Friday, July 24, 2015

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 26

Kim Junsu vừa vào phòng ngủ đã đi ngay vào nhà tắm. Bây giờ cậu cần tắm sạch hơi bụi đất bám trên người. Cậu luôn không thích đi từ nơi này sang nơi khác. Chẳng vì lý do gì cả, chỉ là không thích mà thôi.
Park Yuchun đứng ở bên ngoài khoanh tay nhìn khắp căn phòng. Trong phòng treo một bức ảnh của Junsu. Có thể thấy đây chính là phòng ngủ trước kia của cậu. Trên đầu giường còn dựng một khuôn ảnh. Ngay khi Park Yuchun muốn cầm lên xem thì cửa phòng tắm bật mở. Kim Junsu mặc áo tắm màu trắng lau tóc bước ra.
“Tắm thoải mái không?” Park Yuchun cười hỏi. Thế nhưng Kim Junsu lại dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn hắn, “Sao anh lại ở đây?” “Hả?” Park Yuchun vội vàng đi qua sờ lên trán Kim Junsu, “Sinh bệnh? Mê sảng?” Kim Junsu lắc đầu, “Em hỏi anh vào phòng em làm gì?” Park Yuchun nhún vai, “Không ai dẫn anh tới phòng dành cho khách.”
Kim Junsu chỉ vào cái giường màu xanh biển, “Nằm lên.” Nói xong cậu lặng lẽ đi đến đầu giường đem khung ảnh cất đi.
Nhìn Kim Junsu cầm khuôn hình cất đi, Park Yuchun hơi cau mày nhưng vẫn ngồi lên chiếc giường mà Kim Junsu chỉ, nói “Một mình em nằm cái giường lớn như vậy?” Kim Junsu nhướng mày, “Em thích.”
Park Yuchun mỉm cười, “Anh đi tắm cái đã.” Nói xong hắn đi vào phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên, Kim Junsu kéo ngăn tủ lấy ra khuôn ảnh vừa mới cất vào, “Suýt chút nữa là xảy ra chuyện lớn.”
Lúc Park Yuchun từ phòng tắm đi ra thì Kim Junsu đang ngồi tựa lưng vào đầu giường lật tạp chí. Đèn lớn trong phòng bị tắt hết, chỉ mở một cái ngủ thôi. Ánh đèn mờ ảo rọi lên khuôn mặt đang tập trung làm gì đó trong thật đẹp.
Park Yuchun ngồi một bên vừa sáy tóc vừa nhìn cậu. Kim Junsu bỏ tạp chí xuống, “Nhìn gì?” Park Yuchun tắt máy sáy bước qua, “Nhìn em, lúc ở Las Vegas anh đã cảm thấy em không giống với những người khác.” “Cảm thấy như thế nào?” Kim Junsu đặt tờ tạp chí qua một bên, Park Yuchun xốc chăn chui vào giường, nằm cạnh Kim Junsu. “Cảm giác không thể kiểm soát được.”
“Anh nói em giống ngựa chứng à?” Kim Junsu cũng nằm xuống, nghiêng người nói chuyện với Park Yuchun.
Park Yuchun lắc đầu, “Không phải ngựa chứng, mà là ngựa hoang.” Khoảng cách giữa hai người thật gần, hơi thở điềm đạm phảng phất như muốn sưởi ấm con tim của người kia. Kim Junsu đưa tay vuốt tóc Park Yuchun, “Biết vì sao ở Las Vegas em lại đi theo anh không?”
“Vì sao?” Park Yuchun kéo bàn tay nghịch ngợm của Kim Junsu đặt lên ngực mình. Kim Junsu mỉm cười, “Vì lúc đó anh thật thu hút em, cảm giác đó em không thể nào từ chối được.” Park Yuchun đưa mặt mình đến gần hơn, “Bây giờ không còn thu hút nữa à?”
Kim Junsu suy nghĩ, “Tàm tạm.” Nhìn nụ cười của Park Yuchun, Kim Junsu cũng nhích sát người lại. Chóp mũi hai người đụng nhau. Park Yuchun luôn luôn chủ động, lần này cũng thế. Hắn khẽ khàng hôn lên chóp mũi, hôn lên đôi môi của Kim Junsu, “Mở miệng.” Có lẽ cũng chỉ có hắn mới dám ra lệnh cho Kim Junsu như vậy.
Kim Junsu thuận theo mở miệng, hé ra đầu lưỡi phấn nộn. Park Yuchun cười khẽ, nghiêng người hôn xuống, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi linh hoạt kia. “Su, em thật ngọt.” Park Yuchun nhìn ánh mắt mơ màng của Kim Junsu, cảm thán nói. Kim Junsu không nhịn được bật cười, “Anh là người đầu tiên dám nói em như thế.”
“Rất có tính khiêu chiến, anh thích.” Park Yuchun nhẹ nhàng cởi áo ngủ của Kim Junsu ra. “Anh có phải là người đầu tiên cởi quần áo của em không?” Cái áo ngủ trắng bị cởi bỏ phơi bày làn da trắng mịm bên dưới. Park Yuchun kìm lòng không đặng mà hôn lên làn da ấy khiến cả người Kim Junsu run lên. “Không phải, hồi đó cha nuôi hay tắm cho bọn em lắm.”
“Còn sau này thì sao?” Park Yuchun véo vào hai điểm hồng anh trước ngực Kim Junsu, khẽ thổi. “Ư… sau đó, anh là người đầu tiên.” Cảm giác đầu lưỡi nóng ẩm của Park Yuchun, Kim Junsu kìm không đặng khẽ ngâm. Thế nhưng ánh mắt cậu không còn mơ màng như trước, mà ngược lại trở nên trong suốt, lạnh lùng.
Nhẹ nhàng đẩy người đàn ông đang vùi đầu trước ngực mình, “Hôm nay em mệt, tới đây thôi được không?” Park Yuchun cũng không phải dạng không biết săn sóc người yêu, hắn ngẩng đầu hôn lên trán Kim Junsu, “Được, hôm nay đến đây thôi. Hôm nào chúng ta lại tiếp tục làm tiếp.”
Kim Junsu gật gật, đem áo tắm bị cởi xuống phân nửa vứt sang một bên, ôm thắt lưng Park Yuchun rồi nhắm hai mắt lại.
Trông thấy khoé miệng Kim Junsu phản phất nhoẻn lên nụ cười, Park Yuchun nhìn xuống người anh em đã sớm dâng trao mà cười khổ một tiếng. Tên này thật đúng là thù dai. Sự cố hồi Las Vegas tới bây giờ còn nhớ kỹ như vậy.

