Sáng hôm sau hai người bị tiếng đập cửa dồn dập đánh
thức. Park Yuchun dụi dụi mắt, nhìn xuống thì thấy Kim Junsu cũng đã tỉnh dậy rồi,
“Chào buổi sáng.” Kim Junsu nhoẻn miệng, “Chào buổi sáng.”
“Junsu, cậu còn ngủ hả?” Là giọng của Lee Hyukjae.
Park Yuchun sửa sang lại áo ngủ định đi ra mở cửa.
Kim Junsu chỉ xuống cái áo ngủ ở dưới giường. Park Yuchun thuận tay nhặt lên rồi
khoát cho cậu.
“Cháy nhà à?” Park Yuchun mở cửa nhìn thấy vẻ mặt hối
hả của Lee Hyukjae liền hỏi, trông Lee Hyukjae thực sự đang rất lo lắng.
“Junsu, cậu đi ra đây.” Bởi vì Kim Junsu không có mặc quần áo đoàng hoàng nên
Park Yuchun chặn ngay cửa không cho y bước vào mà chỉ có thể gọi Kim Junsu đi
ra.
“Chuyện gì vậy?” Kim Junsu buộc dây áo ngủ lại xong
đi ra. Lee Hyukjae đưa tay kéo cậu ra, nói nhỏ vài tai cậu vài câu. Cụ thể nói
cái gì, Park Yuchun nghe không rõ. Nhưng xem khuôn mặt Kim Junsu nháy mắt lạnh
đi liền biết là không phải chuyện vừa ý rồi.
“Cậu qua đó trước đi, tôi đi qua ngay.” Kim Junsu vỗ
lên vai Lee Hyukjae. Lee Hyukjae gật gật, ánh mắt đầy ý tứ nhìn Park Yuchun.
Sau khi Lee Hyukjae đi khỏi, Park Yuchun đi đến bên
cạnh Kim Junsu. “Là vì chuyện của anh đúng không?” Kim Junsu cũng không phủ nhận,
“Anh đừng có đoán mò.”
Park Yuchun bật cười, “Anh có thể đoán mò cái gì?
Như thể anh là tình nhân bí mật của em vậy.”
“Không phải sao?” Kim Junsu nháy mắt. Park Yuchun khẽ
nhéo thắt lưng cậu, “Em nói xem. Ai mới là người của ai.”
“Được rồi, anh không có gây rắc rối cho em. Em phải
ra ngoài một chuyến, anh ở biệt thự chờ em.” Kim Junsu vào phòng ngủ vừa thay
quần áo vừa nói. Park Yuchun lắc đầu, “Anh nên cùng em đối mặt với vấn đề đó.”
“Vấn đề gì?” Kim Junsu nâng mắt hỏi. Park Yuchun
cũng đem quần áo ngủ cởi ra, thay y phục.
“Còn có thể là vấn đề gì nữa? Anh đã nói sẽ không để cho em phải khó xử
cũng sẽ không mang phiền phức đến cho em.” Nói xong liền tặng cho Kim Junsu một
nụ cười thật tươi.
Kim Junsu gật đầu, cúi xuống tiếp tục thắt cà-vạt.
Hai người hiểu ý xuống lầu qua loa ăn chút gì đó.
Park Yuchun nhìn xung quanh, “Kim lão tiên sinh không xuống sao?” Kim Junsu phết
lớp mứt dâu thật dày lên bánh mì gật đầu, “Chắc là đi trước rồi.”
“Đi đâu?” Park Yuchun cầm ly sữa uống.
“Tổng bộ của Bỉ Ngạn hội là ở Pháp anh không biết
sao?” Kim Junsu đưa mắt nhìn hắn một chút. Park Yuchun lắc đầu, quả thật hắn
không biết điều này, chỉ biết Bỉ Ngạn hội là thế lực mới nổi dậy vài năm nay ở
Seoul, không nghĩ đến gốc rể của nó lại bén sâu như vậy. Cho nên lai lịch của
công ty JS chính là cái hố không đáy.
“Nơi mà lát nữa chúng ta tới chính là tổng bộ của Bỉ
Ngạn hội.” Kim Junsu cúi xuống dùng khăn lau tay, bỏ lỡ tia hưng phấn cùng dằn
vặt trong ánh mắt của Park Yuchun.
Hai người ngồi xe hơi đến trước tổng bộ của Bỉ Ngạn
hội. Nói là tổng bộ kỳ thực cũng chỉ là một toà nhà cổ. Park Yuchun thấy nét mặt
Kim Junsu cứng ngắt nhìn không thuận mắt đưa tay nhéo cậu một cái. Kim Junsu bắt
tay hắn lại, “Anh muốn làm gì, đứng đắng một chút.”
Park Yuchun nhìn xuống những ngón tay của cậu, “Thật
mịn màng, da dẻ sao lại đẹp như vậy?” Kim Junsu trắng mắt liếc hắn, gương mặt
có chút ửng hồng. “Chút nữa mặc kệ người khác nói cái gì anh cũng không được
lên tiếng, biết không?” Park Yuchun gật gật, “Anh hiểu mà.”
Xe vừa vào cửa lập tức của vệ sĩ xông ra. Park
Yuchun nhoẻn miệng, “Bày trận lớn như vậy sao?”
