“Việc của tôi đã xong
rồi.”
Ba ngày, bốn ngày, rồi năm. Bao
nhiêu ngày là ‘sau’ nhỉ? Ý của Yoochun là gì khi anh nói anh sẽ gặp lại Xiah...
‘sau’?
Mệt mỏi và chán chường, Xiah ngồi
sau cái bàn và nhìn những bó hoa xung quanh cậu. Chiếc cầu vòng được kết từ
những cánh hoa trông chẳng xinh đẹp gì cả.
Cậu khoanh tay lên bàn và tựa đầu
mình lên đó. Mắt cậu từ từ khép lại...
“Xin lỗi?”
Xiah mở mắt ra và đứng dậy khỏi chỗ
ngồi, nhanh đến nổi cái ghế ngã bật ra sau. Có phải cậu đã ngủ quên hay không?
“Tôi xin lỗi, tôi có thể...” cậu
ngừng nói sau khi nhận ra người khách hàng này là ai. Không cho phép bản thân
ghi nhớ từng điểm điển trai trên gương mặt của Yoochun, Xiah nhìn sang hướng
khác. “Anh muốn gì đây?”
Nhất định là Xiah đang giận Yoochun,
nhưng cái lý do thật sự của cơn giận này là gì đây?
“Tôi muốn mua một bông hoa tượng
trưng cho tình yêu,” Yoochun nhẹ nhàng nói và Xiah thầm cảm tạ vì cậu đã không
nhìn anh.
Khách hàng là khách hàng. Yoochun là
khách hàng. Vậy nên Xiah bước qua dãy qua hồng. “Anh muốn mua bao nhiêu đây?”
“Một cho hôm nay thôi,” Yoochun đáp.
Xiah có thể cảm nhận được ánh mắt
của Yoochun sau lưng mình. Điều này khiến cậu không thoải mái nên cậu nhanh
chóng lấy hoa, gói cành hồng đỏ thẩm bằng một tờ nilon trong suốt. Cậu viết giá
tiền và đưa cho Yoochun mà không nhìn vào mắt anh.
“Cám ơn,” Yoochun trả tiền và Xiah
cẩn thận để không chạm vào tay anh khi lấy tiền.
Trước khi Xiah đưa lại anh tiền
thối, Yoochun cầm lấy cành hoa và đi ra khỏi cửa tiệm.
Anh không lấy 1 won tiền thối. Xiah
đang tò mò về cái người mà Yoochun mua hoa hồng cho, nhưng đó không phải là lý
do mà Xiah đi theo Yoochun ra ngoài. Xiah đi theo Yoochun ra ngoài là bởi vì...
cậu cần đưa cho Yoochun tiền thối.
Xiah không thể đi quá xa. Cậu dừng
ngay trước của tiệm, nhìn Yoochun băng qua đường và đứng ở lề đường bên kia.
Gọi tên anh ấy. Gọi tên anh ấy. Gọi
anh ấy. Gọi anh ấy quay lại...
... vì... vì tiền thừa.
Xiah mở miệng để gọi to cái tên cậu
nhớ thật nhiều, nhưng lại đánh mất giọng nói khi thấy một cô gái trẻ chạy về phía
Yoochun. Cô ta nhoẻn miệng cười với Yoochun và anh mỉm cười lại với cô. Anh nói
với cô điều gì đó làm cô bật cười khúc khích. Cô gật đầu và anh cười. Yoochun
đưa cô cành hồng đỏ thẩm, biểu tượng của tình yêu.
Xiah quay đi ngay tức khắc, không
thể nào xem tiếp được nữa.
Vào trong.Vào trong. Quay vào trong
cửa hàng. Đóng cửa lại. Bảo vệ chính mình.
Xiah quay lại để đi vào cửa tiệm, một
bàn tay nhỏ giữ lấy cánh tay của cậu, ngăn cậu đi vào trong.
“Xin lỗi anh.”
Xiah quay mặt lại và nhìn thấy đây
là cô gái mà Yoochun đã tán tỉnh trước đó. Cô ta vẫn còn cầm bông hồng đỏ trên
tay và Xiah cố gắng (khó nhọc) để không ghét cô.
“Tôi giúp gì được cho cô?” cậu nói
với giọng bình tĩnh (nhưng không được thân thiện).
“Có người nào đó bảo tôi đưa cái này
cho anh. Dặn tôi nói với anh nó là từ một người yêu anh,” cô gái mỉm cười ngọt
ngào khi dí sát cành hoa lên mặt Xiah.
Xiah chớp mắt, bối rối. “Hả? Vì sao?”
“Việc của tôi đã xong rồi. Tạm biệt!”
