Monday, July 27, 2015

[YooSu] Running - Chapter 34

“Chỉ vì một lý do đúng đắn.”

Yunho bực dọc bỏ đi. Sự thật vọng đã được tích góp hàng tháng ròng, cơn giận vì biết ra sự thật hiện rõ trên mặt anh, biết rằng anh đã thay đổi và điều đó làm Jaejoong buồn phiền. Tất cả mọi chuyện.
Mọi chuyện sẽ ổn một khi anh tìm ra Micky Park và mang hắn ra trước công lý. Xiah thì mềm yếu, quá mềm yếu. Cậu nghĩ Micky Park thật lòng tốt với cậu, có lẽ có thể là yêu cậu nữa, nhưng đó là vì Xiah quá cả tin, quá đơn thuần. Yunho hiểu biết hơn. Micky Park không quan tâm đến bất kì ai, trừ bản thân hắn. Hắn là một phần của thế giới ngầm; hắn là một sát thủ.
Một khi đã là sát thủ, mãi mãi là sát thủ.
Yunho trông thấy cậu thanh niên cao kều bước ra từ một tòa nhà, đang mỉm cười vì cậu vừa hoàn tất một buổi phỏng vấn xin việc. Có phải cậu nghĩ rằng chỉ vì Bae đã chết nên cậu có thể tiếp tục cuộc sống của cậu như thế này? Tìm một công việc tại một của hàng bách hóa và sinh sống như một người bình thường?
“Shim Changmin.”
Cậu thanh niên cao kều đứng lại, quay người và trừng Yunho. “Anh muốn gì đây? Anh để tôi yên có được không vậy?
“Cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi không săn lùng cậu. Chỉ cần nói cho tôi biết Park đang ở đâu và...”
“Tôi không biết anh ấy đang ở đâu hết!”
“Tôi chỉ muốn bắt Park. Nếu như cậu không giúp tôi, vậy thì đang ép tôi bắt luôn cậu đấy.”
“Cứ thử đi,” Changmin thách thức trước khi xoay gót bước đi.
Yunho bám theo, chân dài thách thức chân dài. “Cậu không thể thoát khỏi chuyện này đâu.”
Changmin cười khẩy. Buồn cười khi cậu đã từng nói những lời này với Yoochun.” Quên đi Jung. Có một lý do tôi không biết anh ấy đang ở đâu và lý do đó chính là vì mọi người đều tưởng rằng tôi biết.”
“Cậu biết. Bảo vệ hắn an toàn chỉ mang rắc rối đến cho cậu thôi,” Yunho đe dọa.
Changmin rẽ vào một con hẻm nhỏ và bản năng phòng thủ của Yunho tự động dâng lên. Họ nhanh chóng còn lại một mình và cậu thanh niên cao kều đứng lại. “Tại sao? Tại sao anh không thả anh ấy đi được hả?”
“Tôi sẽ truy đuổi hắn đến Địa Ngục nếu tôi buộc phải như vậy! Hắn đã giết Junho và có lẽ cả trăm người khác!” Yunho không bỏ lỡ những cảm xúc gợn lên trong mắt Changmin, trừ việc nó đã biến mất trước khi Yunho có thể đọc được chúng.
“Anh có biết tại sao anh ấy lại giết Junho không?” Cậu không hề sợ hãi khi nhìn thẳng vào người đàn ông kia.
“Vì tất cả những lý do sai trái.”
“Chỉ vì một lý do đúng đắn,” Changmin sửa lại. Cậu ngập ngừng, không chắc cậu có nên kể chuyện này cho Yunho hay không. Nhưng cậu cũng đã phát bệnh vì phải giữ im lặng rồi. Nó xảy ra.
“Chẳng có lý do đúng đắn gì để lấy đi sinh mạng của người vô tội...”
“Có, có đó. Nếu anh ấy không giết Kim Junho ngay tại đó, Bae sẽ còn làm những chuyện tồi tệ hơn. Anh thà chết hay là để những cây kim đâm xuyên qua người mình, từng cây một? Anh thà chết hay là các ngón tay, ngón chân bị cắt đi, từng ngón một? Anh thà chết cùng người anh yêu hay là chịu đựng sự tra tấn... không tưởng tượng được nhất?”
