Kim Junsu nheo mắt nhìn các chuyên gia kiểm tra phim
chụp X-quang, không kiên nhẫn nhíu mày, “Rốt cục thế nào?”
“Dựa theo kết quả thì cậu ta có dấu hiệu mất trí nhớ
không phải là không có khả năng. Cậu xem viên đạn đang chèn lên dây thần kinh của
cậu ta này, khiến cho cậu ta bị mất trí nhớ tạm thời cũng là có khả năng.” Một
người đàn ông mang phong thái trầm ổn nói.
Kim Junsu ngẩng lên nghi hoặc nhìn tấm phim X-quang
trắng đen, “Mất trí nhớ tạm thời là có nghĩa gì?”
Shim Changmin phì cười nhìn Kim Junsu, “Đừng nói là
anh không hiểu thuật ngữ này có nghĩ gì nha?”
Kim Junsu nhoẻn miệng, “Nói cách khác, một ngày nào
đó Park Yuchun sẽ đột nhiên khôi phục lại trí nhớ?” nhìn những vị chuyên gia đứng
trước mặt gật đầu, khóe miệng Kim Junsu cong lên, “Quả là một trò chơi thú vị.”
Shim Changmin ngáp dài. “Ngoạn tâm của anh càng lúc
càng lớn. Lần này cẩn thận một chút, đừng đem mình ra đánh cược.” Kim Junsu lơ
đểnh cười, “Tôi thật mong chờ đến lúc Park Yuchun khôi phục lại trí nhớ.”
Nhìn nụ cười kia của Kim Junsu, Shim Changmin dường
như biết được cậu muốn làm gì, nhíu mày, “Anh muốn thừa dịp Park Yuchun mất trí
nhớ làm cho hắn tin tưởng rằng hắn chính là phó hội trưởng của Bỉ Ngạn hội rồi
sau đó sẽ xử lý những chuyện trong hội. Dẫu cho một ngày nào đó hắn có đột
nhiên khôi phục lại trí nhớ thì cũng vô pháp thoát thân trở ra, chỉ có thể ở lại
đây mãi mãi.”
Kim Junsu mỉm cười, “Có phải tôi rất xấu xa hay
không?”
Shim Changmin gật đầu, “Rất xấu xa, nhưng mà em vẫn
thích, làm sao đây?”
Kim Junsu không được tự nhiên cúi đầu, “Changmin…”
Shim Changmin ha ha cười, “Có phải anh lại muốn nói
em thật sự nhận sai người linh tinh gì đó nữa đúng không? Tuy rằng em không
lanh trí như anh nhưng là cũng sẽ không ngốc đến nổi nhận sai người. Tấm ảnh chụp
cô nhi viện Sakura ở trong nhà anh không phải đã chứng minh anh thật sự đã sống
ở nơi đó một khoảng thời gian sao?”
Kim Junsu thở dài, “Làm thể nào để nói với cậu đây?
Tóm lại, tôi thật sự là người xấu.”
Shim Changmin cười khẽ một tiếng, “Thật ngốc, anh có
thể không cần em, nhưng mà đừng có lấy lý do em nhận sai người linh tinh gì đó để
lừa gạt em. Em sẽ đau lòng đó.”
Kim Junsu cười khổ một tiếng, có lẽ bản thân cậu từ
trước đến nay vẫn luôn sống trong những lời nói dối.
Nghe xong báo cáo hội chẩn, Kim Junsu lập tức đi tới
phòng Park Yuchun. Park Yuchun đã ngủ rồi. Lông mi thật dài rủ xuống, ngủ rất
an tĩnh.
Kim Junsu ngồi bên cạnh hắn, nhìn băng gạt quấn
quanh đầu người kia, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười yếu ớt, “Nếu như anh cứ
ngủ mãi như thế này thì tốt biết bao.” Kim Junsu nỉ non nói.
Trông thấy Park Yuchun nhíu mày, Kim Junsu vội che
miệng lại, “Làm anh thức?” giảm thấp âm lượng, tiếp tục nói, thấy người nằm
trên giường không có phản ứng thì mỉm cười. “Anh còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau
lần đầu tiên không? Không phải cái lần ở Las Vegas đâu, chúng ta đã gặp nhau thật
lâu thật lâu trước kia. Anh đã sớm quên mất rồi phải không?” Kim Junsu nói xong
nhoẻn miệng cười, “Nhưng mà em không có quên. Thậm chí vừa nhìn thấy đã nhận ra
ngay. Còn nhớ khung hình mà em vội vàng giấu đi không? Anh mà nhìn thấy nó thì
cái gì cũng sẽ nhớ ra, hoặc là cái gì cũng không nhớ được.”
