“Anh
muốn hắn sống hay chết?” Shim Changmin nhìn Kim Junsu hơi ngơ ngẩn mà có chút tức
giận. Là vì cậu chưa bao giờ nhìn thấy Kim Junsu như vậy cả, so với một Kim
Junsu quyết đoán, khí phách hoàn toàn chẳng giống một chút nào.
Kim
Junsu nhìn những vệt máu đỏ tươi dính trong lòng bàn tay, nắm chặt lại, “Tôi muốn
hắn sống.”
“Nghĩ
là được sao?” Shim Changmin nhíu mày, dường như rất bất mãn trước quyết định của
Kim Junsu, nhưng cũng không có cách nào vì đây là quyết định của cậu.
Kim
Junsu gật đầu, “Không cần phải suy nghĩ, tôi muốn hắn còn sống.”
Shim
Chanmin mỉm cười, “Được.”
Nhìn
Park Yuchun bị người nâng đi ngang qua mình, Kim Junsu dường như nhìn thấy được
một nụ cười mỏng manh, yếu ớt trên môi Park Yuchun. Tưởng như vậy là có thể xóa hết tất cả sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết,
tất cả đều không kết thúc đơn giản như vậy đâu.
Đêm
nay, phân bộ Bỉ Ngạn hội ở Seoul đèn đuốc sáng choang.
Shim
Changmin thông qua người của mình mời không ít chuyên gia đến để tiến hành cứu
chữa cho Park Yuchun. Ngay cả chính bản thân Shim Changmin bây giờ cũng không
biết là cậu đang làm cái gì nữa.
Kim
Jaejoong bắn một phát vào đầu Park Yuchun, nhưng may mắn là viên đạn bị kẹt ở
nơi nào đó. Cho nên Park Yuchun mới không có vong mạng ngay tức khắc. Nhưng loại
trường hợp này đối với cái chuyên gia ở đây mà nói cũng không phải là một vấn đề
không nhỏ. Não bộ là mơi mỏng manh, không ai có thể cam đoan giây tiếp theo sẽ
có chuyện gì phát sinh, cũng không ai có thể cam đoan viên đạn sẽ không tự di
chuyển.
Thế
nhưng Kim Junsu chỉ bỏ lại một câu, “Tôi muốn hắn còn sống,” liền rời khỏi
phòng, để lại các chuyên gia đứng đó, toát mồ hôi lạnh.
Đứng
trên sân thượng hóng gió, Kim Jaejoong buồn bực đập tay xuống lan can.
“Nếu
em là anh, em cũng sẽ tặng cho Jung Yunho một viên đạn,” Kim Junsu cầm hai ly
rượu vang đi tới, đưa một ly cho Kim Jaejoong.
Kim
Jaejoong nhận lấy, lắc đầu cười, “Vì cái gì em không tặng cho Park Yuchun một
viên?” Kim Junsu chu chu miệng, “Không phải anh đã làm thay em rồi sao?”
Kim
Jaejoong đánh nhẹ lên ngực Kim Junsu, “Em đó, từ nhỏ đã xấu xa.”
Kim
Junsu uống chút rượu, thở dài, “Từ nhỏ... ha ha, từ ngữ thật ấm áp.” Kim
Jaejoong gật đầu, “Ừ, thật ấm áp.”
“Còn
nhớ trước kia khi chúng ta quyết định dấn thân vào con đường này, em đã nói cái
gì không?” Kim Jaejoong nghiêng đầu hỏi Kim Jaejoong. “Nhớ chứ, em nói ‘nhớ phải
toàn thân thoát ra, nếu không thể thoát ra được thì cũng phải giữ lại được một
nửa của mình’,” Kim Junsu gật đầu, “Ừ, tính ra bây giờ ngay cả một nửa của mình
em cũng không giữ được nữa.”
Kim
Jaejoong ha ha cười, “Thật là khứu đáo gia liễu (ta bí),” Kim Junsu uống cạn ly
rượu, hào sảng ném luôn cái ly, “Vậy ư? Ít nhất em còn có thể nói ra lòng mình.
Em không có ngược đãi nó.”
Kim
Jaejoong gật gật, vuốt ngực, bắt chước cách nói của Kim Junsu, “Anh cũng không
ngược đãi nó.”
Tiếng
đập cửa vang lên. Kim Junsu nhìn xung quanh, thấy là Shim Changmin, hơi nhíu
mày, “Đám chuyên gia kia nói gì?”
“Nếu
như trong 24 giờ tới có thể tỉnh lại thì không sao, còn nếu không thể thì...”
Shim Changmin không cần nói thêm gì nữa, vì cậu biết Kim Junsu chỉ cần người
kia sống.
Kim
Junsu phất tay, “Ừm, tôi biết rồi. Tôi hơi mệt, đi nghỉ đước đây.”
“Em
đi với anh,” Shim Changmin đứng dậy, đi tới bên cạnh Kim Junsu, nhìn thấy vẻ mặt
ngạc nhiên của Kim Junsu, cậu cười gượng, “Đừng hiểu lầm, em chỉ muốn chào tạm
biệt thôi, giống như trước kia sẽ không vượt quá giới hạn.”
Kim
Junsu gật đầu, xem như ngầm đồng ý thỉnh cầu của Shim Changmin. Có những món nợ
không thể trả được, thì chỉ có thể dùng lời từ biệt im lặng để bộc bạch câu xin
lỗi.
Nghe
thấy tiếng đóng cửa, Kim Jaejoong thở dài, nghiêng đầu nhìn sang ban công bên cạnh.
Trong phòng tối om, không biết ở bên đó có người hay không, có như mình ngồi
đây bối rối, không biết đâu mới là tình yêu đích thực hay không.