“Vì an toàn của hội trưởng, đây là nên làm.” Vị quản
gia đang lái xe ở ghế trước tựa hồ có chút địch ý với Park Yuchun. Park Yuchun
hiểu rõ mỉm cười. “Quả thực an toàn của Junsu so với cái gì cũng đều trọng yếu.”
Vị quản gia nhíu mày, hình như đối với cách xưng hô này cực kỳ bất mãn.
“Dừng ở đây đi.” Kim Junsu đánh gảy tranh chấp của
hai người. Vị quản gia gật đầu, cho xe dừng ở trước cửa toà nhà cổ. Vệ sĩ đóng
vest đen mở cửa xe cho Kim Junsu. Gương mặt Kim Junsu không chút cảm xúc bước
xuống xe. Park Yuchun đút tay vào túi quần, tuỳ ý tựa người vào cửa xe, “Chỗ
này như đầy âm khí, không thích hợp cho người ở.”
“Khụ khụ” Lee Hyukjae ho khan một tiếng, nháy mắt
liên tục ý bảo hắn đừng lên tiếng. Park Yuchun nhìn quanh bốn phía. Dường như
các ánh mắt đổ dồn về phía hắn đều mang theo đề phòng cùng dò xét.
“Đứng đây cả làm gì? Đi vào thôi.” Kim Junsu không
có đưa mắt nhìn mọi người. Ánh mắt chỉ nhìn Park Yuchun mà thôi. Park Yuchun mỉm
cười dịu dàng, đuổi theo bước chân của cậu, đi ở bên cạnh Kim Junsu. Chỉ một
hành động đó làm cho tất cả mọi người xôn xao cả lên. Là vì theo quy củ, thông
thường mọi người đều đi sau Kim Junsu, rất ít người được có thể đi ngang với
Kim Junsu. Mà người có danh tính nhạy cảm này lại có thể đi cạnh Kim Junsu đủ
thấy tin đồn có thể là sự thật.
“Có vẻ như ánh mắt của mọi người không được thân thiện
cho lắm.” Park Yuchun nói nhỏ vào tai Kim Junsu. “Im đi” Kim Junsu khẽ nói.
Park Yuchun cươi cười, “Em như vậy thật đáng yêu.” Kim Junsu lặp tức phóng ánh
mắt xem thường nhìn hắn.
Hai người trao đổi ánh mắt bị người phía sau thu hết
vào trong mắt. Vị quản gia có chút lai lịch sắc mặt có phần lúng túng. Lee
Hyukje khẽ ho một tiếng, nhìn sắc mặt âm trầm của những người đi phía sau, “Các
vị, cái gì nên xem thì xem, không nên xem xin mời nhắm mắt lại. Chuyện của hội
trưởng không phải ai cũng có thể xen vào.”
Không ít người nghe ra ý tứ trong lời nói của Lee
Hyukjae đều cúi đầu. Chỉ có một số trưởng lão có vai vế là không chịu yếu thế,
nhìn thẳng bóng dáng của Kim Junsu và Park Yuchun ở phía trước, sắc mặt càng âm
trầm đến đáng sợ.
Vào toà nhà cổ, mọi người đi tới phòng hội nghị. Kim
Geunwoo đã ngồi ở bên trong từ lâu. Kim Junsu nhìn ông gật đầu xem như lời
chào. Kim Geunwoo thở dài, này là con nuôi ta. Park Yuchun mỉm cười với Kim Geunwoo,
“Bác Kim tới thật sớm.” Kim Geunwoo gật đầu, “Junsu mang ngươi tới?”
“Vớ vẩn, người đã đến đây còn hỏi cái gì?” Kim Junsu
ngồi ở chính toạ, hơi dựa lưng vào ghế, hờ hững như không có việc gì nói. Kim
lão gia có chút mất mặt, nháy mắt với Kim Junsu, ngụ ý chừa cho cha nuôi một
chút mặt mũi. Kim Junsu không nhìn ông, ánh mắt chăm chú nhìn Park Yuchun đang
ngồi ở một bên. Park Yuchun bị nhìn cảm thấy khó chịu, bật cười. “Làm gì nhìn lộ
liễu như vậy?”
Kim Junsu không nói gì, chỉ ngoắc ngón tay. Park
Yuchun hiểu ý gật đầu rồi đi qua, “Sao vậy?”
Kim Junsu chỉ xuống chổ ngồi bên cạnh, “Ngồi xuống.”
Không chỉ người vừa mới bước vào căn phòng, ngay cả Park Yuchun cũng có chút
không thể tiếp thu những lời vừa mới nói ra. Park Yuchun chỉ xuống chỗ ngồi,
“Ngồi ở đây?”
Kim Junsu gật đầu, “Bảo anh ngồi thì anh cứ ngồi,
phiền phức như vậy.” Thấy Kim Junsu sắp nổi nóng, Park Yuchun cũng không cứng đầu
nữa. Chẳng phải chỉ là chỗ ngồi thôi sao, không đáng làm cho Kim Junsu mất hứng.
Nhưng mà đám thủ hạ lại không nghĩ như vậy. Cái vị trí kia Kim Junsu không bao
giờ cho người khác ngồi qua, cậu nói là để dành cho sau này một nửa khác của
mình ngồi. Bây giờ, cậu để cho Park Yuchun ngồi có phải hay không đã nói lên…
No comments:
Post a Comment