Kim
Junsu ngồi ngay giữa, còn Park Yuchun thì ngồi bên cạnh cậu.
“Mọi
người đến thật đông đủ,” Kim Junsu thâm ý quét mắt nhìn Han Kyung, “Đã trở về?”
Han
Kyung đứng dậy gật đầu với Kim Junsu, “Hội trưởng, tôi đã trở về.” Thái độ
không kiêu ngạo không siểm nịnh làm cho Park Yuchun đối với người này nhất thời
có chút hảo cảm.
“Chớ
xem thường hắn,” Kim Junsu nói khẽ vào tai Park Yuchun. Park Yuchun liếc Kim
Junsu cái, gật gật. Không biết từ khi nào mà bọn họ đã không còn cần dùng đến
ngôn ngữ để trao đổi. Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ để biết đối phương đang
nghĩ gì.
Im
Hwan thấy hai người châu đầu ghé tai liền cười lạnh, “Hội trưởng làm gương như
vậy à? Ngay tại cuộc hợp cùng tình nhân nói lời yêu thương.” Lee Jihoon trộm thúc
Im Hwan. Im Hwan nhoẻn miệng, “Người đứng đầu thì sao, chẳng lẽ làm hội trưởng
là có thể muốn làm gì thì làm?”
“Có
gì là không thể?” Kim Junsu nghiêng đầu hỏi, sau đó cười nhạo, “Miễn là tôi vui
vẻ, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Park
Yuchun nghe xong cũng cười, ánh mắt hàm chứa cưng chìu nhìn Kim Junsu, cuồng ngạo
nhưng luôn khiến người ta yêu.
Nhưng
mà sắc mặt của đám thủ hạ thì lại không được tốt như vậy. Lời nói của Kim Junsu
quả thật là quá cuồng ngạo rồi, so với Kim Geunwoo lúc trước còn có phần hơn.
Trộm nhìn sang Kim Geun ngồi bên dưới, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì, giống
như những lời nói này không có gì là không ổn.
In
Hwan bật cười, “Hội trưởng vẫn muốn dùng thái độ này để lãnh đạo Bỉ Ngạn hội ư?
Bỉ Ngạn hội không giống như những bang phái hỗn tạp khác, hội trưởng có thể vô
trách nhiệm muốn làm gì thì làm.”
“Hwanie...”
Lee Jihoon kéo góc áo Im Hwan, ý bảo hắn không nên quá phận. Bởi vì hắn hiểu rõ
nụ cười nơi khóe môi của Kim Junsu.
“Hừ,
nói nhiều như vậy, cái mày muốn nói mới chính là câu này đi.” Kim Heechu không
kiên nhẫn đập bàn, “Bỉ Ngạn hội có 52 điều hội quy mày còn nhớ là gì không?”
“Hội
trưởng là tuyệt đối quyền uy, không được ngang nhiên ngỗ nghịch với hội trưởng
đương nhiệm, nói ra những lời hạ thấp danh dự của Bỉ Ngạn hội,” Han Kyung chậm
rãi nói bằng một giọng trầm thấp, làm cho Kim Heechul sửng sốt, sao đó mới lấy
lại tinh thần nhìn Im Hwan.
“Im
Hwan, vậy ra mày bây giờ là đang thách thức quyền uy của hội trưởng hả?” Ánh mắt
mỉm cười nhưng cũng mang theo chút uy hiếp, làm cho người ở đây không khỏi toát
mồ hôi thay Im Hwan.
Chỉ
thấy Im Hwan mỉm cười, “Han Kyung vừa mới nói là ‘Đương nhiệm’, nếu hôm nay Kim
Junsu trở thành tiền nhiệm thì sao? Không phải là khác nhau hử?”
“Ha
ha,” Kim Junsu vỗ tay, “Đúng vậy, thực sự là như vậy, nhưng mà... nếu hôm nay
tôi vẫn là ‘Đương nhiệm’ thì sao? Có phải cậu đã vi phạm hội quy rồi không?”
“Đó
là đương nhiên,” Ánh mắt Im Hwan sắt lạnh, “Công ty của Bỉ Ngạn hội ở Seoul đã
bị cảnh sát đưa vào điều tra. Tôi không biết quản lý ra sao, nếu việc kinh
doanh ở Seoul của Bỉ Ngạn hội cũng tiến vào giới xã hội đen Hàn Quốc thì chẳng
khác nào chết đi một nửa. Hội trưởng hẳn là hiểu rõ tầm quan trọng của việc
này, thế thì tại sao vẫn còn tiếp tục đi theo con đường cũ, tại sao còn mang
theo gã đàn ông nguy hiểm kia bên người? Vì sự ích kỷ của riêng mình mà đem cả
Bỉ Ngạn hội ra đánh cược, hội trưởng như vậy mọi người nói còn có thể giữ lại
sao?”
Lời
Im Hwan vừa nói lập tức khiến tất cả mọi người lao vào nghị luận. Kim Junsu mấy
năm đích xác là không tệ, nhưng lần này cứ khư khư cố chấp mang Park Yuchun bên
mình. Hành động này đã khiến cậu đắc tội với không ít nguyên lão trong hội. Hơn
nữa việc kinh doanh ở Seoul cũng không ít lần bị điều tra. Niềm tin của mọi người
dành cho Kim Junsu cũng bắt đầu chuyển sang nghi ngờ.