Kim Junsu trầm mặc, kéo chăn lại cho Park Yuchun, “Sớm
muộn gì anh cũng sẽ hận em, chán ghét em. Nhất định em sẽ khiến anh hận em,
chán ghét em nhiều một chút. Có như vậy anh mới không tùy tiện quên em đi không
phải sao?”
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang đoạn độc thoại của
Kim Junsu. Kim Junsu nhíu mày, nhẹ nhàng đi ra mở cửa, tránh không gây ra tiếng
động.
Kim Jaejoong đứng ngoài cửa, nhìn vào bên trong,
“Nghe nói hắn bị mất trí nhớ?”
Kim Junsu khép cửa lại ra hiệu Kim Jaejoong ra ngoài
nói chuyện. Cánh cửa vừa đóng lại, người nằm trên giường lập tức mở mắt, có
chút ngờ vực, có chút ngơ ngác.
“Chiêu giả mất trí nhớ này mà em cũng tin? Kim
Junsu, em bao nhiêu tuổi rồi?” Vừa bắt đầu Kim Jaejoong đã dồn dập chất vấn,
Kim Junsu chỉ cười, “Em tin.”
Kim Jaejoong không nói gì nhìn Kim Junsu, “Kim
Junsu, em đúng là hết thuốc chữa. Lúc trước em có bày trò gì thì anh cũng đều
theo em. Nhưng mà lần này em không thể tùy hứng như vậy được. Han Kyung trở về
kỳ này mục đích không đơn giản. Tuy là Im Hwan đã đi rồi nhưng cũng không có
nghĩa là những người ủng hộ hắn cũng rời đi.”
Kim Junsu gật gật, “Em biết vẫn có người luôn dõi
theo nhất cử nhất động của em. Thư nặc danh đúng là có tồn tại, hơn nữa em cũng
không biết chủ mưu thật sự đứng sau vụ này là ai.”
“Vậy mà em dám còn làm càng như vậy? Heechul nói Han
Kyung gần như đã bắt đầu rụt rịt rồi, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận
hơn nữa.” Kim Jaejoong nghiêm mặt nói.
Kim Junsu nhoẻn miệng, “Em thật sự khâm phục Heechul
hyung. Rõ ràng là thích Han Kyung thế mà lúc nào cũng muốn cùng hắn đối đầu.
Han Kyung không có hứng thú với cái ghế này đâu, mặc kệ các anh có tin hay
không.”
Kim Jaeoong cũng cười, “Anh cũng muốn tin, nhưng mà
hành động của hắn lúc này làm cho anh muốn tin cũng không tin được.”
Kim Junsu ngước mắt nhìn Kim Jaejoong, “Jaejoong, tại
sao hồi đó anh không tự mình ngồi lên vị trí đó?”
Kim Jaejoong ha ha cười, “Chắc em cũng đã nghẹn uất
nhiều năm rồi nhỉ? Cuối cùng bây giờ cũng chịu hỏi ra. Được rồi, không có ai hợp
với cái ghế ấy hơn em đâu.”
Kim Junsu cười khổ, “Hợp? Ây, nhưng mà thật sự là mệt
muốn chết luôn.”
Kim Jaejoong vỗ vỗ vai cậu em trai yêu quí, “Anh biết,
nhưng nếu như vị trí này lọt vào tay kẻ khác, kết cục của chúng ta sẽ thật bi
thảm. Giống như kết cục của Im Hwan, em có hiểu không?”
Kim Junsu gật đầu, “Không ai có thể hiểu rõ điều này
hơn em đâu. Bởi vì là do chính tay em đã bức Im Hwan đến bước đường này.”
Biết Kim Junsu không đành lòng, Kim Jaejoong an ủi vỗ
vai cậu, “Đừng nghĩ nữa, em đã luôn để tâm đến tình cảm, kết quả này là tốt nhất
rồi. Anh còn có việc, vẫn là câu nói đó, cẩn thận Park Yuchun.”
Kim Junsu mỉm cười, không đáp ứng cũng không cự tuyệt.
“Jaejoong hyung,” Kim Junsu đột nhiên hô một câu.
Kim Jaejoong nghi hoặc quay đầu. Kim Junsu rất hiếm
khi gọi anh là hyung, “Chuyện gì?”
Kim Junsu mỉm cười, “Hy vọng hyung sẽ không cần phải
ra tay với hắn nữa.”
Kim Jaejoong sửng sốt, rồi sau đó gật đầu, “Anh có
thể bảo chứng không cần mạng của hắn, nhưng mà thăm dò thì vẫn phải làm.”
Kim Junsu gật đầu, không nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa
sổ thấy bầu trời không một gợn mây mới phát hiện thì ra thời tiết hôm này lại đẹp
đến như vậy. Tất thảy đều đã sáng tỏ rồi
sao?
No comments:
Post a Comment