Từ nét mặt của Yunho, Changmin có thể nói anh đang hình dung người bạn thân nhất của mình nếm trải những loại tra tấn đó. Changmin vẫn chưa đề cập đến những hình phạt khác mà Bae có thể làm.
“Anh ta đã yêu, Jung à. Bạn thân của anh gia nhập xã hội đên vì anh ta đã yêu vợ của Bae. Nếu là một người bạn tốt, anh nên biết điều này.”
Nhưng anh lại không biết. Vì sau khi anh vào học viện cảnh sát, anh và Junho đã có khoảng cách với nhau. Họ thậm chí còn thường xuyên cãi nhau vì quyết định của Junho muốn gia nhập vào xã hội đen. Và điều đó còn làm cho Yunho đau khổ hơn khi biết lần cuối cùng anh gặp Junho là lúc họ đã cãi nhau vì một chuyện gì đó rất ngu xuẩn. Nỗi ân hận luôn còn đây và nó là nguồn động lực để Yunho đi tìm Micky Park, làm điều gì đó để bù đắp cho người bạn thân đã mất của mình.
“Đừng có nói dối...”
“Tôi không có nói dối. Thật ra thì tôi cảm thấy thật tuyệt được bóp nghẹt anh bằng Sự Thật. Bạn thân của anh phá vỡ hết mọi luật lệ và cố đe dọa ông trùm. Họ đã bị bắt và anh ta đã thử dùng con vi chíp để cứu cô ấy và bỏ trốn cùng cô. Tệ là nó đã không hiệu quả. Cô ta đã bị tra tấn theo cách kinh khủng nhất, bị phá hủy cả thể xác lẫn tinh thần. Yoochun cũng đã giết cô ta,” Changmin nhìn Yunho thật gần, tự hỏi liệu cậu có thể tìm thấy chút thương hại nào trong đôi mắt đen ánh kia. “Anh ấy đã giết cô ta để cứu cô ta khỏi những đau đớn, cũng giống như anh ấy đã giết Kim Junho để cứu anh ta thoát khỏi những nỗi đau.”
“Người như cậu hay đặt điều nói dối để thoát khỏi rắc rối!” Yunho nói với đôi mắt tức giận.
Changmin trừng lại, từ chối nhận thua. “Những người như tôi luôn phải đối mặt với nguy hiểm khi nói ra sự thật nhưng sẽ còn nguy hiểm hơn đối với những người như anh khi nói dối... nhất là khi anh đang tự dối chính mình. Sự phủ nhận chỉ có thể mang anh đến đây thôi, Jung.”
“Tôi không hề phủ nhận. Cậu thì có! Park là một tên sát nhân và hắn cần một bản án! Bảo vệ hắn ta không...”
“Có lẽ tôi không chỉ đang bảo vệ anh ấy. Có lẽ tôi đang bảo vệ chính mình vì tôi sẽ bị tổn thương nếu như anh ấy bị bắt. Có lẽ tôi đang bảo vệ anh ấy vì tôi không muốn trông thấy Xiah tổn thương. Có lẽ tôi cũng đang bảo vệ Xiah nữa. Lần cuối cùng anh nghĩ đến những người khác là khi nào vậy?”
“Thôi ngay đi!” Yunho cảnh cáo.
Changmin trông thấy anh đưa tay lên hông, tay bao lấy một khẩu súng. Changmin đã đứng trước họng súng nhiều lần hơn cậu có thể đếm được. Nhưng cậu chẳng hề sợ lần nào nhiều như lần này. Cậu chưa thể chết được. Cậu còn có Kibum.
Và lý do duy nhất cậu tin Jung Yunho sẽ không bắn mình ngay tại đây vì Jung Yunho là một cảnh sát. Họ ở hai phe đối lập, nhưng Changmin cảm giác rằng Jung Yunho là một người cảnh sát tốt.
Cậu bước qua Jung và an toàn rời khỏi con hẻm.

