“Cậu có biết Yoochun
đang ở đâu không?”
Đã hơn hai tuần kể từ lần cuối cậu
gặp Yoochun.
Xiah nhìn xuống những tấm bưu thiếp
(postcard) trên tay mình. Không có địa chỉ người gửi hay một cái tên nào được
ghi trên đó, nhưng cái đầu tiên đã được gửi đến vào đầu tuần này. Tuy vậy, có
một chú thỏ con được vẽ ở góc của mỗi tấm bưu thiếp... và đó là tất cả những gì
cậu cần biết danh tính của người gửi.
Xiah mừng vì cậu nhận trách nhiệm
lấy thư mỗi ngày. Mặc dù cậu lấy những tấm bưu thiếp này và đặt nó trong hộc tủ
của mình, cậu chưa bao giờ đọc chúng cả. Cho đến ngày hôm nay...
Cậu nhìn vào bức hình ở mặt sau của
tấm bưu thiếp thứ nhất. Nó được tô bởi các màu đỏ, vàng, cam, và tím trộn lẫn
vào nhau. Nửa ông mặt trời lộ diện theo đường chân trời nhiều màu sắc, những
tia sáng rực rỡ trên nền trời cùng với những đám mây trên đó, tất cả cùng vươn
lên đón chào ngày mới.
Hít một hơi thật sâu để lấy can đảm,
Xiah lật tấm bưu thiếp và bắt đầu đọc.
[Xiah, em có khỏe không? Thời tiết
hôm nay đẹp lắm; Trời nắng, như em thích. Nhớ thoa kem chống nắng đó. Bảo
trọng.]
Xiah dùng đầu ngón tay miết theo từng
con chữ. Vậy ra chữ viết của Yoochun là như thế này. Thật gọn gàng và rõ ràng,
viết thật nắn nót. Chủ đề thật trung hòa, thật ngẫu nhiên, nhưng nó gần như
khiến Xiah mỉm cười (gần như thế).
Tấm bưu thiếp thứ hai là một bức
tranh bầu trời đầy sao thật đẹp; chút ít sắc xanh, nhưng hầu hết là màu đen đối
lặp với những ngôi sao trắng.
[Xiah, em có mỉm cười hôm nay không?
Anh đã mỉm cười khi người đọc bản tin thời tiết nói rằng tối nay trời trong.
Anh biết em thật sự không thích bóng tối. Chỉ cần tập trung vào những ngôi sao;
chúng sẽ thấp sáng nụ cười của em. Hãy luôn mỉm cười nhé.]
Xiah nhìn thấy dấu quăn góc nhỏ ở
tấm bưu thiếp này và cậu nhẹ nhàng nhanh chóng vuốt thẳng lại nó. Tại sao lại
bị quăn góc ở đó? Xiah không muốn như thế.
Tấm bưu thiếp thứ ba có hình những
cái bong bóng với đủ thứ màu đang bay lên trời; năm cái bong bóng, năm màu khác
nhau, năm hình dạng khác nhau, nhưng cùng nhau chúng tạo nên một bức tranh tuyệt
đẹp.
[Xiah, nhớ cái lần ở công viên giải
trí mà em đã đánh cắp hết tất cả bong bóng của chú hề và thả chúng đi không? Em
luôn nói bong bóng nên được tự do và không nên bị trói buộc bằng sợi dây trong
tay người khác. Em có còn tin vào điều đó không?]
‘Em có còn tin vào điều đó không?’
‘Em có còn giống như ngày xưa nữa
không?’
Đó là câu mà Yoochun hỏi. Xiah có
thể cảm nhận ra. “Em có còn giống như ngày xưa nữa không?’
Không, Xiah không còn là con người
của ngày đó nữa rồi. Nhưng... cậu vẫn mang cùng một con tim.
Tấm thứ tư cũng lại có hình mặt
trời. Nhưng trong tấm này, mặt trời đang nhô lên. Là cảnh bình mình.
[Xiah, em có nghĩ tấm hình này thật
ngoạn mục không? Người nhiếp ảnh đã làm thật tuyệt và may mắn khi bắt gặp cảnh
sắc hiếm hoi này. Màu tím dọc theo đường chân trời làm cho bức ảnh trở nên thật
đẹp. Anh hy vọng em sẽ thích bức ảnh này và đặt nó đâu nó trong nhà em.]
Thông điệp ẩn: ‘Anh hy vọng tấm ảnh
sẽ thu hút em và em sẽ đọc lời nhắn của anh.’
Xiah biết không phải là do những bức
ảnh khiến cậu (muốn) đọc những tấm bưu thiếp này.
Tấm bưu thiếp thứ năm có hình của
một con cún con và một con mèo con, nằm cạnh bên nhau trên nền cỏ xanh mượt
dưới ánh mặt trời. Chú mèo con hơi ngẩng đầu tựa vào chú cún. Chúng như những
người bạn mà lẽ ra chúng không phải; chúng không phải là kẻ thù của nhau như
chúng phải như thế.
