“Anh đã giấu em những gì?”
Lông
mày Yoochun nhíu lại. Anh ho và biết rằng nếu hôm nay anh không chết, ngày mai
cơ thể anh sẽ rất đau nhức. Vị cảnh sát này giỏi đấm đá hơn bất cứ ai anh từng
biết. “Changmin kể cho anh?”
“Còn
cách nào khác sao? Chắc chắn mày sẽ không nói cho ai hết.”
“Không
quan trọng...”
“Mẹ
nó không quan trọng! Nó đảo ngược cả cục diện và đột nhiên bây giờ tao trở
thành nhân vật phản diện! Tất cả bọn họ đều ghét tao! Không một ai, kể cả Jaejoong,
muốn tao bắt mày ngay cả khi họ đều biết mày đáng phải chết!” Yunho ngừng quát
tháo và cố gắng bình tĩnh lại. Anh đã không ngủ suốt khoảng hai mươi tiếng đồng
hồ rồi và vẫn còn đang bực bội vì những lời cãi vã cùng Jaejoong.
Có
phải anh đã thực sự thay đổi? Có phải anh đã biến thành một người chỉ biết có
trả thù mà thôi? Có phải anh đã trở thành một người mà Jaejoong sẽ ghét?
“Họ
sẽ hiểu. Tôi chỉ đang nhận lấy những gì tôi đáng được nhận mà thôi.”
“Mày
nói nghe thật dễ.”
“Nó
dễ mà,” Yoochun cử động hàm để chắc rằng chấn thương không quá nghiêm trọng.
Nhưng nó vẫn đau muốn chết. “Bắt tôi đi. Anh không có đủ bằng chứng để buộc tội
tôi giết người nên tôi sẽ không nhận án tử đâu. Nhưng tôi sẽ nhận tội buôn bán
ma túy hoặc bất cứ tội danh gì sẽ đưa cho tôi một bản án chung thân. Đây là cái
kết mà tất cả chúng ta cần.”
“Tại
sao? Sau khi trốn chạy suốt thời gian qua?” Yunho kỹ lưỡng quan sát anh.
“Sau
khi tôi tỉnh dậy từ trạng thái hôn mê. Tôi đã thực sự nghĩ đến việc đầu thú.
Changmin đã không cho phép và... tôi muốn làm thêm một số việc. Tôi mang theo
toàn bộ số tiền mà tôi có và đến đây.”
Yunho
đã nhìn thấy những tấm mộ bia. Yoochun không cần phải nói thêm gì nữa.
Có
gì đó nói với Yunho rằng nếu họ không đứng trong hai phe đối lập, anh và Micky
Park sẽ là những người bạn cực kỳ hợp nhau. Nhưng có chết Yunho cũng sẽ không
bao giờ thừa nhận điều này.
=====
[F.l.a.s.h.b.a.c.k]
“Anh
tỉnh rồi!” Changmin tự kiềm chế mình để không kéo Yoochun vào một cái ôm thật
chặt. Cậu nhẹ nhàng giúp người kia đặt lại cái gối để anh có thể tựa vào đầu
giường. “Anh cảm thấy sao rồi?”
Yoochun
ho và Changmin nhanh chóng rót cho anh một ly nước. Sau khi uống một ngụm nhỏ,
Yoochun gắng sức nói, “Anh...”
“Uống
thêm chút nữa đi,” Changmin giục.
Yoochun
biết anh sẽ không nói được nếu như anh không làm theo những gì Changmin nói.
Anh uống cạn dòng nước mát dịu vào miệng rồi đưa trả lại Changmin cái ly. Nét mặt
dịu dàng trên gương mặt cậu thanh niên trẻ hơn trông thật thuận mắt. “Anh đã ngủ
bao lâu rồi?”
“Anh
đã hôn mê vài ngày rồi. Em đã nhìn thấy ngón tay của anh nhúc nhích trước đó
nên em đã chạy đi gọi bác sĩ. Anh ta đã kiểm tra và nói bây giờ anh không sao nữa
rồi. Anh có muốn em đi gọi anh ta không?”