Chỉnh
cho đèn ngủ dịu lại, Shim Changmin đắp chăn cho Kim Junsu, “Ngủ đi,” Kim Junsu
gật đầu, từ từ nhắm mắt lại, “Sao cậu không hỏi nếu Park Yuchun không tỉnh lại
tôi sẽ làm gì?” Kim Junsu nhắm mắt hỏi.
Shim
Changmin cười, “Kim Junsu muốn hắn sống, hắn sẽ không chết.” Kim Junsu bật cười,
“Tôi cũng không phải thánh.”
Shim
Changmin đặt tay lên trán Kim Junsu, vuốt lại tóc cho cậu, “Ở trong lòng em,
Kim Junsu chính là thánh.”
Kim
Junsu không nói nữa, có lẽ là đã quá mệt mỏi, cũng có lẽ là muốn tránh né những
lời này. Dường như nhớ đến đêm hội ở Las Vegas, có một người đã giữ tay mình lại,
không cho cược nữa, bàn tay đó vươn ra, dắt mình đi tới một vùng đất mới lạ.
Không dám bước đi nhưng rồi lại cảm thấy tò mò, nhưng cuối cùng vẫn đi theo người
đó vào vùng đất lạ ấy. Đôi mắt dịu dàng kia thật ấm áp, ấm áp đến tan cả cõi
lòng. Người đó là ai vậy? Vì sao lại không nhìn rõ được khuôn mặt của hắn.
Như
nhìn thấy lại cảnh tượng đó, mơ hồ, Kim Jaejoong cầm súng đưa lên, tiếng súng
rơi xuống vang lên, tất cả đều được tái hiện lại.
“Jaejoong,
đừng!” Kim Junsu đang nằm mộng choàng tỉnh, cả người đầy mồ hôi, không biết cậu
đã thiếp đi từ lúc nào. Shim Changmin đã quay về phòng mình. Cả căn phòng trống
trải chỉ còn có tiếng hít thở dồn dập của cậu.
“Junsu
~~” là giọng của Shim Changmin.
“Tôi
thức rồi, sao vậy?” Kim Junsu day day thái dương, nhìn lên đồng hồ, đã là 5 giờ
sáng.
Shim
Changmin mở cửa đi vào, cười với Kim Junsu, “Em thật không biết là nên khóc hay
nên cười nữa, hắn tỉnh rồi.”
Kim
Junsu nhoẻn miệng, “Anh biết mà.”
Park
Yuchun từ từ mở mắt, nhìn thấy trần nhà xoay mòng mòng, hắn nhắm hai mắt lại,
dường như hắn đã có một giấc mơ thật dài. Trong mơ, hắn đi trong sa mạc, đuổi
theo một người. Người đó không để cho hắn thấy rõ mặt, nhưng mà hắn biết nếu đi
theo người đó sẽ tìm được ốc đảo. Người đó đi mỗi lúc một xa dần, lòng hắn cũng
càng lúc càng bất an, cho tới bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy bất an.
“Tỉnh?”
giọng nói không nóng không lạnh vang lên làm Park Yuchun lại mở mắt ra, nhìn thấy
bên cạnh giường có thêm một người nữa. Park Yuchun gật đầu với người đó.
Kim
Junsu bật cười, “Mạng của anh đúng thật là lớn, nợ nần của chúng ta cứ từ từ mà
tính đi.”
Park
Yuchun nhíu mày, “Cậu là ai?”
Kim
Junsu mỉm cười, “Vẫn còn muốn đùa sao? Được, em đùa với anh, em là Kim Junsu.”
“Ưm,
vậy tôi là ai?” Park Yuchun hỏi.
Lúc
này Shim Changmin liền cau mày, quay lại nhìn các chuyên gia, “Sao lại như vậy?”
“Trong
đầu cậu ta chứa một viên đạn, không có tổn thương đến hệ thần kinh đã là may mắn.
Có thể là viên đạn chèn lên dây thần kinh nào đó,” Một chuyên gia giải thích.
“Cho
nên nói... hắn thật sự là...” Shim Changmin tràng đầy hoài nghi nhìn khuôn mặt
mờ mịt của Park Yuchun. Park Yuchun lại hỏi, “Cậu là Kim Junsu, vậy tôi là ai?”
Kim
Junsu mỉm cười, “Anh là Park Yuchun, chồng của Kim Junsu.”
Park
Yuchun kinh ngạc trước câu trả lời của Kim Junsu. Kim Junsu cũng không gấp, từ
tốn nói, “Em là Kim Junsu, hội trưởng của Bỉ Ngạn hội, còn anh chính là người
yêu của em, Park Yuchun. Vì giúp em mà mấy năm trước anh đã thâm nhập vào phòng
công tố, hơn nữa còn là một vị công tố viên lập được nhiều công trạng. Bề
ngoài, thân phận của anh là một vị công tố viên chính trực. Nhưng trên thực tế,
anh là chồng của Kim Junsu, là phó hội trưởng của Bỉ Ngạn hội, Park Yuchun.”
Park
Yuchun vẫn mờ mịt như cũ, “Tôi là chồng của cậu? Còn là phó hội trưởng gì gì đó
nữa?”
Shim
Changmin bật cười bỏ ra ngoài, lần này Kim Junsu thật sự đã cược lớn rồi.
Waaa cám ơn bạn đã kg gắn pass bên đây, minh đọc liền một mạch 3 chap luôn hehe
ReplyDeleteLần này JS đặt cược lớn rồi, sau này anh Park nhớ lại kg biết sẽ ra sao đây... nhưng mình nghĩ chắc ảnh sẽ nghe theo Su thôi...anh kg bỏ Su đâu