Thursday, July 23, 2015

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 25

Máy bay đúng giờ đáp xuống sân bay tại Paris. Vừa bước xuống máy bay, Kim Junsu lập tức chỉnh chu lại biểu cảm trên khuôn mặt. Nụ cười uy nghiêm phảng phất như có như không khiến cho những người đến đón chờ ở bên dưới không dám nhìn thẳng.
“Hội trưởng, lão gia đang chờ ngài.” Một vị trông như quản gia đến trước mặt Kim Junsu khom người nói. Kim Junsu gật đầu, “Cha nuôi còn chưa ngủ à?” Người nọ gật gật đầu, “Lão gia vẫn luôn chờ ngài.”
“Ai~ đã muộn thế này, cha nuôi thật có tinh thần.” Lee Hyukjae đi từ phía sau tới, trực tiếp ngồi vào một chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn. Vị quản gia cũng mở cửa một chiếc xe khác cho Kim Junsu. “Để vị tiên sinh này ngồi ở xe sau?” Kim Junsu lắc đầu, “Anh ấy đi cùng xe với tôi.” Nói xong cậu kéo Park Yuchun bước lên xe. 
Vừa ngồi vào xe, Kim Junsu đã tựa đầu lên vai Park Yuchun. Park Yuchun sờ trán cậu, “Khó chịu à?” Kim Junsu xoa thái dương, gật gật, “Lâu rồi không có đi ra ngoài.” Park Yuchun bật cười, “Thật sự ngoan như vậy?” Kim Junsu lại gật, “Em không thích ngồi máy bay, là Jaejoong thích.”
Park Yuchun suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Ngủ một chút đi, tới nơi anh gọi em.” Kim Junsu lắc đầu, “Lúc trưa anh cũng nói sẽ gọi em, hại em vô cớ vắng một cuộc họp.” Park Yuchun cúi xuống hôn lên tóc cậu, “Lần này sẽ không, nhất định sẽ gọi em mà.” Có lẽ Kim Junsu thật sự mệt mỏi, gật đầu rồi dựa vào Park Yuchun từ từ nhắm mắt lại.
Park Yuchun tựa người ra phía sau, nương theo tư thế của Kim Junsu để cậu nằm thêm thoải mái. Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của vị quản gia, Park Yuchun lịch sự mỉm cười. Người đàn ông trung niên thu lại ánh mắt, tập trung nhìn phía trước.
Khoảng nửa giờ sau, chiếc xe từ từ dừng lại trước một căn biệt thự theo phong cách châu Âu, “Tiên sinh, đã đến rồi.”
Park Yuchun liền buông tiếng thở dài, chỉ vào Kim Junsu vẫn còn đang ngủ. Người kia gật đầu, xuống xe trước thu xếp cho Lee Hyukjae.
Trên xe chỉ còn lại hai người. Park Yuchun nhìn quang cảnh bên ngoài qua tấm kính xe nhịn không được mà tặt lưỡi. Từ xa hoa cũng không diễn tả hết sự xa hoa của nơi này.
Cảm nhận cử động nhỏ nơi cổ, Park Yuchun vội vỗ về, “Ngủ chút nữa đi.” Kim Junsu mơ mơ màng màng ừ một tiếng sau đó lại chìm vào giấc ngủ. Park Yuchun nhoẻn miệng, người nằm rúc trong người mình chính là chủ nhân của JS và Bỉ Ngạn hội đây sao?
Một giờ sau, Kim Junsu từ từ mở mắt, còn dụi vào người Park Yuchun. “Còn chưa tới sao?” Park Yuchun không nói gì, Kim Junsu liền nhìn ra ngoài kính xe, sửa sang lại mái tóc bị rối tung. “Tới bao lâu rồi?” “Chắc cỡ một giờ rồi.” Park Yuchun xem đồng hồ.
Kim Junsu ngoảnh mặt lại, mỉm cười rồi nhéo khuôn mặt hắn, “Cưng à, lần này anh gặp đại hoạ rồi.” Park Yuchun nắm bàn tay của Kim Junsu, “Không sợ, em ngủ đủ giấc chưa?” Kim Junsu gật gật, “Hôm nay em ngủ cả buổi chiều còn ngủ thêm một lúc trên đường đến đây. Anh so với thuốc an thần còn công hiệu hơn.”
Park Yuchun nhoẻn miệng, hôn lên môi Kim Junsu, “Miệng thật ngọt.”
“Khụ khụ… Hội trưởng, lão gia ông ấy.” Vị quản gia đã có tuổi gõ lên kính xe, ánh mắt có chút khó xử. Kim Junsu nhìn ông ta rồi gật đầu, “Tôi vào ngay.” Nói xong cậu quay sang nhíu mày nhìn Park Yuchun. “Anh nhìn đi, em nói anh gây hoạ mà.” Park Yuchun gật gật, “Gây hoạ thì sao chứ? Không phải đã có em rồi sao.”