Yoochun
lắc đầu. Anh đặt tay lên ngực vì những vết bầm vẫn còn đau. “Không sao.”
“Em...
mừng vì anh còn sống,” cậu thì thầm nho nhỏ. Đó là Phép Màu khi Yoochun đã tỉnh
dậy chỉ sau một khoảng thời gian ngắn và Changmin cảm thấy sợ hãi mỗi khi cậu tự
hỏi, ‘Lỡ như Phép Màu không hiện hữu thì sao?’
Yoochun
chớp mắt và ngẩng lên nhìn vào mắt Changmin. Anh nhìn thấy nó hơi ươn ướt và một
nụ cười tự động nở trên môi anh. “Đừng khóc.”
Changmin
cau mày và quẹt mắt bằng mu bàn tay của mình. “Em không có!” cậu la lên. Nụ cười
của Yoochun tươi thêm một chút, mặc dù có hơi đau vì đôi môi khô rang của mình.
“Anh
không thể tin được là anh còn sống,” anh lẩm bẩm, mắt quét khắp phòng bệnh. Anh
vẫn còn cảm thấy giống như anh đang ở trong một giấc mơ.
“Anh
đã mất rất nhiều máu. May là em nhớ anh đã cho em máu khi em bị thương nên họ
cũng dễ dàng lấy máu của em để cứu anh,” Changmin giải thích. “Nơi này là một
trong những bệnh viện nhỏ, ít được biết đến nên anh có thể tiếp tục nghỉ ngơi
bao lâu cũng được.”
“Cám
ơn,” Yoochun nói khẽ. Giọng anh vẫn còn khàn.
“Anh
là thằng ngốc. Anh nên đi thẳng đến bệnh viện. Anh đã gần như vậy nè, Yoochun,
gần như vậy,” [ý là gần chết hay tương tự vậy] Changmin giơ tay lên để nhấn mạnh
câu nói, chừa ra một khoảng trống gần như không giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu.
Yoochun
cúi đầu và anh nhìn ống dẫn nối vào tay mình. “Anh không nghĩ mình đủ may mắn để
sống sót.”
“Anh
có thể kể cho em chuyện gì đã xãy ra được không? Anh đã giấu em những gì?”
Yoochun
thở dài. Anh nợ Changmin.
“Anh
phát hiện ra Junho đã đặt con vi chíp vào trong một cái mặt dây chuyền và tặng
nó cho Xiah. Nó luôn ở chỗ anh và... anh dùng nó để hăm dọa Bae. Anh yêu cầu được
trở thành một phần trong các cuộc giao dịch của lão và lão dễ dàng chịu thua.
Geun Suk đã nói cho anh biết gần đây cảnh sát đang theo dõi họ rất gắt gao và
Bae cho phép anh quay trở lại vì thế lão sẽ có một quân cờ thí bất cứ khi nào
lão cần.”
“Geun
Suk... ngay từ đầu, là cậu ta,” Changmin nói, nhớ lại bao nhiêu thông tin mà
Geun Suk biết. Cậu cảm thấy mình thật ngốc vì cậu đã không nghi ngờ Geun Suk
ngay từ đầu.
Yoochun
gật đầu. “Nó nợ anh một món nợ nhân tình và nó cũng muốn thoát khỏi giới xã hội
đen nữa. Em biết chuyện đó mà. Vậy nên nó giúp anh. Nó có bằng chứng và anh đã
gửi chúng cho cảnh sát. Trong buổi giao dịch với Hwang, anh đã đặt một cái máy
nghe lén vào trong cái cặp cùng với tiền. Cảnh sát dùng nó để triệt hạ vài trụ
sở.”
Yoochun
có cảm giác Changmin đã đoán được kế hoạch của và đang hứng thú với một vấn đền
khác. “Kể cho em nghe về Junho đi.”
Yoochun
ho, nhưng lại giơ tay lên khi anh thấy Changmin đứng dậy rót cho anh chút nước.
