Thursday, July 23, 2015

[YooSu] Running - Chapter 30

“Em hạnh phúc chứ?”

Không còn súng. Cảnh sát đã tịch thu tất cả từ nhà chính và cũng đã phục kích tất cả những địa điểm khác ngay sau đó. Họ không để phí thời  gian bởi vì họ đã biết rõ tất cả những nơi cất giấu vũ khí phi pháp. Và vì Bae đã giao chiến với Song (một tên trùm xã hội đen quyền lực khác) trong tuần này, hàng phòng ngự của lão trở nên yếu đi. Đây là một cơ hội tuyệt vời.
“Mày là thằng hai mang,” Bae giận dữ nói.
Yoochun không hề nao núng. Chính thế, anh đã báo với cảnh sát nơi ẩn náu bí mật và những phòng lưu trữ mật của Bae. Cảnh sát tịch thu toàn bộ các vũ khí bất hợp pháp và bắt giữ 2/3 số lượng người của Bae. Geun Suk và Boa trốn thoát kịp lúc. Kể cả Kagin cũng bỏ mặc Bae.
Giờ chỉ còn hai mươi người đứng trước mặt lão, không có vũ khí ngoại trừ sự tức giận trong tim. Nhưng ánh mắt của Yoochun chỉ đặt trên người đàn ông đứng ở xa nhất, và được bảo vệ.
Ngẩng cao đầu, ánh mắt sắt bén, Yoochun dễ dàng cởi bỏ áo khoác của anh. Mắt vẫn nhìn Bae, anh dùng bàn tay trái để quấn chiếc áo khoác mỏng quanh tay phải, để giữ chặt con dao dài anh đang cầm.
Những tên thủ hạ tấn công anh và Yoochun hạ gục từng tên một. Đá vào bụng, đấm vào mặt. Lưỡi dao nhuốm màu và đoạt lấy sinh mệnh.
Cơ thể anh hứng những cú đá và đấm từ những kẻ tấn công, nhưng anh không để ý đến cơn đau. Anh phải như thế.
Giờ thì chỉ còn hai tên đang đứng thôi, chắn giữ anh và Bae. Chúng tấn công, tung ra các cú đấm và đá như những người chuyên nghiệp. Chúng né được hai đòn tấn công của Yoochun trước khi một tên đầu hàng trước cái chết của chính hắn dưới sự sắc bén của vũ khí.
Còn một tên và Bae vẫn điềm tĩnh đứng ngay tại đó.
Yoochun chuyển ánh mắt khỏi người Bae để gặp đôi mắt của kẻ ngán đường cuối cùng. Tơ máu đỏ ngầu của sự thù hận, sự hăng hái của niềm tin. Yoochun hít thở khó nhọc và từng bộ phận trên cơ thể anh đau nhói.
 Tên cuối cùng tấn công anh và Yoochun đã né được hai cú đấm đầu tiên. Một cú đá vào bụng khiến anh khụy người xuống, nhưng anh nhanh chóng hồi phục lại. Ép bản thân mình phải tập trung, anh chạy hết tốc lực về phía tên kia, thụt đầu xuống để tránh một cú đấm và giơ cánh tay phải ta để găm con dao vào bụng của tên kia.
Yoochun nhấn con dao vào sâu hơn, khuôn mặt anh chỉ cách con ngươi đang trợn trắng của tên kia có vài phân. Anh dễ dàng tháo chiếc áo khoác mỏng quấn quanh tay phải xuống. Con dao và cái áo khoác bị bỏ mặc cho rơi xuống nền đất lạnh cũng với cái xác.
Yoochun dán mắt mình vào Bae.
Trông Bae chẳng có chút gì là sợ hãi. Dù sao thì lão cũng là người đang cầm một khẩu súng trong tay. “Mày đã vui vẻ với lũ ngốc vô dụng này rồi. Giờ thì đến lượt tao.”
Yoochun nhìn vào khẩu súng và nhận ra nó ngay lập tức.

