Vài ngày sau, Park Yuchun phải làm lại vài đợt kiểm
tra sức khỏe nữa. Thế nhưng kết quả cơ bản đều giống với những lần trước. Viên
đạn mắc kẹt trong một khoảng không, cho nên tạm thời không nguy hiểm dến tánh mạng
của Park Yuchun. Nhưng là Kim Junsu nghe được cụm từ ‘tạm thời’ này cặp mày vẫn
díu lại.
“Tạm thời là có nghĩa gì?” Ngón tay Kim Junsu gõ khe
khẽ lên tay dựa ghế da, cặp mắt hơi cáu gắt nhìn người đứng trước mặt.
Shim Changmin lắc đầu, “Bọn họ nói vậy đó. Junsu,
anh cũng nên hiểu rõ tình huống hiện tại của Park Yuchun. Một phát súng của Kim
Jaejoong suýt nữa đã đoạt mạng hắn. Hắn có thể sống được đến bây giờ đã là kỳ
tích. Về phần khi nào thì… chỉ có thể trông vào ý trời.”
Kim Junsu cười lạnh, “Tôi cố tình không tin vào ý trời
đó. Bên phòng công tố có động tĩnh gì không?”
“Bề ngoài thì không có động tĩnh gì,” Shim Changmin
vừa cười vừa nói, “Anh đưa hai người của bọn họ đi cùng một lúc, chắc chắn
trong nội bộ cũng loạn một đoàn rồi.”
Kim Junsu cười khẽ, “Nghĩ muốn đâm sau lưng tôi, kết
quả chính là như vậy.”
Nhìn nụ cười quyến rũ nhưng cũng cực kỳ âm lãnh kia,
Shim Changmin nhíu mày, “Anh định duy trì trạng thái này trong bao lâu?”
Kim Junsu thổi thổi bộ móng, “Cho đến khi không thể
duy trì được nữa.”
“Anh như vậy là đang đánh cược,” Shim Changmin nghiêm
túc nói. Ngay cả cậu còn có thể đánh hơi thấy nguy hiểm phía trước, mà thông
minh như Kim Junsu, cậu không tin là anh không cảm giác được.
Kim Junsu gật đầu, “Cậu nói đúng, nhưng mà hầu như
toàn bộ cuộc đời của tôi đã là một ván bạc. Việc duy nhất tôi cần làm chính là
đặt cược hết thảy.” Thấy trong đôi mắt Shim Changmin ánh lên chút thương hại,
Kim Junsu khoát tay, “Cám thấy tôi thật đáng thương đúng không? Ha ha, vậy mà
tôi lại rất hưởng thụ cảm giác này.”
“Anh có từng nghĩ tới nếu có một ngày Park Yuchun nhớ
lại những chuyện trước kia, lúc đó anh sẽ làm gì không?” Shim Changmin khẽ nhíu
mày nhìn Kim Junsu.
Kim Junsu phì cười, “Tôi thật mong chờ đến ngày đó.
Bất quá thứ bây giờ tôi lo lắng không phải là vấn đề này. Người đứng sau bức
rèm kia là ai ngay cả một manh mối nhỏ nhất tôi cũng không có.”
Gương mặt Shim Changmin lập tức nghiêm túc hẳn lên,
“Tuy rằng phân tích của Park Yuchun có chỗ không đúng nhưng mà hắn cũng đã nói
đúng một phần. Loại giấy dùng để viết thư nặc danh quả thật là loại giấy của
các nhân vật cao cấp trong Bỉ Ngạn hội sử dụng. Em nghĩ rằng tên này cố tình để
lại manh mối.”
“Khiêu chiến à?” Kim Junsu tùy tiện tựa lưng vào ghế,
“Sao cứ thích khiêu khích giới hạn của tôi vậy nhỉ?” Khuôn mặt tuấn tú thoáng
hiện lên chút ngoan độc.
“Đừng bày ra khuôn mặt như thế, sẽ dọa đến Yuchun của
anh mất,” Shim Changmin ra vẻ ung dung nói khiến Kim Junsu khẽ cười một tiếng,”
Dọa đến hắn? Ha ha, có khi hắn còn đáng sợ hơn cả tôi nữa là.”
Park Yuchun chậm rãi rời giường, cảm giác thấy đầu
có gì đó khác thường, hơi khó chịu, liền đi đến trước gương nhìn chính mình.
Sau đó hắn đưa tay vuốt lấy khuôn mặt.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Park Yuchun nhíu mày, xoay
người lại, tưởng rằng sẽ phải đối diện với cặp mắt trêu đùa kia, không nghĩ tới
lại trông thấy một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm.
Kim Jaejoong đi đến trước mặt Park Yuhun, cẩn thận
quan sát, “Cậu là ai?”