Kim Junsu mở cửa xe, nâng cằm Park Yuchun lên, “Đi, nhớ theo sát gia. Nếu không thì có khi tôi lại quên đoá hoa mỹ miều này mất.” Park Yuchun hất tay cậu ra, “Ngoài miệng thì chiếm tiện nghi thế nhưng đến lúc lên giường thì lại chịu thiệt thòi thôi giám đốc Kim, à không, hội trưởng Kim.” Nhìn thấy sắc mặt Kim Junsu đột nhiên trở nên lạnh lùng, Park Yuchun vòng tay ôm lấy thắt lưng Kim Junsu, “ Su, như vậy được chưa?”
Kim Junsu đẩy nhẹ tay Park Yuchun, “Lát nữa vào trong đừng thân mật quá với em, cha nuôi em rất đa nghi. Em không muốn có quá nhiều rắc rối.” Park Yuchun hiểu rõ gật đầu, “Anh biết thân phận của anh thật xấu hổ. Cha em nghi ngờ cũng là lẽ thường tình. Nhưng mà… em không có nghi ngờ sao?”
Kim Junsu nghiêng đầu nhìn Park Yuchun, “Anh hôm nay có thể đứng ở nơi này chứng tỏ em đã không còn nghi ngờ nữa.” Park Yuchun sửng sờ, cúi đầu mỉm cười, “Vào thôi.” Kim Junsu gật gật, ánh mắt có chút mất mác.
Hai người vừa bước vào cửa liền trông thấy một cái bình gốm bay về phía cửa, mà hướng nó bay tới đúng ngay người Park Yuchun. Phản xạ của Park Yuchun khá nhanh nhẹn, hắn một cước đá văng bình hoa đang bay về phía mình. Âm thanh trong trẻo vang lên, bình hoa tiếp đất, mảnh vỡ văng ra.
Park Yuchun theo bản năng kéo Kim Junsu sang một bên, tránh cho mảnh vỡ văng trúng. Đồng thời đưa mắt nhìn ông lão đang sắc mặt âm trầm đang ngồi ở phòng khách.
Ông lão vừa thấy bình hoa mình yêu thích bị đá vỡ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Kim Junsu cũng rất kinh ngạc. Thật không nghĩ tới Park Yuchun sẽ một cước đá nát bình hoa, tưởng rằng hắn sẽ đưa tay bắt lấy sau đó sẽ đưa lại cho cha nuôi. Nhìn nét mặt của cha nuôi, xem ra phen này gặp phiền phức thật rồi. Kim Junsu khôi phục lại tinh thần mỉm cười với cha nuôi, “Cha nuôi, con đã về.”
“Hừ, cái thằng trời đánh. Ở ngoài kia lo ôm ôm ấp ấp không chịu bước vào, cha nuôi mày để làm cái gì?” Kim Geunwoo nói xong lườm sang Park Yuchun, cẩn thận đánh giá hắn. Ánh mắt ông có chút tán thưởng đồng thời cũng có phần không mấy thiện cảm. Park Yuchun hiển nhiên cảm giác được ánh mắt của ông lão, liền trưng ra một nụ cười lấy lòng. “Không cần giấu, cha nuôi cái gì cũng biết.” Hắn thì thầm vào tai Kim Junsu. Kim Junsu ho khan một tiếng, “Con đi nghỉ trước, có chuyện gì ngày mai hẳn nói.”
“Đi nghỉ? Thằng nhãi kia, mau đền cái bình cho ông.” Ông cụ trỏ thẳng vào Park Yuchun. Park Yuchun chỉ vào người, “Tôi?” Ông Kim gật đầu. Park Yuchun cười khẽ một tiếng rồi đẩy Kim Junsu lên phía trước, “Đòi cậu ta đó.” Kim Geunwoo mhíu mày nhìn Kim Junsu bị đẩy lên phía trước đang mỉm cười. “Cậu đập vỡ đồ của lão thì dựa vào cái gì mà bắt Junsu bồi thường?”
Park Yuchun mỉm cười, kéo vai Kim Junsu rồi cúi xuống hôn phớt lên khoé môi cậu. “Dựa vào cái gì bộ cha nuôi không biết sao?” Khụ khụ,” Kim Geunwoo ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn Kim Junsu có chút oán giận.
“Được rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau, con mệt rồi.” Khuôn mặt Kim Junsu ban đầu còn tươi cười bỗng chốc trở nên lạnh lùng, không đợi Kim Geunwoo đáp lại đã đi ngay lên lầu. Park Yuchun nói câu chúc ngủ ngon với Kim Geunwoo rồi đi theo Kim Junsu lên lầu.
Kim Geunwoo cầm gậy nện mạnh xuống nền nhà, với tay cầm tách trà bên cạnh định ném. “Cha nuôi, cái đó mắc lắm.” Lee Hyukjae đứng bên cạnh nãy giờ vẫn không hé môi lên tiếng nhắc nhở. Ông Kim suy nghĩ rồi đặt tách trà xuống, với tay lấy món đồ trang trí khắc hình con ngựa bằng đá mã nảo, “Cái đó là do Heechul hyung lần trước mang về. Nếu cha đập bể, anh ấy sẽ không vui đâu.” Lee Huykjae lại cắn một miếng bánh ngọt, thuận tay đưa qua một món đồ thuỷ tinh khác. “Cái này rẻ nè, đập bể được.” Kim Geunwoo cầm lấy, nhìn nhìn rồi gõ mạnh lên đầu Lee Hyukjae. “Mày mới rẻ đó, cha đập chết mày.”

No comments:

Post a Comment