Phố buôn bán Seoul.
“Hôm nay cậu nghỉ làm?” Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong ung dung ngồi dưới tán ô uống nước đá. Kim Jaejoong dùng thìa chọc chọc cục đá gật đầu, “Không có giám đốc ở đây ngày nào tôi cũng có thể nghỉ.” “Kim Junsu không ở đây sao?” Jung Yunho nhíu mày, “Bây giờ cậu ta đang trong thời gian bị điều tra thì sao có thể xuất ngoại được.”
Kim Jaejoong uống một ngụm nước lạnh, trừng to hai mắt nhìn Jung Yunho. “Tính đi bắt nó về à?” Jung Yunho không nói gì, nghiêm mặt ngồi xuống ghế đối diện, đặt cái túi trong tay mình lên bàn. “Hôm qua cậu để quên này.”
“Hả?” Kim Jaejoong buông cái thìa xuống nâng mắt nhìn cái túi mà Jung Yunho đưa qua. “A, làm tôi tưởng mất ở đâu rồi, hoá ra là ở chỗ của anh.” Kim Jaejoong mỉm cười lấy trong túi ra cái tai chuột Mickey. Cái này là hôm qua hai người họ đi công viên giải trí được tặng. Tại vì Kim Junsu đi lần trước nói công viên có tặng quà cho nên ngày hôm qua anh cũng phải đi một chuyến.
“Chụp cho tôi một tấm xem thế nào?” Kim Jaejoong đeo cái tai chuột lên. Jung Yunho che mặt cẩn thận nhìn xung quanh, bất đắc dĩ móc điện thoại ra. Đèn flash loé lên, gương mặt tươi cười của Kim Jaejoong được thu vào điện thoại.
“Gửi cho cậu?” Jung Yunho quơ quơ điện thoại di động của mình, Kim Jaejoong lắc đầu. “Lưu trong điện thoại của anh đi, khi nào rảnh tính sau.”
“Anh có muốn đội thử chụp một tấm không?” Kim Jaejoong đưa cho Jung Yunho một cái, Jung Yunho lặp tức lắc đầu.
“Đeo thử xíu” Kim Jaejoong nói xong đem cái tai chuột đeo lên đầu cho Jung Yunho. Jung Yunho liều mạng tránh né.
Ánh mặt trời rọi lên hai người. Lúc này nụ cười của họ không hề giả dối.

No comments:

Post a Comment