[Xiah, trời lại trở lạnh nữa rồi. Có
lẽ trời sẽ mưa cả ba ngày liền trong tuần tới. Anh hy vọng ánh dương trong tấm
ảnh này sẽ giúp em vượt qua sự u ám của bầu trời những ngày mưa.]
Nhớ Yoochun không khiến Xiah lên tin
thần trong chuỗi ngày u uất của cậu, nhưng nhớ Yoochun cũng không hẳn khiến cậu
chìm trong tăm tối.
Mưa hay nắng. Tối hay sáng. Chẳng
còn quan trọng nữa rồi.
Xiah thở dài và lại đăm chiêu nhìn
những tấm bưu thiếp. Cậu nhớ lại buổi tối hôm Yoochun đến tiệm hoa.
[F.l.a.s.h.b.a.c.k]
“Em hạnh phúc chứ?”
Có gì đó rất lạ trong giọng nói của
Yoochun, trong nhịp thở của anh. Có phải là vì anh đang căng thẳng khi nói
chuyện. Thế nhưng Xiah lại không thể... không cho phép bản thân cậu quay lại để
quan sát. Lưng cậu vẫn đưa về phía Yoochun, cậu đáp, “Ừ. Rất hạnh phúc.”
“Vậy thì tốt,” Yoochun lầm bầm và
Xiah gần như có thể hình dung ra được nụ cười chân thành của Yoochun. “Ngủ
ngon, Jun... Ngủ ngon, Xiah. Anh sẽ gặp lại em... sau.”
[E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k]
Xiah nhắm mắt lại vì cậu không muốn
khóc.
‘Junsu’.
Cậu nhớ cái tên này. Không đúng,
Seul Gi gọi cậu như vậy mỗi ngày. Cậu không nhớ cái tên; cậu nhớ được nghe
Yoochun gọi cậu là ‘Junsu’. Cậu nhớ được là ‘Junsu’ của Yoochun.
Phản bội.
Hắn đã giết anh trai cậu. Park
Yoochun... không, đó thậm chí còn không phải là tên thật của hắn nữa, tên thật
của hắn là Micky Park. Hắn dối gạt cậu hết lần này đến lần khác. Hắn giết anh
trai cậu, cướp đi người thân duy nhất của cậu. Bạn tốt của cậu đang trong nhiệm
vụ bắt giữ hắn, để trả thù cho anh trai cậu. Thế nhưng Xiah lại đang làm gì đây?
Giữ kín những bí mật, giúp kẻ thù của mình.
Xiah quẳng những tấm bưu thiếp lên
tấm thảm và vùi mặt vào lòng bàn tay. Hãy nhớ, hãy nhớ sự thật. Hãy nhớ rằng
tất cả chỉ là dối trá, phản bội, những điều xấu xa. Chỉ nhớ những điều xấu
thôi.
Cậu chỉ được phép chú tâm vào những
điều xấu, ép bản thân mình hận Yoochun. Ép mình phải hận Yoochun thì dễ hơn rất
nhiều so với việc ép mình phải quên Yoochun... cậu nghĩ như thế.
=====
“Changmin!”
Changmin gần như giật thót tim khi
anh nghe thấy tiếng gọi và cảm nhận một bàn tay đặt lên vai mình. “Kibum, đừng
hù anh như vậy!”
“Xin lỗi, nhưng mà anh dường như thả
hồn đi đâu vậy. Anh còn không nhận ra khi em đi sau lưng anh nữa,” Kibum giải
thích.
Changmin nhìn thấy sự quan tâm trong
đôi mắt của cậu thanh niên trẻ và đột nhiên cảm thấy mình thật tệ. “Anh xin
lỗi. Anh... ngủ không được ngon.”
Kibum đưa tay chạm nhẹ vào vùng dưới
mắt của Changmin. “Em có thể thấy mà. Mà anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Chỉ... mua ít đồ thôi. Anh sẽ đi
trả tiền ngay. Em có mua gì không?”
“Không, em tới đây vì em trông thấy
anh bước vào,” Kibum ngừng nói. “Muốn đi coi phim không?”
“Ừ, em ra ngoài đợi anh. Anh đi trả
tiền.”
Kibum đứng đó, nhìn Changmin đi ra
quầy thanh toán... chẳng cầm theo gì ngoài một xấp bưu thiếp.
=====
“Changmin, có chuyện gì à?” Kibum
đặt một bàn tay lên vai anh.
Changmin xoay sang và kéo Kibum vào
một cái ôm. Anh gác cằm lên vai cậu. “Không, sao em hỏi vậy?”
