Tiếng
bước chân khuất dần, nụ cười trên môi Kim Junsu ngày càng hiện rõ, “Bỉ Ngạn
khai hoa... Bỉ Ngạn khai hoa,” giọng nói ngày càng nhỏ dần rồi bị tiếng gió át mất.
Kim
Junsu bật cười thành tiếng, gỡ mảnh vải trên mắt xuống, trước mặt trống rỗng,
thật giống như trước kia, không có ai ở bên cạnh mình cả.
Kim
Junsu thắt lại cà vạt, bình tĩnh như thường ngày. Không, thậm chí so với trước
kia Kim Junsu càng bình tĩnh hơn. Thế nhưng không ai phát hiện được tay cậu bây
giờ đang run rẩy.
Sửa
sang lại hình tượng như thường ngày, sải bước vào quán ăn.
“Cứ
như vậy mà đi?” Giọng nói quen thuộc có chút hóm hỉnh vang phía sau, Kim Junsu
sửng sốt, nhưng không ngoảnh mặt lại.
“Em
cứ như vậy mà thả anh sao?” Park Yuchun thở hỗn hển hỏi. Kim Junsu vẫn không
ngoảnh lại, cúi đầu nhìn con đường dưới chân, “Anh không đi sao?”
Park
Yuchun tiến lên phía trước, đặt hai tay lên vai Kim Junsu, “Không đi,” rồi sau
đó dùng sức xoay Kim Junsu lại, “Sau này cũng không đi nữa.”
Kim
Junsu cúi đầu mỉm cười, rồi ngẩng mặt uy hiếp lườm Park Yuchun, “Em vừa nói để
em bắt được hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.”
Park
Yuchun ha ha cười, “Với anh mà nói không có hậu quả nào nghiêm trọng bằng việc
yêu em.”
Kim
Junsu hừ lạnh, “Này là do tự anh chọn lựa. Park Yuchun, em đã cho anh cơ hội.”
Park Yuchun bất cần nhún vai, “Ừm, là anh không cần cơ hội.”
Kim
Junsu nắm chặt nắm tay, “Anh biết không? Bây giờ em thật sự rất muốn đấm anh một
cú,” Park Yuchun gật đầu, “Anh biết.”
Kim
Junsu xoay người, cười to, “Anh luôn biết tất cả, nhưng mà anh biết được những
gì?”
Hai
người cứ như vậy một trước một sau đi vào trong quán.
Jung
Yunho và Kim Jaejoong ngồi trong góc khuất. Hai người ngồi nhìn làn khói trắng
bốc lên từ tách cafe. Tương đối im lặng, nhìn thấy Kim Junsu với Park Yuchun đi
vào, hai người dường như cùng thở phào một cái.
“Gọi
món gì?” Kim Junsu ngồi xuống cạnh Kim Jaejoong, trông thấy hai ly cafe trên
bàn, nhíu mày, “Bộ tối nay không muốn ngủ nữa hay sao? Giờ này còn uống thứ
này,” thấy không ai trả lời, Kim Junsu cười cười, “Chúng ta đi vào chuyện chính
đi.”
Tựa
hồ như đang chờ những lời này, Jung
Yunho nháy mắt ngồi ngay ngắn, còn Kim Jaejoong thì cúi đầu uống cafe, không ngẩng
mặt lên.
Kim
Junsu nhìn đồng hồ, “Hôm nay còn có một người bạn cũ khác tới nữa. Cũng gần đến
giờ rồi,” vừa dứt lời, dây phong linh trong quán ăn vang lên. Park Yuchun ngẩng
đầu nhìn người vừa bước vào, dường như đã biết trước, mỉm cười.
Ầm
~
Trông
thấy Shim Changmin chậm rãi đi qua đây, Jung Yunho bật dậy, đụng mạnh vào bàn, tạo
ra một âm thanh. Kim Jaejoong lặng lẽ dùng khăn giấy lau cafe đổ ra bàn, cầm
tách cafe nhâm nhi một chút.
Shim
Changmin thấy dáng vẻ giật mình của Jung Yunho, nhoẻn miệng cười, “Em có nên
nói lâu rồi không gặp nhưng vẫn rất vui khi nhìn thấy anh không?” Park Yuchun
cười khẽ, “Chúng ta đã gặp nhau à? Người mà bọn tôi biết là một Shim Changmin
luôn luôn chính trực, đúng không nhỉ?”
Shim
Changmin nhíu mày, toét miệng cười, “Phải, có lẽ chúng ta chưa từng gặp nhau. Vậy
thì đêm nay sẽ là lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ.”
Jung
Yunho giương mắt nhìn Kim Junsu im lặng ngồi đó, “Cậu đây là có ý gì?”
Kim
Junus đưa tay gõ gõ môi, “Có ý gì? Những lời này là tôi nên hỏi anh mới phải.”
Jung Yunho hừ một tiếng, “Muốn hỏi tôi cái gì?”
“Hỏi
anh vì sao phải nhận lời thử nghiệm với tôi, hỏi anh... hỏi anh tương kế tựu kế
cùng tôi hợp tác, hỏi anh như vậy là có ý gì, hỏi anh còn tính làm bộ đến bao
lâu nữa.” Kim Jaejoong cúi đầu không cho ai thấy được khuôn mặt cậu.
Jung
Yunho nghe vậy nhíu mày, không nói gì. Anh cũng không tìm được từ ngữ thích hợp
để biện bạch, cũng có lẽ anh không cần phải nói thêm gì nữa.
Bộp
bộp ~~
Kim
Junsu vỗ tay, “Đã nghe thấy chưa? Jaejoong muốn hỏi chuyện của anh.”