Nước
cờ này của Im Hwan rõ ràng là quá chuẩn xác.
Kim
Junsu trầm tĩnh quan sát thủ hạ to nhỏ đàm luận đề tài có liên quan đến chuyện
riêng tư của cậu, mỉm cười, “Cho các người 3 phút, chỉ có 3 phút.”
Im
lặng. Một giây trước cả căn phòng còn râm ran tiếng bàn luận lúc này trở nên im
phăng phắc.
Kim
Junsu chống cằm quét mắt nhìn mọi người, “Không nói nữa? Được, tôi nói.”
Kim
Junsu đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, hai tay đặt trên bàn, nhìn mọi người, “Khuất
mắt của mọi người không phải là hắn sao?” Kim Junsu nói xong chỉ vào Park
Yuchun ngồi bên cạnh, “Mọi người không cần rối nữa, bởi vì có rối cỡ nào cũng
vô ít thôi. Chuyện Kim Junsu tôi đã quyết không ai có thể lay động được. Mà người của Kim Junsu cũng sẽ không vì ai
nhìn không thuận mắt mà không thích.”
“Kim
Junsu, cậu không sợ thân bại danh liệt à?” Lee Jihoon nhíu mày hỏi.
Kim
Junsu bật cười, “Thân bại danh liệt? Thứ nhất, Kim Junsu tôi đã sớm mang tiếng
xấu. Thứ hai, tôi không sợ.”
Kim
Heechul nghe vậy cũng cười to, vỗ tay, “Hội trưởng quả nhiên can đảm. Không giống
những kẻ rõ ràng là thích nhưng lại làm bộ không thích, rõ ràng muốn làm hội
trưởng lại bày ra cả đống đạo lý. Nói nhiều như vậy đơn giản là muốn ngồi lên
cái ghế hội trưởng đi, vô cùng dối trá.”
“Anh...
Kim Heechul, anh ngậm máu phun người,” Im Hwan chỉ thẳng Kim Heechul nói.
Kim
Heechul cười khẩy, “Tức? Bị tôi nói trúng tim đen rồi phải không?”
“Hết
ba phút rồi,” Park Yuchun vẫn luôn im lặng giơ đồng hồ đeo tay lên, “Junsu nói
cho mấy người ba phút để hồ nháo. Bây giờ thời gian đã hết, cho nên tất cả đều
ngậm miệng hết đi.”
Kim
Junsu nhìn người bên cạnh, ngồi trở lại ghế. Vì cậu biết chuyện bên dưới có lẽ
không cần cậu phải nhúng tay vào nữa, người đàn ông này sẽ giúp cậu giải quyết ổn
thỏa.
Park
Yuchun không đứng lên, chỉ xoay người sang hướng Im Hwan, “Vấn đề mà cậu Im nói
chính xác là có thật. Công ty của Junsu ở Seoul đích xác là có chút rắc rối, mà
hơn nữa case này cũng là do tôi đích thân điều tra.”
Park
Yuchun nói đến đây mọi người bên dưới cùng hít sâu một hơi.
Kim
Geunwoo ho khan một tiếng, cả căn phòng lập tức im lặng trở lại.
Park
Yuchun cười với Kim Geunwoo, tiếp tục nói, “Tôi là người điều tra case của JS,
chuyện này không có gì phải giấu giếm. Junsu không sợ thì tôi cũng không sợ,”
nói xong nhìn Kim Junsu, rồi lại tiếp tục nói, “Sở dĩ JS bị điều tra là bởi vì
có người âm thâm gửi thư nặc danh đến văn phòng công tố. Chuyện này mọi người
có biết hay không?”
Trông
thấy nét mặt kinh ngạc của mọi người, Park Yuchun mỉm cười, “Xem ra là mọi người
đều không biết. Chính xác mà nói là tự nội bộ mấy người cung cấp manh mối làm
cho JS suy sụp, rồi sau đó là nghi ngờ năng lực của Kim Junsu,” nói xong cố ý
nhìn Im Hwan.
“Lẽ
nào anh đã biết được là ai làm à?” Han Kyung nhíu mày, nhìn sang Im Hwan. Chỉ
thấy khóe miệng Im Hwan nhàn nhạt mỉm cười, lạnh lùng nhìn Park Yuchun.
Park
Yuchun gật đầu, “Tôi đã nhận lời giúp Kim Junsu điều tra người đứng sau chuyện
này. Cho nên mấy hôm nay gần như tôi đã tiến hành điều tra tất cả mọi người ở
dây,” nhìn thấy vẻ mắt có phần khó chịu của mọi người, Park Yuchun nói thêm,
“Vì Junsu, tôi không thể không làm như vậy, hy vọng mọi người có thể hiểu cho.”
“Vậy
kết quả điều tra của cậu là như thế nào?” Kim Heechul nhoẻn miệng nhìn Park
Yuchun.
Park
Yuchun cũng mỉm cười đáp lại, đưa tay chỉ Im Hwan, “Chính là như vậy.”
No comments:
Post a Comment