“Park Yuchun,” Park Yuchun nhíu mi. Hắn cảm nhận được
vị bằng hữu này rõ ràng có địch ý.
Kim Jaejoong mỉm cười, “Không phải mất trí nhớ sao?
Không lẽ đột nhiên nhớ lại được rồi?” Park Yuchun lắc đầu, “Có người nói cho
tôi biết.”
“Ai nói gì với cậu, cậu điều tin?” Kim Jaejoong
đương nhiên có chút nghi ngờ lời nói của Park Yuchun, từng bước lại gần.
Park Yuchun từng bước lùi về sau, “Tôi không có lý
do để hoài nghi. Kim Junsu cũng không có lý do để gạt tôi.”
“Cậu thật sự tin Kim Junsu đến như vậy?” Kim
Jaejoong cười khẩy nhìn Park Yuchun, chỉ thấy Park Yuchun lắc đầu, “Tôi nghi ngờ
để làm chi?”
Kim Jaejoong kinh ngạc nhìn Park Yuchun, “Cậu là mất
trí nhớ hay là hóa ngốc mất rồi?”
Park Yuchun không để tâm đến lời trêu chọc của Kim
Jaejoong, “Đừng lấy trí nhớ của tôi ra đùa giỡn, có lẽ nó không mấy tốt đẹp,
nhưng cũng đừng đem ra nói giỡn như thế.”
“Kim Junsu có nói cho cậu biết vết thương trên đầu cậu
từ đâu mà có không?” Khóe miệng Kim Jaejoong phản phất ý cười, hỏi.
Park Yuchun gật đầu, “Có nói. Đối phương phát hiện
ra tôi, loạn chiến trúng đạn, có gì không đúng sao?”
Kim Jaejoong phì cười, “Phải, đúng là bị đối phương
phát hiện, nhưng là…”
Rầm ~ cánh cửa bị xô mạnh ra, Kim Junsu đứng ngay ở
đó nhưng lại khiến cho nụ cười trên môi Kim Jaejoong thoáng chốc cứng lại, là
vì cậu nhìn thấy sự tức giận trong ánh mắt của Kim Junsu. Biểu tình này có thể
nói là chưa bao giờ có đối với anh.
“Đang nói chuyện gì?” Kim Junsu cười đi đến chỗ Park
Yuchun, ánh mắt hữu ý lại vô ý đảo sang Kim Jaejoong, ý tứ cảnh cáo thật rõ
ràng.
“Anh còn có việc, hai đứa tán gẫu.” Kim Jaejoong khẽ
cười một tiếng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Jung Yunho hình như có chuyện muốn nói với anh, đập
cửa cả buổi rồi.” Kim Junsu tùy tiện nói, lén nhìn vẻ mặt Park Yuchun cũng
không có gì thay đổi.
Thấy Kim Jaejoong vội vã bỏ đi, Park Yuchun nhíu
mày, chuyển ánh mắt sang Kim Junsu, “Không phải là cậu có chuyện gì giấu tôi đấy
chứ?”
Kim Junsu đi qua vị trí trước đó của Kim Jaejoong,
nghiêng người tựa vào ghế ngồi, ánh mắt hơi nheo lại nhìn Park Yuchun, “Ừ, thì
sao nào?”
Park Yuchun chán nản nhìn người biếng nhác như một chú
mèo con này, “Có phải thương thế của tôi không có đơn giản như vậy đúng không?”
Kim Junsu ngáp một cái, “Thật sự muốn biết?” Thấy
Park Yuchun gật đầu, Kim Junsu sửa sang lại y phục của mình, “Người vừa mới bước
ra khỏi đây chính là người đã găm đạn vào sọ anh đó.”
Park Yuchun cười lạnh một tiếng, “Cậu cũng thật hài
hước, anh ta không phải là người của cậu sao? Cớ gì lại muốn đoạt mạng tôi? Hay
là người muốn lấy mạng tôi chính là cậu?” Trong lòng có hơi đau, vừa nghĩ tới
người này muốn lấy mạng mình trong lòng tựa như có ngàn cây kim đâm vào đau buốt.
Kim Junsu lắc đầu, “Muốn lấy mạng là bởi vì…” Kim
Junsu ngừng nói một lát, cau mày cười, “Là bởi vì anh phản bội tôi.” Từng chữ từng
chữ như đâm vào lòng Park Yuchun, khiến cho hắn thoáng chốc có chút thất thần.
Nụ cười của người này thuần khiết như vậy, chính hắn
thật sự đã phản bội lại người trong sáng như ngọc này sao? Ánh mắt Park Yuchun
có chút mê ly.
No comments:
Post a Comment