Tuesday, July 21, 2015

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 24

Chờ Kim Junsu tỉnh dậy là đã hơn bốn giờ chiều, Park Yoochun nhìn Kim Junsu mới tỉnh ngủ còn có chút ngơ ngác mà mỉm cười, “Em cũng ngủ thật khá, đồ lười biếng.”
Kim Junsu có lẽ vừa mới tỉnh ngủ mà có chút mơ màng, chỉ nhìn Park Yuchun mà nhoẻn miệng cười. Park Yuchun cũng thích cậu như thế này, đơn thuần không chút phòng bị. Hắn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của cậu, “Có không thoải mái chỗ nào không? Đừng để mình bị cảm.” “Anh luôn ngồi đây sao?” Kim Junsu mới tỉnh giọng nói hơi khàn khàn. Park Yuchun gật đầu, “Em gối lên chân anh, anh còn có thể đi đâu?”
Kim Junsu mỉm cười, trở mình ôm lấy thắt lưng Park Yuhun, “Em không nhớ rõ.” Park Yuchun cũng mỉm cười, cảm thấy giám đốc Kim là đang làm nũng đây mà. “Tối nay còn không phải sẽ đi Paris à? Chúng ta đi ăn cơm rồi thu dọn hành lý. Thời gian cũng vừa kịp.”
Kim Junsu vẫn nhắm mắt tựa vào ngực Park Yuchun, “Có lẽ sau khi đến Paris quan điểm của hai chúng ta sẽ càng khác biệt nhiều hơn nữa.” Park Yuchun cũng lờ mờ nhận ra thân thế của Kim Junsu không đơn giản như thế. Buôn lậu lượng hàng hoá lớn như vậy không phải là chuyện một công ty bình thường có thể làm được. Cho nên lúc trước hắn cũng có đoán qua lai lịch của Kim Junsu.
 “Có lẽ anh sẽ nghĩ Kim Junsu dường như là một người càng xấu xa.” Vòng tay Kim Junsu xiếc chặc một chút khiến Park Yuchun cảm thấy đau mà nhíu mày. Hắn xoa xoa đôi vai của người kia, “Anh biết Junsu không phải là người xấu. Có lẽ chỉ là làm mấy chuyện ngu ngốc mà thôi. Đừng sợ, anh sẽ không nghĩ em là người xấu đâu.”
“Thật ư?” Kim Junsu ngẩng mặt lên, gương mặt hiện lên nụ cười đắc ý. “Thì ra trong lòng anh em tốt như thế.”
Park Yuchun dùng một tay đẩy cậu ra, đứng dậy cảm thấy đôi chân mình tê rần. “Gạt em. Chẳng qua là đang an ủi em thôi.” Kim Junsu cũng đứng lên lười biếng duỗi thẳng lưng. “Đã lâu rồi em không có nghỉ trưa.” Park Yuchun khing thường nhìn cậu, “Như thế này là nghỉ trưa? Ăn xong rồi ngủ.”
Kim Junsu đấm nhẹ lên bên vai do nằm lên mà bây giờ trở nên đau nhức, “Đau quá.”
“Đau chỗ nào?” Park Yuchun bóp vai cho Kim Junsu. “Tới gặp cha nuôi em có nên mua chút qua cáp gì hay không?”
“Cái gì?” Kim Junsu ngạc nhiên quay đầu nhìn Park Yuchun. “Mua quà? Chuyện thiệt thòi như vậy em không làm.” Park Yuchun buồn cười nhìn phản ứng của Kim Junsu. Hắn nhận ra càng ở cùng Kim Junsu, hắn càng tìm thấy những điểm đáng yêu của cậu. Song cũng có chút tò mò không biết cha nuôi Kim Junsu là người như thế nào.
Sau khi quay về hai người cũng chỉ qua loa đóng gói vài thứ cần thiết, tìm đại món gì đó để ăn. Đến phút cuối Kim Junsu cũng không lay chuyển được Park Yuchun mua tặng cha nuôi một món quà nhỏ, là một bộ trà cụ đắt tiền.
Trên máy bay Kim Junsu ôm bộ trà kia trong tay, ánh mắt chan chứ sự buồn bã. Park Yuchun nói nhỏ vào tai cậu, “Giám đốc Kim sao lại quan tâm đến chút tiền ấy?” Kim Junsu trắng mắt liếc hắn, “Không phải là chuyện tiền bạc.” Park Yuchun gật đầu, nhìn xung quanh. Trong khoang máy bay tư nhân rộng như vậy nhưng chỉ có hai người ngồi, “Kim Jaejoong không đi à?”
Tay Kim Junsu thôi nghịch bộ trà cụ, giương mắt nhìn Park Yuchun, “Anh quan tâm cũng thật nhiều việc.” Park Yuchun chống tay lên trán, “Em nghĩ đi đâu vậy, anh là hỏi vì sao hai người không đi cùng. Dấm chua của bạn mà em cũng ăn?” Park Yuchun trêu chọc nhìn Kim Junsu thoáng chốc cúi mặt xuống.