====

Sáng hôm sau...
“Alô?”
“Yunho...”
Im lặng. Họ đã không nói chuyện với nhau từ hôm qua khi Yunho lao ra khỏi phòng. Anh đã qua đêm (thức trắng) trên chiếc ghế sofa.
“Sao vậy, Jae?”
Jaejoong lưỡng lự, không chắc cậu có nên tiếp tục hay không. Cậu đã hứa giúp Yunho từ ban đầu. Cậu biết rằng đó là sai lầm, cảm thấy nó thật sai. Nhưng... có lẽ cũng không hoàn toàn sai. Jaejoong cũng thật lòng quan tâm đến Xiah mà.
“Anh biết là thường thì Xiah ở nhà cả ngày khi nó không đi làm.”
Yunho hiểu rõ. “Nó không ở nhà hôm nay?”
“Nó nói nó đi gặp bạn cũ thời đại học, nhưng anh biết nó nói dối không giỏi như thế nào mà.”
Và Yunho cũng biết Jaejoong quá quan tâm Xiah khi để cậu tự đi ra ngoài một mình. Jaejoong có bản năng tự nhiên của một người mẹ trong cậu. “Bây giờ em đang ở đâu vậy, Jae?”
Jaejoong ngập ngừng. Gọi đây là tình yêu mù quáng. Cậu cần phải tin Yunho. Cậu cần phải tin Yunho hỏi không phải vì anh nghi ngờ Xiah đi gặp Micky Park (rằng cậu đã biết tất cả nhưng lại không kể với Yunho và Jaejoong). Cậu cần phải tin Yunho hỏi vì anh đang lo cho Xiah.
Gọi đây là tình yêu mù quáng, tình yêu chân thật, hy vọng, niềm tin, có thể.
Jaejoong nói cho Yunho tên của con đường cậu đang đứng và địa điểm chính xác nơi cậu đang đứng, quan sát Xiah (cậu đang đứng cách đó hai tòa nhà, cũng đang trốn sau một bức tường).

====

Xiah sửa lại cái kính mát và giả vời ho một tiếng dưới lớp cái khẩu trang y tế để người đi ngang qua sẽ không nghi ngờ cậu là một tên theo đuôi khùng điên nào đó. Cậu chuyển sự chú ý trở lại cửa hàng bán văn phòng phẩm ở bên kia đường và chờ đợi.
Hai phút sau, cậu nhìn thấy Changmin và Kibum bước ra cửa hàng. Tay trái của Changmin nối kết với tay Kibum còn tay phải của cậu thì cầm một xấp gì đó hình chữ nhật. Xiah gỡ kính xuống để nhìn rõ hơn.
Một xấp bưu thiếp!
Vậy đó là sự thật!

[F.l.a.s.h.b.a.c.k]
Xiah ngồi trước hàng thú nhồi bông và con siêu nhân. Yunho lại đi ra ngoài nữa và Jaejoong chắc hẳn đang ở trong phòng khách gọi một vài cuộc điện thoại về chứng khoáng và đầu tư.
Cậu nhặt xấp bưu thiếp lên và bắt đầu đọc lại chúng. Khi cậu nhận được một tấm về công viên giải trí, chú hề, và những quả bong bóng, cậu đã đọc nó thêm vài lần nữa. Tấm bưu thiếp này làm cậu lo lắng nhưng cậu lại không biết tại sao.
Cho đến ngày hôm hay...
Giống như cậu đã từng làm khi cậu mang trí óc của một đứa trẻ, Xiah xoay sang những con thú bông. Dĩ nhiên, cậu sẽ không nói chuyện với chúng, nhưng nhìn chúng mang lại cho cậu chút gì đó thoải mái... giống như cậu vẫn còn có ba người... ‘bạn’ thân kia.
Xiah nhìn Micky, con thú bông lớn, và cứ chăm chú nhìn. Có gì đó về nó...
Changmin đã thắng nó cho cậu. Nó không đặc biệt như Ngài Thỏ (bởi vì nó là món quà từ Yoochun), nhưng dù sao thì vẫn đặc biệt. Vì Changmin đã thắng nó cho cậu... ở công viên giải trí... cùng cái ngày... Xiah đã đánh cắp những quả bong bóng từ chú hề. Đúng rồi! Changmin đã dẫn Xiah đến công viên giải trí! Yoochun thì... Yoochun thì ở nhà cùng Kibum!