“Trông anh thật buồn... nhìn vào
khoảng không như thế,” Kibum chỉ ra. Sau đó cậu đẩy Changmin ra xa năm bước. “Đi
nào, người ta đi rồi kìa.”
Họ đang xếp hàng để mua vé xem phim.
“Anh không sao, chỉ... nhớ Yoochun thôi.”
Kibum mỉm cười ấm áp, “Em hiều.”
Changmin bắt gặp nụ cười tỏa nắng và
giơ tay lên để phủi đi sợi lông mi trên má Kibum. “Cám ơn em.”
“Tại sao cậu lại nhớ Yoochun?” một
giọng nói phá tan bầu không khí của họ.
Changmin thở dài trong bất lực và
xoay mặt lại nhìn cái con người phiền phức nhất quả đất. “Tại sao tôi lại không
nhớ Yoochun?” cậu đớp lại.
Trông Yunho thật giản dị; tay trong
túi áo khoác và mỉm cười như một người bạn. “À, nếu như cậu nhớ hắn ta thế thì
tại sao cậu không đi thăm hắn ta đi?”
Ánh mắt của Jaejoong bám chặc trên
người Changmin, tò mò và muốn một câu trả lời... hay đúng ra, anh chỉ muốn một
đáp án.
“Tôi đã nói cả tỷ lần trong mấy tuần
qua rồi, tôi không có biết Yoochun đang ở đâu hết,” Changmin vò tóc. Sau cái
chết của Bae và họ không cần phải trốn nữa, cậu và Kibum đã chuyển lại về thành
phồ. Kibum thích thành phố và hạnh phúc khi được quay lại, Changmin thích nhìn Kibum
hạnh phúc.
Kẻ xấu chỉ còn lại mình họ và vì thế
cũng thật dễ dàng để Yunho tìm ra họ.
Yunho đã bám theo cậu cả tháng
rồi... vì anh đang rất muốn bắt cho bằng được Yoochun và tống anh vào tù. Không
có tấm lá chắn của Bae, Jung chắn chắn rằng sẽ dễ hơn cho anh để tìm ra
Yoochun. Nhưng đó là do anh không biết rằng Yoochun chính là người đã giết Bae.
Changmin không được phép nói.
Đây là may mắn của Changmin vì Yunho
không có ý định đào xới quá khứ của Changmin và tống giam cậu (chưa kể là anh
cũng sẽ không tìm được bằng chứng nào đâu; Changmin luôn là người cẩn thận).
“Cậu biết mà. Cậu sẽ chẳng nói với tôi,”
Yunho hờ hững nhúng vai. “Vậy hai cậu định xem phim gì vậy? Có đề cử nào không?”
“Tôi để cử tất cả các phim khác phim
mà bọn tôi tính xem,” Changmin vặn lại.
“Cậu không thể giấu anh ta suốt đời
đâu, Shim,” Yunho bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Cậu có biết Yoochun đang ở đâu
không?” Jaejoong hỏi với giọng nói chân thành hơn, nhìn Changmin rồi lại nhìn
sang Kibum.
Kibum lắc đầu ‘không’. Changmin trả
lời, “Không.”
Sau cùng thì họ cũng lên được đầu
hàng. Changmin mua vé thật nhanh rồi kéo Kibum và rạp. Yunho và Jae joong đứng
ở bên ngoài, nhìn theo cặp đôi biến mất trong phòng chiếu tối om.
=====
“Sẽ không ai mua hoa từ một người
bán hàng ủ dột như vậy đâu.”
Xiah nhanh nhẹn nhét hết những tất
bưu thiếp vào trong hộc bàn của cậu rồi đứng lên chào những vị khách. “Chào mấy
anh.”
Yunho và Jaejoong trao đổi ánh mắt. “Chúng
là gì thế?”
“Bạn qua bưu thiếp,” Xiah dối và cảm
thấy thật tệ ngay lập tức.
“Em ăn gì chưa? Cùng đi ăn trưa
không?”
“Ừm, đi. Để em nói với Seul Gi đã.”
Cậu thanh niên trẻ đi vào căn phòng
ở phía sau để nói chuyện với người chủ tiệm. Yunho và Jaejoong kiên nhẫn chờ
đợi.
“Có một nhà hàng mới mở ở cuối con
đường này. Anh nghe nói họ nấu ngon dữ lắm,” Jaejoong nói khi họ bước ra tiệm
hoa.
“Tuyệt, em thật sự rất đói bụng đây,”
Xiah mỉm cười.
Họ đến nhà hàng không lâu sau đó.
Yunho và Jaejoong chọn một bàn ở trong góc. Xiah đông cứng lại khi cậu trông
thấy người đang ngồi cạnh bàn của họ.
“Changmin...” Xiah khẽ nói. Lâu rồi
cậu mới gặp lại Changmin.
No comments:
Post a Comment