Friday, March 11, 2016

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 76

Trận tuyết hôm qua rơi suốt cả đêm. Hôm sau lúc mặt trời đã lên cao, Kim Junsu nằm trong lòng Park Yuchun tỉnh lại. Ánh mặt trời chiếu qua tấm kính rơi trên khuôn mặt người còn ngủ say trông như một giấc mộng.
Đã quên mất có hôm nào đó khi mình tỉnh dậy, cũng có nắng sớm rọi vào như thế này, cũng lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt như mộng như ảo như vậy, cũng từng khao khát tương lai như thế này, cũng từng nói ở trong lòng, ‘Mở mắt ra nhìn thấy anh cùng ánh mặt trời, đây chính là tương lai mà em muốn.’
Kim Junsu cứ như vậy ngơ ngác nhìn người nằm kề bên, trong đôi mắt có hạnh phúc, cũng có chút đau khổ.
“Junsu,” Tiếng gọi ngoài cửa làm cho Kim Junsu đang nhất thời thất thần tỉnh lại. Vẻ mặt thản nhiên lại quay về trên gương mặt cậu.
“Chờ một chút,” Kim Junsu lên tiếng, nhẹ nhàng gở cánh tay của Park Yuchun trên lưng mình xuống, tiện thể xoa xoa cái cổ hơi mỏi của mình. Ngủ ở trên bàn làm việc chẳng có gì tốt cả. Sau đó nhìn Park Yuchun vẫn còn ngủ, ánh mắt hiện lên ý cười.
“Nếu đã tỉnh còn nhắm mắt làm gì?” Kim Junus nói xong cũng không quay đầu đi ra ngoài.
Park Yuchun xoay cánh tay đã tê dại, bất đắc dĩ thở dài, “Anh tưởng em sẽ khoác cho anh một cái áo rồi mới đi.”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi,” Kim Junsu quay lại nhìn Park Yuchun vẫn ngồi bất động, “Nghỉ ngơi đi, hôm nay chắc em sẽ không quay về biệt thự.”
“Bận?” Park Yuchun hơi nhíu mày.
Kim Junsu gật đàu, “Ừm, rất bận.”
Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau. Ai cũng đều không biết phải nói gì, nhưng cũng không muốn đơn giản chấm dứt như vậy.
Ánh mắt thản nhiên của Kim Junsu gợn lên một chút nhu hòa, gật đầu, “Em sẽ về sớm một chút, anh nhớ chờ em.”
Park Yuchun cũng gật gật, nhìn theo Kim Junsu ra khỏi thư phòng. Khi cánh cửa khép lại nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất, hóa thành nụ cười tự giễu đọng lại trên môi.
Cùng với nụ cười tự giễu này, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra thế giới trắng xóa bên ngoài, hai mắt Park Yuchun hơi nhíu lại. Màu trắng chói mắt ở bên ngoài nhất định sẽ không chứa đựng chút tạp chất đen nào, do đó trò chơi hắc bạch này nhất định phải có một bên thắng.

“A lô,” Park Yuchun nói qua điện thoại, “Lần này là lần cuối cùng.”
“Anh bảo đảm với cậu đây chính là lần cuối,” Đầu kia truyền đến một giọng nói.
“Anh đồng ý điều kiện của em?”
“Anh sẽ thực hiện.”
Park Yuchun khẽ thở dài, “Cám ơn.”
“Có lẽ hắn sẽ không thể hoàn toàn hiểu được dụng tâm của cậu.”
Park Yuchun đổi tai nghe, cười khẩy, “Em không cần cậu ấy hiểu, em chỉ cần cậu ấy nhận.”
“Yuchun, anh biết có lẽ cậu sẽ hối hận cách làm của hôm nay, nhưng là anh vẫn rất vui vì cậu có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn.”
Đối với lời tán thưởng của người kia, khuôn mặt Park Yuchun cũng không lộ ra vẻ vui sướng gì, “Em làm như vậy không phải là vì lựa chọn đúng đắn gì cả. Em sẽ là muốn cứu người mình yêu mà thôi.”
Bên kia đầu dây trầm mặc một hồi, sau đó nói, “Gạt bỏ thân phận của anh mà nói, có lẽ cậu không phải là đang cứu hắn, mà là đang tự tay hủy diệt hắn.”
“Em biết em đang làm gì,” Park Yuchun gác điện thoại sau đó đưa hai tay ôm đầu mình. Mồ hôi lạnh chảy ra đầy trán, tựa hồ những cơn đau đầu trong khoảng thời gian này xuất hiện càng lúc càng thường xuyên hơn, cho nên hắn cần phải đẩy nhanh tốc độ của mình.


“Tại sao tự nhiên lại muốn bọn anh đi Paris?” Kim Heechul ngồi ở ghế lái bất mãn hỏi Kim Jaejoong ngồi ở phía sau.
Kim Jaejoong cười khẽ nhìn Kim Junsu, “Muốn bọn anh lúc nào khởi hành?”
Các ngón tay của Kim Junsu linh hoạt gõ trên bàn phím, không ngẩng đầu nói, “Càng sớm càng tốt, chậm nhất là ba ngày nữa.”
“Thế không phải là lỡ mất ngay hôm khai trương sòng bạc sao?” Kim Heechul vừa lái xe vừa đưa tay nhẩm tính.
Kim Jaejoong vẫn tươi cười nhìn Kim Junsu, “Vậy à, thật trùng hợp.”
Kim Junsu đưa mắt nhìn Kim Jaejoong rồi lập tức nhìn lại màn hình, “Hai anh mau chóng khởi hành đi. Chuyện ở đây không cần các anh phải lo lắng.”
“A? Chỉ hy vọng là như thế,” Kim Jaejoong mỉm cười nhưng trong đáy mắt vẫn ẩn ẩn hiện ra một chút lo âu, có lẽ vẫn luôn sợ hãi những gì sắp xãy đến.
Mà ai cũng không nhìn thấy Kim Junsu cúi đầu, ánh mắt lóe lên ý cười. ‘Tiếu diện Tula’ ít đi một phần tàn ác cùng tuyệt tình, dường như có thêm một chút thư thái nào đó.

No comments:

Post a Comment