[F.l.a.s.h.b.a.c.k]
“Đây là khẩu súng đầu tiên của chú. Lúc đó chú mới có mười sáu tuổi. Hầu hết mọi người đều kinh ngạc rằng chú có thể tạo được chổ đứng cho mình với cương vị là đầu lĩnh sau không đầy ba năm. Cậu có biết chú đã làm như thế nào không?”
“Không, thưa chú,” Yoochun trả lời với giọng nói nghiêm nghị, ánh mắt vô hồn.
“Là vì chú đã đe dọa và sau đó giết chết người thủ lĩnh cũ... bằng khẩu súng này. Đây là chiến tích của chú. Hôm đó chú chỉ cho hai viên đạn vào. Bây giờ, và mãi mãi về sau, cũng sẽ chỉ còn một viên đạn để nhắc nhở chú rằng chú chỉ cần một viên đạn để lấy mạng hắn.”
[E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k]

“Tao chỉ cần một viên thôi,” Bae nhắc nhở và nhắm, mục tiêu chính là trái tim của Yoochun.
Yoochun bước một bước về phía trước, một bước rồi một bước khác; tiến gần đến họng súng, thu hẹp độ chính xác của Bae.
“Ông chỉ có một viên,” Yoochun thì thầm bằng giọng nói lạnh lùng. Trong đôi mắt của Bae, Yoochun nhìn ra được sự phản bội và hận thù... và đó là tất cả những gì anh cần. Tất cả những thứ đó sẽ làm Bae mù lòa, cản trở tầm ngắm của lão.
Yoochun hiểu Bae quá rõ. Lão đang đùa với trí óc của Yoochun, cho phép/thách thứ Yoochun tiến đến gần hơn và sau đó lão sẽ bắn. Yoochun không quan tâm.
Khi anh đã tiến đến đủ gần và anh trông thấy ngón trỏ của Bae di chuyển lên cò súng, anh vụt chạy. Anh tấn công lão và nhảy lên để đốn hạ lão.
Cò súng đã bị kéo. Viên đạn đã lao đi. Yoochun mặc kệ cơn đau và rút con dao găm giấu trong người anh. Tận dụng lợi thế khi kẻ thù của mình còn đang bàng hoàng khi bị đốn hạ, Yoochun đâm con dao găm vào lồng ngực của lão già vô tâm.
Bae đẩy Yoochun xuống (rít lên khi con dao găm bị rút ra khỏi lồng ngực của lão) và nhắm một cú đấm vào vùng bụng đang bị thương của Yoochun. Yoochun gần như không né đòn tấn công mà vung cánh tay. Lưỡi răng sắc của con dao găm tiếp xúc với cổ họng của Bae, cuộc đấu kết thúc.
Yoochun ngồi đó, trong bóng tối. Anh thở nặng nhọc và mỗi lần hít thở đều cảm thấy đau. Mồ hôi chảy xuống làn da dơ bẩn của mình, để lại những dấu vết vô hình. Một tay anh ôm bụng còn tay kia thì chống xuống nền đất để giúp Yoochun đứng dậy. Anh tự lê mình qua biển xác chết, định vị cái áo khoác và lau đi dấu vân tay bằng tay áo.
Anh nuốt xuống và nhận ra sự khô khốc trong cổ họng. Một tay ôm ngang và nhấn mạnh vào bụng, cái áo khoác được vắt ngang qua cánh tay, như thế đã đủ để che đi vết bắn của anh.
Không nhìn lại, Yoochun bỏ đi.