Nhìn
thấy đám người bị Junsu dùng ám hiệu triệu tập, Jung Yunho bật cười, “Câu hỏi của
Kim Jaejoong tôi sẽ trả lời, nhưng không phải lúc này.”
Park
Yuchun nhìn người của Kim Junsu vây quanh bốn phía, khuôn mặt tuấn lãng vẫn thật
bình thản, là vì hắn còn nhớ rõ Kim Junsu đã nói hắn mà để bị bắt , hậu quả sẽ
rất nghiêm trọng.
Kim
Jaejoong ngẩng đầu nhìn Jung Yunho, cười khẩy, “Không phải lúc này? Anh cho rằng
anh còn có thể có về sau sao?” Dịu dàng trong mắt lập tức biến thành sắc lạnh.
Thấy Kim Jaejoong động sát tâm, Park Yuchun lặng lẽ đặt tay lên hông.
“Đừng
nhúc nhích,” Kim Junsu cười, xoay mặt nói nhỏ vào tai Park Yuchun. Một bàn tay
linh hoạt sờ soạng quanh hông Park Yuchun, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy khẩu súng
gọn lỏn trong lòng bàn tay.
Kim
Junsu ngắm nghía khẩu súng lục, dùng nòng súng nâng cằm Park Yuchun, “Nói thật
em thật sự rất thất vọng. Anh không đi hóa ra là vì muốn cứu bạn của mình,” Ánh
mắt ngập ý cười của Kim Junsu nhưng lại hiện lên nhàn nhạt bi thương.
Shim
Changmin phân rõ thế cục, “Ván cờ của các anh cũng thật xảo diệu. Trong lúc Kim
Jaejoong đang thăm dò Jung Yunho, các anh đã bắt đầu bày ra ván cờ này. Jung
Yunho giả vờ vì người yêu cũ mà đáp ứng các yêu cầu của Kim Jaejoong. Mà Park
Yuchun cũng nhân lúc đang bị điều tra mà chạy đến đàm giao dịch với Junsu. Mục
đích chính là muốn tìm ra nội giáng và xâm nhập vào nội bộ JS. Cho nên ngay từ
đầu các anh đã bắt đầu ngấm ngầm mưu tính.”
Kim
Junsu mỉm cười, “Ngay từ đầu ư? Ừ, ngay từ đầu đã là một ván cờ, mà tôi chẳng
qua là giúp ván cờ của các anh thêm suông sẻ, thêm kịch tính.”
“Anh
có thể nói yêu em không nằm trong kế hoạch của anh không?” Park Yuchun đưa tay
đẩy nòng súng dưới cằm mình ra, khẽ cười với Kim Junsu, “Anh không lừa được
chính mình, em cũng vậy.”
“Anh
đã từng nói sau này cho dù tôi có nói gì thì anh cũng sẽ không tin. Bây giờ tôi
đem những nói lời này tặng lại cho anh.” Kim Junsu ném khẩu súng cho Kim
Jaejoong, “Chuyện của anh Jung, anh tự giải quyết đi.”
“Kim
Junsu, em có thật sự phải đoạn tuyệt như vậy không?” Cặp mày điển trai của Park
Yuchun nhíu chặt lại.
“Ha
ha,” Kim Junsu cười, chống tay lên bàn, “Park Yuchun, anh bây giờ là đang trách
tôi tuyệt tình sao? Trách tôi tại sao không ngoan ngoãn chờ đạn của các anh bay
tới? Trách tôi vì sao không ngoan ngoãn vâng mệnh chờ các người giải đi?”
Park
Yuchun đau lòng, luyến tiếc nhìn Kim Junsu, “Anh phải nói như thế em mới hiểu
được dụng ý của anh đây?” “Anh không cần nói cái gì cả, bởi vì anh có nói gì đi
nữa tôi cũng sẽ chọn lựa không nghe gì hết,” Kim Junsu xem đồng hồ đeo tay, “Tối
nay đến đây thôi, còn muốn quấy rày hai vị tạm thời ở lại Bỉ Ngạn hội.”
Shim
Changmin vỗ tay, “Được, giải tán, giải tán,” nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Jung
Yunho với Park Yuchun cùng liếc nhau, yên lặng đi theo sau. Lúc này có chống cự
cũng vô ích, không bằng đi từng bước từng bước, mỗi bước đi đều sẽ có cơ hội để
thoát thân.
Kim
Junsu sửa sang lại y phục, búng tay cái tách, đám người xung quanh lập tức lui
ra, tạo ra một con đường ở giữa.
Lúc
này Park Yuchun vô tình ngoái đầu lại, phát hiện Kim Jaejoong vẫn ngồi yên
không đi theo. Mà trong mắt y ngập hàn ý khiến người ta rét run. Park Yuchun thầm
kêu không ổn, trong vô thức đẩy Jung Yunho sang một bên.
Chỉ
nghe thấy tiếng viên đạn rơi xuống vang lên, Park Yuchun quỵ xuống, ngã xuống nền
đất lạnh.
Máu...
Máu
tươi văng lên mặt Kim Junsu, cảm giác thật ấm.
Kim
Junsu mở to hai mắt nhìn người đang từ từ ngã xuống, con tim như bị trúng một
phát đạn.
Hiển
nhiên Kim Jaejoong cũng thật không ngờ sẽ như thế này. Khẩu súng trong tay rơi xuống
mặt đất.
Jung
Yunho nhìn tình thế hiện tại, cười khổ, thật
sự hận tôi đến chết sao?
No comments:
Post a Comment