“Anh đã yêu Junsu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cái lần đầu tiên cậu ấy đi vào
quán bar để tìm Junho. Nên anh lúc nào cũng dõi theo cậu ấy. Anh chỉ vừa trở về
từ một phi vụ ở Daeheon thì anh phát hiện ra chuyện của Junho và Bomi. Thậm chí
trước đó anh có bắt gặp họ đi cùng nhau, anh cũng chỉ ngoảnh mặt làm ngơ mà
thôi.”
“Một
tên lính mới đã thấy họ và báo cáo với Bae,” Changmin nhớ lại.
“Họ
đã bị bắt và không có lối thoát. Anh đã thu xếp giúp Junho trốn thoát, nhưng
Bomi đã bị giam lại.”
“Anh
có biết làm sao mà Junho lấy được con vi chíp không?”
“Không
biết,” Yoochun trả lời.
“Anh
giúp anh ta trốn thoát, nhưng anh ta lại cố quay lại để cứu Bomi,” Changmin kết
luận. “Anh đã luôn đứng về phía họ.”
“Tình
yêu khiến người ta trở nên ngu ngốc,” anh thều thào. Changmin không chắc
Yoochun đang nói về Junho hay về chính anh.
“Vậy
là đêm đó khi anh giết Junho, anh không có chế giễu hay đe dọa anh ta, anh đã
nói với anh ta về Bomi?”
Yoochun
chớp mắt. Anh cũng đã biết về những lời đồn thổi về những gì anh đã nói với
Junho ngay thời điểm trước khi anh giết người kia. “Ít nhất thì anh ta có thể
chết sau khi biết Bomi đã không còn phải chịu đựng sự tra tấn của Bae nữa.”
“Và
anh đã bảo anh ta giả vờ giận dữ để những người khác không nghi ngờ anh, đúng
không?” Changmin đoán. Yoochun ho và Changmin cảm thấy thật xấu xa khi tra hỏi
anh như thế này. “Phải kể với Junsu...”
“Không
được,” Yoochun ngắt lời cậu, sự quyết tâm nằm trong giọng nói.
“Tại
sao vậy? Anh đã giúp anh trai anh ấy mà! Anh đã cứu Junho khỏi tất cả những gì
Bae có thể làm với anh ta! Và anh cũng đã giết Bae! Anh đã cứu tất cả khỏi việc
bị Bae giết! Một lúc nào đó lão cũng sẽ giết tất cả: em, Kibum, Junsu, thậm chí
cả Jung Yunho và Kim Jaejoong! Anh cũng đã có thể chết...”
“Changmin,
hứa với anh, em không được nói gì hết. Không gì hết.”
“Yoochun...”
“Sau
cùng thì anh cũng đã giết chết anh trai cậu ấy... vì bất kì lý do gì đi nữa. Cậu
ấy... có lẽ sẽ không tin anh. Có lẽ cậu ấy sẽ nghĩ... rằng anh đã sắp đặt nên mọi
chuyện. Và anh cũng không biết cậu ấy có thể yêu một tên sát nhân hay không.
Anh đã giết rất nhiều người... thật nhiều người trong khoảng thời gian có lẽ
Junsu còn đang ở trong trường luật, mơ mộng về công lý và lẽ phải. Tụi anh đến
từ hai Thế Giới khác nhau.”
Changmin
cúi đầu. Cậu tự hỏi liệu Junsu có vui lòng chấp nhận những Lời Nói Dối (Lies)
chỉ để cậu có thể tha thứ cho Yoochun. Có phải đó là sức mạnh của Tình Yêu
(Love) hay không?
Changmin
thở dài. “Bây giờ anh có kế hoạch gì không?”
Yoochun
nhìn lên đồng hồ. Anh cảm thấy bình tĩnh khi nhìn thấy Thời Gian tiếp tục tiến
về phía trước. Ít nhất thì anh đang nhìn thấy nó bây giờ. “Anh sẽ ra đầu thú.”
“Không
được!” cậu thanh niên trẻ hơn phản đối ngay lập tức.
“Changmin,
đây là điều tốt nhất...”
“Không,
anh không thể. Jung sẽ làm tất cả mọi chuyện hắn có thể để kết bản án tử hình
cho anh. Nếu như em muốn anh chết, em đã không hiến máu của mình ngay từ đầu rồi.