Cô gái bỏ đi trong khi Xiah vẫn còn
đang nhìn chằm chằm vào cành hoa trên tay. Sau đó cậu ngẩng lên để tìm Yoochun,
muốn tìm Yoochun.
Yoochun đi rồi...
Đi rồi...
“Xiah!”
Xiah giật thót và cảm thấy mình ngã
khỏi ghế. Cậu cảm thấy cơn đau nhè nhẹ ở phía sau và nhìn lên thì trông thấy
Yunho và Jaejoong đang nhìn xuống. Cậu nhìn xung quanh và thấy mình vẫn còn ở
trong tiệm bán hoa, phía sau cái bàn.
Cành hồng đỏ thẩm Yoochun đã mua
đâu? Yoochun đâu rồi?
“Xiah, em có sao không?” Yunho hỏi,
lo lắng.
“Em... có chuyện gì xảy ra vậy?”
Xiah không tài hiểu được.
“Em ngủ quên. Ai đó có thể đi và vào
cướp đó,” Yunho nói.
“Yunho à, đây là tiệm bán hoa,” Jaejoong
chỉ ra với vẻ mỉa mai.
“Anh ghi nhận lời chế nhạo đó,”
Yunho nhỏ nhẹ nói trước khi quay trở lại với cậu Xiah đang im lặng. “Xiah, em
có cảm thấy ổn không?”
Xiah chớp mắt. Cành hồng, Yoochun,
cô gái: tất cả chỉ là giấc mơ thôi sao? Chỉ là một giấc mơ mà thôi!
Những giấc mở trở nên thường thấy
hơn sau khi gặp lại Yoochun vào tối hôm đó.
“Xiah?” Jaejoong thử gọi.
Xiah lại chớp mắt, điên cuồng gật
đầu. “Vâng, vâng, em ổn mà. Em không sao. Chỉ... hơi mệt thôi.”
Chỉ ước rằng hiện thực là một giấc
mơ...
“Xiah, tụi anh có chuyện muốn nói
với em,” Yunho lại bắt lấy sự chú ý của cậu.
“Hmm?”
“Bae đã chết và toàn bộ băng nhóm
của hắn đã biến mất. Một số thì bị bắt còn một số thì đã tẩu thoát,” Cậu thanh
niên cao nhất nói. Xiah nắm chặt tay thành nắm đấm cũng không lọt qua đôi mắt
của anh. Anh phân tích cậu thanh niên khi kết thúc câu nói, “Park đã trốn
thoát.”
Xiah không nhận ra cậu thật sơ suất
khi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, để những ngón tay mình giãn ra. Cảm xúc
trên gương mặt cậu trống rỗng. “Chúng ta... sẽ không phải trốn nữa, phải không?”
“Không, anh không cho là vậy,” Yunho
nói. “Bây giờ thì anh có thể công khai tìm Park mà không cần phải lo về người
của Bae nữa. Và anh sẽ bắt đầu theo dõi bạn thân của hắn.”
=====
Trong lúc đó, vào cùng một buổi sáng...
Kibum nhìn lên đồng hồ và nó nháy ’10:31’.
Cậy đang sốt ruột mân mê góc cái gối và vẫn đang tự hỏi Changmin đang ở cái nơi
chết tiệt nào. Anh nói anh sẽ ‘về trễ’, nhưng mà anh thậm chí còn chưa về nhà từ
suốt đêm qua! Và bây giờ thì mặt trời đã lên cao và cũng gần đến trưa rồi. Anh
đang ở đâu! Kibum nhớ Changmin.
Cánh cửa cạch mở và Kibum chuẩn bị
tinh thần để quát tháo cho đến khi cậu bị mất giọng (và sẽ hôn Changmin một
cách ngốc nghếch ngay sau đó).
Trừ việc toàn bộ khiếu hài hước của
cậu bay biến đi hết khi cậu nhìn thấy Changmin đi vào, chiếc áo sơ-mi của anh
phủ đầy máu và khuôn mặt anh tái nhợt. Bàn tay và cánh tay anh đã được rửa
sạch, nhưng những vết máu khô vẫn còn dính trên đó. Anh đã đi đâu tối hôm qua?
Một phi vụ khác? Một cuộc chém giết khác? Không phải anh đã thôi rồi sao? Anh
chưa bao giờ hứa với Kibum rằng anh sẽ dừng lại. Họ chưa từng nói chuyện về
việc anh hợp tác với xã hội đen hay quá khứ của anh. Nhưng mà... nhưng mà Kibum
cho rằng... anh sẽ ngừng lại.
