những sự kiện của trường đại học trên những trang đầu của tờ báo khu vực.
Cậu không phải là người bị cuốn theo, mà thay vào đó là một người hay quan sát.
Cơ
hội để nói chuyện xuất hiện khi Junsu được chọn để diễn thuyết trong buổi lễ tốt
nghiệp. Yoochun cảm thấy hứng thú và đã tới bắt chuyện với người kia. Sau khi
trao đổi một vài câu, Yoochun biết rằng cậu hoàn toàn chán nghét người kia.
Junsu thì chắc chắn đã khoát lên vẻ ngoài lạnh lùng nhưng có gì đó hơn thế nữa.
Yoochun phải là của anh.
Nhưng
Park Yoochun chỉ có một mục tiêu duy nhất trong đời mình: là làm việc cho tờ
báo quốc gia và trở thành ký giả giỏi nhất. Tình yêu hay giải trí nằm ngoài những
nhu cầu thiết yếu của cậu. Nói chuyện với Kim Junsu thay vì đọc một bài báo đơn
giản chỉ là sự lãng phí quỹ thời gian quý báu của cậu.
Tán
tỉnh cậu thanh niên trẻ kia chiếm lấy quỹ thời gian của Junsu ngày một nhiều
hơn. Bạn của Junsu cười nhạo anh, sau đó lại lo lắng rồi khuyên anh nên thôi
đi. Nhưng Park đã trở thành một trong những miền đất hứa mà Junsu muốn chiếm giữ,
một chiếc vương miện nạm ngọc trong suốt cuộc hành trình dài dằng dặc thời đại
học của anh.
‘Yoochun!
Yoochun, thiệt mệt em quá! Cho anh vào, có được không?’
Anh
đập cửa vài lần nhưng chẳng có chút phản hồi nào từ người kia. Anh thở dài. Lại
một đêm nữa trên sofa. Còn một lựa chọn khác là nằm ngủ trên một chiếc giường từ
một trong những phòng giành cho khách của họ nhưng mà lòng kiêu hãnh của Junsu
không cho phép anh làm như vậy. Anh giả vờ, với ngay cả chính bản thân mình, và
đây chính là sự lựa chọn của anh, ngủ gật trong khi đang xem TV.
Đúng
vậy,bạn bè của anh coi ông xã anh như là một con người lạnh lùng luôn đặt công
việc lên đỉnh đầu. Họ đã rất ngạc nhiên khi Junsu lại sa vào lưới tình với cậu,
một người khác hẳn với những người anh từng gặp lúc trước. Nhưng lẽ ra đó chỉ
là cuộc tình một đêm mà thôi. Anh chỉ đơn giản là nắm bắt thời cơ – Yoochun bị
gạt đi uống cùng họ và nhanh chóng lịm đi sau một hoặc hai ly gì đó. Cậu tình
nguyện còn Junsu thì hứng tình. Họ làm tình ngay trong căn phòng ở ký túc xá của
anh.
Nhưng
khi ngắm nhìn Yoochun ngủ, nhìn cậu mất tự chủ không phải là điều mà Junsu muốn
bỏ lỡ. Anh tự hứa với bản thân hết lần này đến lần khác là anh sẽ bỏ Yoochun
ngay khi anh hoàn toàn thỏa mãn. Nhưng mà chuyện kế tiếp anh biết là anh đang quỳ
trên đầu gối của mình, và cầu hôn cậu trong một khách sạn xa hoa.
Yoochun
tỏ ra là một con người hoàn toàn khác khi họ ở một mình. Cậu chính là kẻ đáng
yêu nhất để ngắm nhìn một khi cậu chịu mở lòng. Và Junsu đã hóa thành một người
đàn ông có gia đình sớm hơn anh dự tính.
Junsu
không có ngu ngốc đến mức đổ hết mọi lỗi lầm cho Yoochun về sự suy tàn trong mối
quan hệ giữa họ. Anh biết tính chiếm hữu và không trung thực khiến cậu ngộp ngạt
không biết bao nhiêu lần rồi nhưng tất cả đều vẫn êm xuôi. Thậm chí anh cũng chẳng
nói gì khi Yoochun không hòa đồng với lũ bạn thân của anh, miễn là điều này chẳng
gây rắc rối gì giữa bọn họ. Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi và đây cũng không phải
là lần đầu tiên họ cãi vã, cũng như đây không phải là lần cãi nhau nảy lửa nhất
giữa họ.