{F.l.a.s.h.b.a.c.k}
“Changmin!” Kibum đột nhiên gọi to và ngay lập tức cậu thanh niên cao kều ngẩn mặt lên nhìn cậu. “Dẫn Junsu đi công viên giải trí đí. Chunnie và tôi cần một ít ‘thời gian dành cho bạn trai’.”
Yoochun nhìn qua Kibum rồi lại nhìn sang Junsu. Junsu nhìn Yoochun rồi sau đó nhìn Changmin.
 “Được thôi, đi nào Junsu.”
“Hyung!” Junsu nhìn Yoochun.
“Đi đi, Junsu. Kibum và anh có một số chuyện cần nói với nhau,” Yoochun mỉm cười với cậu thanh niên trẻ hơn.
Junsu vô thức mỉm cười và gật đầu. Cậu nhảy khỏi ghế và đi theo Changmin. “Chúng ta đi đến nơi nào vậy? Em coi T.V. thấy người ta nói có một cái mới mở hồi tuần trước đó. Chúng ta tới đó được không? Được không? Tới đó nhé? Nhé? Nhé?”
{E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k}

Yoochun đã không cùng họ đến công viên giả trí.

{F.l.a.s.h.b.a.c.k}
“Wow, cảm ơn vì đã cứu em.”
“Tôi không có cứu cậu,” Changmin nói.
“Em nghĩ anh ta sẽ đánh em. Em đã làm gì sai à?” Junsu chớp mắt, bối rối. 
“Cậu thả hết bong bóng của hắn,” Changmin nhắc. Anh không tận mắt thấy sự việc diễn ra, nhưng đó là điều mà tên hề kia quả quyết.
“Thì là, đúng mà, vì bong bóng nên được tự do bay lượn khắp nơi. Chúng sẽ buồn nếu bị sợi dây trong tay người khác trói buộc lại. Em đã đọc điều này trong một quyển sách,” Junsu nói.
“Đừng làm như thế lần nữa,” Changmin bảo.
Junsu ủ rủ cúi đầu, “Em xin lỗi.”
Changmin cảm thấy thật áy náy, rất ấy náy. “Muốn ăn kẹo gòn không nào?” anh giơ cái túi lên. “Anh mua cây màu hồng này.”
Gương mặt của Junsu ngẩn lên ngay lập tức và cậu vòng tay quanh người Changmin cho một cái ôm thật chặc và ấm áp. “Cám ơn!”
{E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.ck}

Xiah đọc lại tấm bưu thiếp lần nữa.
[Xiah, nhớ cái lần ở công viên giải trí mà em đã đánh cắp hết tất cả bong bóng của chú hề và thả chúng đi không? Em luôn nói bong bóng nên được tự do và không nên bị trói buộc bằng sợi dây trong tay người khác. Em có còn tin vào điều đó không?]
Nếu Yoochun không có ở đó vậy thì làm sao mà anh biết về chú hề và những quả bong bóng? Có thể là Changmin đã kể cho anh? Hay là... có thể Changmin chính là người viết những tấm bưu thiếp này trong suốt thời gian qua?
Có phải Changmin và Kibum lại đang thử làm ông tơ bà nguyệt một lần nữa? Yoochun đang ở đâu trong tất cả những chuyện này? Anh có biết về những tấm bưu thiếp không?
Có quá nhiều câu hỏi.
[E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k]

No comments:

Post a Comment