Anh sẽ làm như như vậy với em hả, với chính bản thân anh?”
“Changmin...”
“Yoochun,
xin anh, hãy vì em. Anh nợ em nhiều như vậy mà,” Changmin nài nỉ. “Không quan
trọng là anh có nguyện ý hay không, em đã cứu mạng anh bằng máu của chính mình.
Anh nợ em nhiều như vậy... ít ra là như thế.”
Yoochun
nhắm mắt lại một giây rồi lại mở mắt ra. “Changmin...” anh thử lại lần nữa. “Vô
ích thôi. Nếu như anh không ra đầu thú vậy thì anh sẽ vẫn phải ẩn trốn suốt cả
đời mình. Jung sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Vậy
thì cứ trốn lúc này, cho đến khi chúng ta tìm ra được cách khác,” cậu thanh
niên cao kều năn nỉ. Vì lý do nào đó, tận sâu trong trái tim Changmin, cậu vẫn
ước một sự lựa chọn khác, rằng Tình Yêu của Junsu dành cho Yoochun sẽ khiến cho
mọi chuyện lại ổn thỏa.
Yoochun
thở dài. Anh đã đầu hàng.
[E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k]
“Vậy...
vậy còn những tấm bưu thiếp thì sao?” Xiah hỏi sau khi Changmin hoàn tất lời giải
thích.
“Em
đã mua chúng cho anh ấy,” Changmin trả lời.
[F.l.a.s.h.b.a.c.k]
“Có
ích gì không? Cậu ấy sẽ không đọc chúng.”
“Sao
anh biết được?”
“Cậu
ấy sẽ quẳng chúng đi thôi.”
“Đó
là quyền của anh ấy. Còn có muốn viết hay không là quyền của anh.”
[E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k]
“Trông
anh ấy thật sự như sẽ không bao giờ viết chúng, nhưng khi em ghé thăm anh ấy
vào hôm sau, em trông thấy anh ấy đưa tấm bưu thiếp cho người đưa thư đi ngang
qua ngôi đền này mỗi ngày,” cậu thanh niên cao nhất trong cả bốn giải thích. Cậu
nhìn sang Kibum, người đang gật gù hiểu ra (cuối cùng thì cậu cũng biết tại sao
Changmin lại ra khỏi nhà thật sớm trong những ngày qua). “Nhưng cho dù anh ấy
có viết và gửi đi, anh ấy không có mấy hy vọng anh sẽ đọc chúng.”
Xiah
nhớ lại những tấm bưu thiếp cùng những kỷ niệm, nhớ lại cảm giác của những giây
phút trước đó khi cậu đứng ở bên ngoài ngôi đền. Cậu nghĩ Yoochun đã chết rồi.
Chết thật rồi. Cái cảm giác đó... nó... cậu thậm chí còn không thể tìm được một
từ nào để diễn tả nó. Tất cả những từ ngữ trên thế giới này cũng không thể diễn
tả được!
Chỉ
cần tưởng tượng Yoochun đã chết khiến cả người cậu lạnh run và một nỗi đau
không giải thích được kéo đến.
“Anh
đã đọc chúng,” Xiah thú nhận. Họ nghe thấy tiếng bước hân và xoay lại thấy
Yoochun và Yunho đang trở vào ngôi đền. Xiah chăm chú nhìn Yoochun và cảm thấy
cậu cần phải lập lại. “Anh (em) đã đọc chúng.”
“Ôi
trời ơi!” Kibum hết hồn khi cậu nhìn thấy hai người kia. Kibum chạy qua chỗ
Yoochun và lấy ra một chiếc khăn tay màu hồng từ đâu không biết để lau máu cho
anh.
Yoochun
dán đôi mắt ướt át của mình lên Xiah suốt quãng thời gian. Changmin lườm Yunho.
Jaejoong bước qua chỗ Yunho và nắm lấy một tay anh. Yunho nhìn vào mắt
Jaejoong, cầu xin sự tha thứ qua sự kết nối im lặng.
No comments:
Post a Comment