Tuyết
vốn thuần khiết. Bầu trời nhìn xuống mặt đất thật dơ bẩn. Tuyết rơi xuống mặt đất
dơ bẩn nên cũng bị váy bẩn theo. Người ta sẽ không còn nhớ được tuyết đã thuần
khiết như thế nào.
Mà
bông tuyết phủ ở mặt đất không sạch sẽ này hay là mặt đất này vấy bẩn tuyết, thật
khó để nói rõ.
Hôm
đó tuyết rơi liên tục đến tận khuya. Lớp tuyết dày phủ lên những dấu chân chồng
chéo lên nhau, giống như khung cảnh náo nhiệt ban ngày chỉ là một giấc mộng.
Ánh
lửa mong manh lóe lên trên băng ghế lạnh lẽo. Cậu thanh niên dùng những ngón
tay thon dài khẽ gẩy tàn thuốc. Ánh mắt hơi nheo lại nhìn cầu vòng cô độc xa
xa. Tuyết bao phủ cả hai đầu đường về, cũng cho mình nhìn thấy chính mình nên
quay về đâu.
Có
lẽ Kim Junsu nói đúng. Cầu vòng thật cô đơn, mà cậu cũng cô đơn, cho nên cậu chọn
Park Yuchun. Vì chỉ có Park Yuchun mới có thể cứu cậu thoát khỏi sự cô độc này.
Điểm
này y đã sớm nhìn ra. Park Yuchun có thể cho cậu những thứ y không thể cho. Thế
nhưng y cũng có thể vì cậu làm những việc Park Yuchun không thể làm. Bởi vì biết
như thế cho nên trong cuộc chiến tình cảm này y đã thảm bại.
Nghĩ
đến người thua cuối cùng là ai, Shim Changmin nhịn không được cười khổ, hy vọng
rằng dự cảm của bản thân sẽ sai.
“Shim
Changmin?” một giọng nói kinh ngạc đánh gãy dòng suy nghĩ của Shim Changmin.
Shim
Changmin đem tàn thuốc ném vào tuyết, đưa mắt nhìn qua người vừa mới lên tiếng.
Jung
Kyun nhìn thấy Shim Changmin quay đầu sang, trong mắt hiện lên chút bối rối.
Túi sách trong tay cũng rơi xuống đất.
Shim
Changmin vẫn giữ dáng vẻ như cũ nhìn túi sách trên mặt đất, không nghĩ sẽ lên
tiếng trước.
“Cậu…”
Jung Kyun nói một chữ xong cũng vô pháp nói tiếp. Cậu không tìm thấy được lời
nào để diễn tả sự mâu thuẫn trong lòng ngay lúc này. Người trước mặt là người cậu
muốn bắt nhưng cũng chính là người cậu không muốn bắt nhất. Giờ khắc này cậu mới
hiểu được cái loại bất đắc dĩ trong lòng Park Yuchun khi ấy.
“Không
định nhặt đồ lên sao?” Shim Changmin nhìn Jung Kyun chớp mắt, lại châm một điếu
thuốc nữa, “Có muốn bắt tôi không?”
“Hự?”
Jung Kyun có chút mờ mịt nhìn Shim Changmin.
Shim
Changmin nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Jung Kyun thì mỉm cười, “Tôi nói là bây giờ
cậu có muốn bắt tôi quay về không?”
Jung
Kyun nhìn Shim Changmin mặc dù mang theo tươi cười nhưng ánh mắt lại hoàn toàn
nghiêm túc thì hơi nhíu nhíu mày, “Cậu thật sự nghiêm túc?”
Shim
Changmin nhả ra một làn khói, ném điếu thuốc đi, đưa hai tay mình ra, “Bắt hay
không bắt? Cậu chỉ có một cơ hội này thôi.”
Jung
Kyun thấy Shim Changmin chủ động đưa hai tay ra, trong mắt hiện lên vẻ do dự. Tựa
như Shim Changmin nói, có lẽ cậu chỉ có một cơ hội này thôi. Nếu Shim Changmin
không muốn, sẽ không ai có thể bắt được y, cậu luôn biết điều này. Nhưng hiện tại
đôi tay kia đang chìa ra trước mặt cậu, đây đúng là một cám dỗ khó cưỡng lại.
Thấy
được Jung Kyun đang do dự, Shim Changmin nghiêng đầu thở ra một làn khói trắng,
“Tôi đếm 1 2 3, cậu chỉ có một cơ hội như vậy thôi.”
“1”
“Từ
từ,” Jung Kyun ngăn Shim Changmin đang tiếp tục đếm. Môi bị gió đông lạnh làm
cho trắng bệch, “Không thể làm lại từ đầu sao? Không thể trở lại làm Shim
Changmin tràn ngập chính nghĩa hay sao?”
Shim
Changmin nhịn không được bật cười, “Shim Changmin trước kia chỉ là ngụy trang.