“Ô, Jaejoong anh ấy phải quản công ty. Lần này còn có một người đi cùng chúng ta nữa.” Kim Junsu cúi xuống xem đồng hồ. “Chắc là sắp đến,” Đang nói bỗng ngoài cửa truyền đến một tiếng cười to, Park Yuchun quay đầu nhìn ra sau, con ngươi co rút lại.
Lee Hyukjae nhìn thấy Park Yuchun cũng có chút nghi hoặc. Nhưng nhìn thấy Kim Junsu vẫy tay vẫy tay với mình, hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Lập tức đi đến chỗ Kim Junsu, “Sao lại không nói sớm cho tớ biết? Làm tôi suýt chút nữa đuổi theo không kịp.” Kim Junsu nhoẻn miệng, “Đợi quay về bản trạch sẽ tẩy sạch vận xui cho cậu.”
Lee Hyukjae nghe thế cởi chiếc áo đang mặc, “Quá xui, còn không phải nhờ vị ngồi cạnh cậu tặng cho.” Lee Hyukjae nhìn thấy hai người thân mật ngồi cùng nhau đương nhiên liền nghĩ quan hệ của hai người không giống với trước kia nữa, cho nên liền giảm chút địch ý với Park Yuchun. Park Yuchun thấy Lee Hyukjae hào sảng như thế cũng mỉm cười, “Thật có lỗi.”
“À, phải rồi Junsu, cái tên Shim… ây da” Lee Hyukjae ôm chân nhìn Kim Junsu. Chỉ thấy Kim Junsu nhíu mày nhìn hắn, hắn liền lờ mờ hiểu được hai người còn chưa đến mức chuyện gì cũng ngã bài với nhau. Hắn đưa mắt nhìn Kim Junsu tỏ ý đã hiểu, “Tôi đi qua kia đánh một giấc, tới nơi nhớ gọi đó.” Nói xong hắn liền đi về phía chỗ trống phía sau ngồi xuống.
Lee Hyukjae rời đi Kim Junsu cũng tựa đầu lên vai Park Yuchun, “Park Yuchun, sao anh không hỏi gì về gia cảnh của em?” Park Yuchun nghiêng đầu hôn lên tóc Kim Junsu, “Hỏi chuyện này để làm gì? Mặc kệ gia cảnh em thế nào đối với anh cũng không quan trọng.” “Ô” Kim Junsu cười khẽ, “Đã nghe qua Bỉ Ngạn (Pian) hội chưa?”
 Khuông mặt Park Yuchun chợt lạnh, “Lấy hoa bỉ ngạn làm biểu tượng Bỉ Ngạn hội?” Kim Junsu gật đầu, “Đối với lượng lực cảnh sát Seoul Bỉ Ngạn hội chính là khối u ác tính đúng không?” Park Yuchun gật đầu. Hầu như không ai có thể tìm được đại bản doanh của Bỉ Ngạn hội. Chỉ biết rằng có tồn tại một tổ chức như vậy, khống chế toàn bộ các khoản giao dịch đen, chẳng lẽ…
Cảm nhận được sự trầm mặc của Park Yuchun, Kim Junsu gật đầu, “Em chính là hội trưởng của Bỉ Ngạn hội, Kim Junsu.”
Cảm nhận được cơ thể của Park Yuchun căng cứng lại, Kim Junsu rút sâu vào hõm vai của Park Yuchun, “Sợ?” Park Yuchun cười khẽ một tiếng. “Trong từ điển của anh không có từ ‘sợ’.” Kim Junsu hôn lên cổ của Park Yuchun, “Vậy là tốt rồi, em còn tưởng sau khi anh nghe xong sẽ lập tức mở cửa khoan máy bay nhảy xuống.”
Park Yuchun bị Kim Junsu hôn cảm thấy có chút ngứa nên hắn đưa tay kéo cậu ra khỏi hõm vai mình. Nhìn thấy bộ mặt bất mãn của Kim Junsu, hắn nhoẻn miệng cười, “Anh nên xưng hô với em như thế nào đây? Giám đốc Kim hay là hội trưởng Kim?” Kim Junsu suy nghĩ một chút, “Junsu, gọi em là Junsu đi.” Đôi mắt Park Yuchun ánh lên sự dịu dàng, “Được, là Junsu của mình anh mà thôi.” Hắn cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi chứ đầy sự quyến rũ kia. Nào ngờ Kim Junsu thuận thế ôm cổ hắn, nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn.
Nụ hôn dần dần thay đổi hương vị, không khí tràn ngập hơi thở nóng bỏng. “Ưm~ah” Bàn tay không an phận của Park Yuchun khiến Kim Junsu không nhịn được mà rên rỉ. Park Yuchun lập tức dùng nụ hôn bịt miệng cậu lại. Hai người cứ cuồng nhiệt mà hôn như thế.
Lee Hyukjae quay đầu nhắm mắt lại, vì sao mình cứ luôn có cảm giác lo lắng như thế này nhỉ?

No comments:

Post a Comment