=====

Xiah bê chậu hoa cậu trưng ngoài cửa hàng vào trong. Hôm nay buôn bán không được tốt. Hy vọng là ngày mai sẽ khá hơn. Chủ của cậu, Seul Gi, đang đi nghỉ mát ở Cananda nên Xiah phải quản lý cửa hàng trong tuần này.
Khi cậu đang đặt chậu hoa cuối cùng xuống thì cậu trong thấy một cái bóng. Xiah xoay lại và trông thấy người đang ông trong giấc mơ của cậu, có lẽ đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất của cậu, đang đứng cách cửa hàng vài bước (quá xa).
Xiah biết cậu nên quay đi, tiếp tục công việc của mình để cậu có thể đóng cửa tiệm và về nhà ngủ. Cậu đã không ngủ ngon kể từ khi... kể từ một lúc nào đó. Nhưng cậu đã không quay đi. Cậu cứ nhìn người đàn ông chỉ đứng yên ở đó không chớp mắt, trông thật đẹp dưới ánh trăng. Gần như đã ba tháng rưỡi không nhìn thấy anh (trừ trong những giấc mơ), nhưng trái tim Xaih vẫn đập vội vã trước sự hiện diện của anh.
Yoochun trông thật điển trai và đẹp như những gì Xiah nhớ. Nhưng có gì đó khác thường vào tối nay. Trông anh thật mệt mỏi và mái tóc anh giống như anh chỉ dùng hai giây để khiến nó gọn gàng. Anh vận màu đen từ cổ xuống chân. Một tay thì cong lên khiến cánh tay anh để ngang bụng mình; trên cánh tay đó có mắc một cái áo khoác.
Xiah rất muốn tiếp tục nhìn vào cặp mắt mỏi mệt (nhưng đằm thắm) và đôi môi tái nhợt. Thế nhưng cậu lại ép mình phải nhìn sang hướng khác. Cậu bê chậu hoa cuối cùng lên và bước vào cửa tiệm.
“Junsu...” giọng nói khô khốc và khàn đặc vang lên.
Xiah ngừng di chuyển, đầu cậu cúi thấp xuống và lưng cậu đưa về phía Yoochun. “Đó không phải là tên tôi.”
“Xiah,” Yoochun sửa lại.
“Vài phút nữa Yunho sẽ đến đây để đón tôi. Anh ấy sẽ bắt anh,” Xiah nói. Đây là một lời cảnh báo hay là một lời đe dọa?
Yoochun dường như không quan tâm. “Anh có thể... xin em một lời hứa được không?”
Bàn tay của Xiah bấu chặt vào chậu hoa, cố lấy lại bình tĩnh. Bằng giọng nói lạnh lùng, cậu đáp lại, “Anh không có quyền.”
“Vậy thì... anh có thể hỏi em một câu được không?”
Xiah tiếp tục nói với bản thân mình không được quay lại, không được quay lại. Nhưng cậu vẫn nói, “Gì?”
Im lặng một giây thật lâu trước khi Yoochun cuối cùng lên tiếng, “Em hạnh phúc chứ?”
Có gì đó rất lạ trong giọng nói của Yoochun, trong nhịp thở của anh. Có phải là vì anh đang căng thẳng khi nói chuyện. Thế nhưng Xiah lại không thể... không cho phép bản thân cậu quay lại để quan sát. Lưng cậu vẫn đưa về phía Yoochun, cậu đáp, “Ừ. Rất hạnh phúc.”
“Vậy thì tốt,” Yoochun lầm bầm và Xiah gần như có thể hình dung ra được nụ cười chân thành của Yoochun. “Ngủ ngon, Jun... Ngủ ngon, Xiah. Anh sẽ gặp lại em... sau.”
Xiah chạy vào cửa tiệm vào đóng cánh cửa sau lưng lại. Cậu đặt chậu hoa xuống và giả vờ đang bận rộn, xáo trộn các bó hoa vào nơi lẽ ra chúng không nên ở đó. Nhưng cậu vẫn không dám ngoảnh mặt lại.
Yoochun đã đi chưa?
Yoochun.
Yoochun, Yoochun, Yoochun.
Lâu quá. Đã rất lâu rồi. Hàng tháng trời. Quá lâu. Thật lâu. Tuy nhiên cảm xúc vẫn thật mạnh mẽ!
Xiah mất hết sức lực để di chuyển. Cậu nắm vào cạnh bàn và từ từ ngã xuống. Cậu ôm tay quanh mình và cho phép tiếng nức nở bật qua đôi môi. Cậu che khuôn mặt mình để bóp nghẹn tiếng nấc thứ hai.
Cậu nghĩ cậu đã quên. Cậu nghĩ cậu đã vượt qua được. Cậu nghĩ cái cảm xúc này đã biến mất. Nhưng nhìn thấy Yoochun, bằng xương bằng thịt một lần nữa, đã mang tất cả mọi thứ quay lại... gấp trăm gấp ngàn lần: Nỗi Đau và cả Tình Yêu.
Và cái ý nghĩ báo lại với Yunho về sự xuất hiện của Yoochun để anh có thể bắt hắn chẳng bao giờ xuất hiện trong tâm trí cậu.