Shim Changmin lúc này mới chân chính là Shim Changmin.”
“Chỉ
cần cậu muốn là có thể thay đổi,” Jung Kyun kích động tiến lên phía trước bắt lấy
tay Shim Changmin, “Chỉ cần cậu muốn là có thể làm được Shim Changmin trước kia
mà.”
Shim
Changmin nhìn hai bàn tay nắm lấy cổ tay mình mà tự giễu, “Tôi không phải là
người tốt, chưa bao giờ, cho nên lúc này cậu chỉ có thể chọn bắt, hay không bắt.”
Jung
Kyun nhìn thấy Shim Changmin cười như thế, vô lực buông lỏng hai tay của mình,
“Cậu đi đi.”
Shim
Changmin hơi bất ngờ nhìn Jung Kyun.
Jung
Kyun nhặt túi sách trên mặt đất lên, “Không phải cậu nói tôi có thể chọn sao?
Tôi chọn không bắt. Cậu đi đi, đi càng xa càng tốt. Tốt nhất… tốt nhất để cho
tôi cả đời này cũng không nhìn thấy được, như vậy tôi sẽ không phải mẫu thuẫn
như bây giờ.”
“Ha
ha,” Shim Changmin nắm chặc áo khoác, nhìn Jung Kyun cúi đầu, ánh mắt có chút
phức tạp, “Cả đời sao?”
Jung
Kyun gật gật, “Cả đời không nhìn thấy.”
“Được,
tôi hứa với cậu,” Shim Changmin vươn tay phủi đi bông tuyết trên áo Jung Kyun,
xoay người bỏ đi, cũng không quay đầu nhìn người ở lại lấy một lần. Bởi lẽ y biết
nếu như y quay đầu lại sẽ không cách nào bỏ đi được. Người đứng ở đó vẫn luôn
là một giấc mộng của y. Tuy rằng ở giữa có chút sai lầm nhưng chuyện cậu chính
là giấc mộng của y là điều không thể thay đổi được. Có lẽ lựa chọn của Jung
Kyun cũng chính là lựa chọn duy nhất trong lòng y, chỉ là những lời này là Jung
Kyun nói ra trước.
Về
phần bí mật này có lẽ y sẽ giữ lại cả đời. Cả đời không gặp, cả đời ôm lấy một
bí mật.
Thư
phòng không thắp đèn tràn ngập khí lạnh, Kim Junsu ngồi trong bóng tối nghe tuyết
cuốn qua những cành cây, khuôn mặt vô cảm.
“Anh
vào được không?”
“Vào
đi,” Kim Junsu nhìn người bước vào, hơi mỉm cười, “Đừng bật đèn.”
Park
Yuchun gật đầu, bỏ tay xuống khỏi công tắc, từ từ đi qua chỗ Kim Junsu, “Ra đây
khi nào?”
“Lúc
anh ngủ,” Kim Junsu trong bóng tối mỉm cười, “Em đánh thức anh sao?”
Park
Yuchun tựa lên bàn, nhìn người ngồi trong bóng tối, “Em không nằm cạnh anh thì
sao anh ngủ được.”
Kim
Junsu cười khẽ, “Vậy làm sao anh biết em ở trong thư phòng?”
“Cảm
giác em ở đây nên tới,” Park Yuchun cúi đầu hôn lên trán Kim Junsu, “Từ lúc ra
ngoài trở về em vẫn không bình thường, không vui à?”
Kim
Junsu lắc đầu, “Em không sao.”
“A?”
Park Yuchun nâng mặt Kim Junsu lên cẩn thận quan sát, “Là em nói không có việc
gì? Vậy mà anh lại nhìn thấy có người nào đó có chút không vui đây.”
Kim
Junsu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Park Yuchun trong bóng tối có chút không rõ, đưa
tay khẽ vuốt, “Em không vui là vì anh quên mất một chuyện.”
Park
Yuchun khẽ thở dài, “Anh xin lỗi.”
“Em
không phải nói cái đó,” Kim Junsu ôm lấy thắt lưng Park Yuchun, “Ngoài quên cái
đó ra anh còn quên một chuyện khác.”
Park
Yuchun hơi hơi nhíu mi, “Quên cái gì?”
Kim
Junsu lắc đầu, “Không quan trọng, quên rồi không cần thiết phải nhắc lại. Park
Yuchun?”
“Hửm?”
“Ngoài
quá khứ và hiện tại ra chúng ta còn dám vượt qua những quãng thời gian khác
không?” Kim Junsu ôm chặt lấy Park Yuchun, tựa như sợ người này sẽ lập tức biến
mất.
Park
Yuchun vỗ nhẹ lên lưng Kim Junsu, “Anh dám.”
Kim
Junsu cười thành tiếng, đôi mắt có chút gì đó trong suốt ánh lên.
No comments:
Post a Comment