Tay cậu nắm chặt lại và cậu nhìn chằm
chằm vào người đàn ông buông thõng người đứng ở cửa. “Em không thể tin nổi! Anh
đã quay trở lại? Anh quay trở lại với quá khứ của anh và nhận một... một phi vụ
khác? Vì cái gì? Vì tiền hả? Anh không thể tìm được một công việc khác à?”
Changmin luôn cúi gầm mặt xuống
giống như anh đăng cắm rễ xuống sàn nhà vậy. “Kibum...”
“Em không thể làm như thế! Em không
thể! Em yêu anh! Trong tất cả mọi người, em đã yêu anh! Nhưng em không thể làm
như thế này! Em không muốn sống bên cạnh một người lấy mạng người khác để sống!”
Cậu rít lên với giọng nói nhỏ hơn. “Nó nguy hiểm và sai trái! Em không cần biết
nếu như chúng ta có phải cạp đất để sống hay không hoặc là chúng ta có bị chết
đói hay không! Em không muốn anh quay lại với cách sống như thế này!”
Ít ra thì cậu cũng đang nói về
chuyện cạp đất để sống cùng Changmin chứ không phải là sống mà không có
Changmin.
Kibum đã thay đổi. Nếu cậu vẫn còn là
tên vô vọng trong tình yêu như hồi đó, cậu sẽ tỏ tình với Changmin thật lâu rồi
và họ sẽ trở thành một cặp trong những tháng qua. Nhưng Kibum đã thay đổi. Cậu trở
nên cân nhắc mọi thứ và theo hướng nào đó, cậu trở nên sợ hãi trước Tình Yêu.
Có lẽ cậu vẫn còn cảm thấy tội lỗi, tự trách bản thân mình về những gì đã xảy
ra cho Yoochun và Junsu. Có lẽ cậu sợ hẹn hò với một ai đó có một quá khứ đen
tối. Nhưng ít ra thì cậu thật yêu Changmin.
“Kibum...”
“Nguy hiểm lắm! Cho cả hai chúng ta!
Em có thể bị giết! Anh có thể bị giết! Giết chết anh cũng chính là giết chết
em! Tất cả chỉ vì em phải đi và rơi vào lưới tình của anh! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu
ngốc!”
“Anh...”
“Im đi! Em chưa nói xong!” Kibum
bước một bước thật dài và nhanh chóng đứng ngay trước mặt Changmin, buộc anh lùi
ra cửa. Khi cậu nói, nước mắt tích tụ trên đôi mắt cậu. “Anh nghe em nói này,
bằng cả hai tai và trái tim anh! Anh phải thôi ngay! Bởi vì em không thể nào
hình dung ra được em sẽ làm gì nếu anh chết! Anh không được phép chết...”
Changmin bịt miệng cậu lại bằng một
nụ hôn và Kibum cũng mặc xác việc bộ pajamas yêu thích của cậu đang cạ vào
những vết máu khô. Cậu ôm anh thật chặt và không bao giờ muốn buông ra.
Khuôn mặt chôn vào cổ Changmin, cậu
nói bằng giọng nhỏ nhẹ hơn hẳn. “Xin anh đừng quay lại. Em không bận tâm nếu
chúng ta có phải chạy và trốn suốt đời.”
“Chúng ta không cần phải chạy nữa.”
Kibum đẩy ra một chút để nhìn
Changmin. Đó là những lời cậu muốn nghe, nhưng mà với hậu quả gì. “Tại sao?”
“Bae chết rồi.”
Kibum chớp mắt Changmin tự hỏi không
biết cậu có đẩy vòng tay này ra hay không. Yêu là yêu, nhưng giết người vẫn là
giết người. “Anh đã...?”
“Không, anh không có giết lão,”
Changmin ngừng nói. “Là Yoochun.”
Kibum trừng mắt kinh ngạc. “Anh gặp
Yoochun? Anh ấy đâu? Anh ấy sao rồi?”
Cánh tay của Changmin siết chặc hơn
quanh Kibum. Anh lau đi những vệt nước mắt trên đôi má mềm mại của cậu. Cậu sẽ
phản ứng như thế nào nhỉ?
“Yoochun...”
Kibum im lặng chờ đợi Changmin tiếp
tục, nhưng lại nhìn thấy nó khó khăn như thế nào. Cậu tựa đầu lên vai anh, “Không
sao. Anh không phải kể cho em đâu. Nếu Yoochun không muốn ai khác biết, vậy thì
em sẽ không làm anh phải phá vỡ lời hứa với anh ấy. Em mừng vì anh đã trở lại.”
Changmin ước gì anh có sức lực để
mỉm cười. Nhưng anh lại không thể. “Cám ơn em.”
No comments:
Post a Comment