=====

Yoochun nhìn Junsu chạy vào cửa tiệm. Có phải cậu muốn thoát khỏi Yoochun nhiều đến như vậy không?
Yoochun xoay người lại và bắt đầu bước đi, thật chậm bởi vì anh gần như không thể cảm nhận được chân của mình. Sau mười chín bước, anh không thể chịu đựng thêm nữa. Quần áo của anh đã ướt đẫm máu và Yoochun không thể cảm thấy may mắn hơn nữa vì bầu trời tối om.
Không thể đi tiếp bước thứ hai mươi, Yoochun ngã về phía trước. Anh không thể giữ tay mình ở đúng vị trí được nữa và cái khoác rơi xuống đất.
“Yoochun!”
Yoochun thật không biết Changmin chui ra từ đâu, nhưng lại thấy cảm kích vì cậu thanh niên trẻ đã đỡ anh. “Changmin?”
“Em biết anh sẽ ở đây mà! Anh bị thương rồi! Tại sao anh lại không tới bệnh viện?” Cậu đã bỏ cuộc trong việc tìm kiếm nơi mà Yoochun sẽ gặp Bae. Nhưng cậu đoán rằng Yoochun sẽ đến gặp Junsu tối nay.
Yoochun dựa vào Changmin. “Anh sẽ không đến kịp đâu. Anh biết anh sẽ không làm được. Nhưng anh muốn gặp cậu ấy... lần cuối cùng.”
“Không mà! Anh sẽ làm được! Em sẽ mang anh đến bệnh viện ngay bây giờ! Em không cần biết họ có hỏi này hỏi nọ hay gọi cảnh sát không. Thà đi tù còn đỡ hơn là chết! Em sẽ không mất anh, anh có nghe em không?” Changmin di chuyển để cõng Yoochun trên lưng cậu.
Yoochun từ chối, tay anh bấu chặt lên vai Changmin. “Changmin, Junsu... Junsu có nhìn không? Cậu ấy có thể nhìn thấy chúng ta không?”
Họ cách cửa tiệm khá xa, nhưng vẫn chưa vượt quá tầm nhìn. Junsu vẫn có thể trông thấy họ... nếu cậu nhìn ra.
Changmin nhìn qua đầu Yoochun và trông thấy Junsu từ từ ngã xuống sàn trong cửa tiệm, choàng hai tay quanh người. “Anh ấy không nhìn thấy chúng ta, nhưng anh ấy...”
“Tốt,” Yoochun cắt ngang.
“Yoochun, em nghĩ anh ấy đang kh...”
“Mang anh đi. Anh không muốn để cậu ấy nhìn anh như thế này.”
“Em sẽ đưa anh đến bệnh viện.”
“Muộn rồi, Changmin. Quá muộn rồi,” Yoochun gắng hít thở. Cả cơ thể anh run lên và anh cũng không thể bám lên vai Changmin nữa.
Changmin không muốn nghe. Cậu luồn tay xuống dưới đầu gối Yoochun và nhấc anh lên. “Đừng nói gì hết. Anh sẽ không sao đâu. Anh sẽ không sao mà.”
“Changmin, anh...anh có một tỉnh cầu...”
“Em không quan tâm!” Changmin chạy nhanh hết sức mà đôi chân dài của cậu có thể chịu được, thế nhưng dường như cũng chẳng đủ nhanh.
Khuôn mặt của Yoochun được giấu sau gáy của Changmin khi anh tiếp tục thều thào cái ước muốn của cùng với người bạn thân.
“Hứa với anh, Changmin. Anh luôn muốn làm điều này, nhưng mà... lại không bao giờ có cơ hội... hãy hứa với anh...”
Changmin không nói một lời nào cả khi cậu lắng nghe yêu cầu của Yoochun. Cậu chạy vào bệnh viện và thu hút toàn bộ sự chú ý của những người ở đây. Các y tá và bác sĩ nhanh chóng đưa Yoochun vào phòng phẫu thuật còn một người y tá thì hỏi xem Changmin có cần gặp bác sĩ hay không.
Changmin lắc đầu, “Không cần, nhưng mà làm ơn, xin hãy cứu bạn tôi, làm ơn.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Các chuyên gia bắt tay vào việc và Changmin ngã trở xuống ghế, cả cơ thể cậu mềm nhũng đi. Nổi sợ khiến cậu trở nên yếu đuối.
Cậu lấy cái điện thoại cầm tay trong túi quần ra và đăm đăm nhìn nó một lúc. Sau đó cậu gọi đến một số.
“Moshi moshi?”
“Kibum...” Changmin nghẹn ngào.
“Changmin? Changmin, có chuyện gì vậy? Sao giọng anh lại nghe như vậy?”
“Kibum...”
“Anh đang ở đâu? Có chuyện gì? Anh có sao không? Ôi trời ơi, xin hãy bình an! Em vẫn còn chưa nói với anh là em yêu anh nữa!” Kibum huyên thuyên qua điện thoại.
Changmin không thể nghĩ ra một lời tỏ tình nào lãng mạn hơn. Nhưng thời điểm lại thật chẳng đúng gì cả. “Anh không sao. Chỉ là anh... anh... anh sẽ về trễ và... anh cũng yêu em.”


____
Mần chap này mà nghe bản này ta thấy xót lòng quá. Bài này Pausini có hát bằng tiếng Anh với tựa đề It's not goodbye

No comments:

Post a Comment