Junsu
nghi ngờ Yoochun đang ngoại tình với sếp của cậu. Mặc cho Yoochun đã khẳng định
không biết bao nhiêu lần là không phải như thế, nhưng mà chỉ là anh không thể
tin được cậu. Chỉ với một ý nghĩ có người nào khác chạm vào Yoochun đã khiến
máu anh sôi lên. Anh chắc chắn rằng cậu vẫn yêu anh nhưng những phút giây họ
dành cho nhau ngày càng ít đi và dần dà chỉ còn lại những ưu phiền. Junsu chỉ
đơn giản là mệt mỏi với cơn tức giận này, nó làm anh kiệt quệ.
Những
giọt nước mắt của Yoochun len qua khóe mi của cậu khi cậu đứng dưới vòi hoa
sen. Cậu không còn sức để kìm nén chúng nữa, cậu để chúng chảy xuống và để dòng
nước cuốn chúng đi. Cậu yêu Junsu sâu đậm, làm sao anh lại không thể hiểu được
điều này cơ chứ?
Yoochun
nhận ra anh đang nghi ngờ mình không chung thủy. Nó khiến cậu đau đớn vì sau ngần
ấy năm trời anh vẫn không thể đặt lòng tin nơi cậu. Cậu cảm thấy như bị phản bội
mỗi khi Junsu đặt những ý kiến của bạn bè anh lên trên những ý kiến của cậu.
Mọi
chuyện lẽ ra không phải như thế này. Lẽ ra Yoochun đã tốt nghiệp cùng với tấm bằng
danh dự, tìm kiếm một công việc lý tưởng trong một toàn soạn tạp chí bận rộn và
sau đó có lẽ, có lẽ là để cho mẹ cậu sắp đặt cho cậu một cuộc hôn nhân. Chứ
không phải là yêu một người đàn ông và kết hôn cùng anh ta sau khi tốt nghiệp.
Không phải là trở thành một tên trợ lý ở một tòa soạn báo ở cái tuổi 31. Không
phải là làm những việc lén lút dơ bẩn mỗi khi cậu muốn viết, muốn trải nghiệm,
muốn truyền tải một tin nhắn cho bạn đọc đó đây. Mẹ nó.
Nhưng
thật lòng mà nói thì cậu không thể nào khiến bản thân cảm thấy hối tiếc vì đã gặp
Junsu. Cậu biết vận rủi của mình không liên quan gì đến chồng của mình cả. Thế
nhưng thái độ lơ đễnh, cẩu thả của Junsu và cả sự thiếu ủng hộ nơi anh khiến
Yoochun phiền muộn đến cùng cực. Và còn thêm một điều nữa và đây mới chính là vấn
đề cấp bách.
Junsu
không hề giới thiệu cậu với gia đình anh. Sau 6 năm 7 tháng chung sống với
nhau, Junsu không hề dẫn cậu đến nhà lấy một lần và luôn lẫn tránh đề tài này.
Yoochun có thể tự đi đến đó nhưng cậu vẫn tôn trọng quyết định của Junsu, dù
cho nhưng ý kiến của anh nghe có tức cười như thế nào đi nữa. Nhưng bây giờ mọi
thứ đã thay đổi rồi. Yoochun cũng phát ngán với những giấu giếm, ba mẹ Junsu thậm
chí còn không có mặt trong lễ cưới vì sự bướng bỉnh của con trai họ. Vậy nên bất
kể khi nào cậu giận lên, cậu luôn luôn lôi để tài này ra. Cậu biết nó chính là
điểm yếu của Junsu.
Junsu
đã từng thử những phương thức khác nhau mà anh không nghĩ là có ai sẽ dùng
chúng, hay ai đó có thể nghĩ ra chúng. Anh chậm rãi khám phá cậu, bóc trần những
mặt tốt và xấu trong con người cầu. Ban đầu thì mọi chuyện có vẻ ổn thỏa lắm.
Nhưng mà sự việc đã bắt đầu thay đổi, họ đã thay đổi. Giờ thì, tất cả những gì còn
lại giữa họ chỉ còn những tiếng quát mắng và những lời chua cay.
Yoochun
rút vào phòng ngủ là vì đây là việc cậu mà cậu giỏi nhất – trốn chạy.
No comments:
Post a Comment