“Đã đến lúc tôi ngừng
trốn chạy rồi.”
Xiah gỡ cái khẩu trang y tế xuống và
chạy băng qua đường để đến chổ Changmin và Kibum. Một chiếc xe gần như đâm vào
cậu như cậu không quan tâm.
Changmin và Kibum có thể thề rằng
tim họ đông cứng trong suốt một giây thật dài khi họ trông thấy Xiah chạy qua
con đường đông đúc. Kibum la lên ngay tức khắc, “Đó thật nguy hiểm! Anh có thể
bị xe tông phải!”
Xiah không để ý đến cậu mà chụp lấy
những tấm bưu thiếp trên tay Changmin. Mắt Changmin dãn ra, trông cậu như bị
bắt quả tang đang phạm tội vậy. “Junsu...”
Môi Xiah run lên, cậu cố tìm từ ngữ;
để đặt câu hỏi, để yêu cầu câu trả lời. Nhưng cậu lại sợ.
Thế nên Kibum giúp cậu. Kibum hỏi,
“Anh có muốn gặp Yoochun không?”
“C... có.”
Kibum muốn nhảy cẩn lên, muốn reo
hò, muốn ôm cả hai người. Nhưng cậu cần phải lý trí. Chuyện không đơn giản như
vậy. Cậu liếc sang Changmin.
Changmin nhận ra Jung Yunho và Kim
Jaejoong không có ở quanh đây.
Changmin lưỡng lự, nhớ lại cái lần
trò chuyện gần đây nhất cùng với người bạn thân của mình. “Được rồi.”
=====
Khi họ đến nơi và Changmin tắt máy
xe, Xiah cảm thấy cơ thể cậu đông cứng lại. Cậu không muốn nhúc nhích.
Họ đang ở một ngôi đền trên núi,
cách xa thành phố. Ngôi đền này nổi tiếng vì một nguyên nhân: người chết cư ngụ
ở đây. Nhiều người cúng dường cho ngôi đền và được phép mua một chỗ trong ngôi
đền để an tán cho mình, cho người thương của mình.
Rồi sau đó một ý nghĩ xuất hiện
trong Xiah đã và đang cố gắng để tránh cho lòng tin của cậu bị rút hết ra khỏi
tâm trí.
Xiah không muốn cứ tiếp tục suy nghĩ
về những khả năng có thể xảy ra... vì nó sẽ khiến cậu đặt câu hỏi tại sao
Changmin lại viết những tấm bưu thiếp. Nó sẽ khiến cậu đặt câu hỏi tại sao
‘Yoochun’ lại đột nhiên gửi cho cậu những tấm bưu thiếp sau khi Bae bị giết. Nó
sẽ khiến cậu đặt câu hỏi có phải Changmin đã viết những tấm bưu thiếp giúp
Yoochun vì... vì Yoochun...
Có phải Yoochun là người đã giết Bae
hay không? Anh có... bị thương trong lúc đó không?
Cậu nhớ đã lén đọc các bản tin về
cái chết của Bae trên mạng và cảnh sát đã tiết lộ tất cả... bao gồm cả thời
gian và ngày ước đoán tử vong.
[F.l.a.s.h.b.a.c.k]
“Em hạnh phúc chứ?”
Có gì đó rất lạ trong giọng nói của
Yoochun, trong nhịp thở của anh. Có phải là vì anh đang căng thẳng khi nói
chuyện. Thế nhưng Xiah lại không thể... không cho phép bản thân cậu quay lại để
quan sát. Lưng cậu vẫn đưa về phía Yoochun, cậu đáp, “Ừ. Rất hạnh phúc.”
[E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k]
“Xiah?” Kibum gọi với giọng điệu lo
lắng. Xiah nhìn vào mắt cậu và ước rằng cậu có thể ôm Kibum.
Có lẽ Kibum đã sống ở Mỹ quá lâu để
biết về ngôi đền này. Nhưng sau đó, cũng không giống như cậu sẽ dùng đến ngôi
đền này... nhất là nếu như cậu không biết về Yoochun. Nhưng Changmin thì khác.
“Đi thôi,” Changmin nói với giọng
điệu bình tĩnh khi cậu bước ra khỏi xe. Tay trong túi quần, khéo léo bước đi,
Changmin đi về phía ngôi đền.
Xiah và Kibum đi theo ngay phía sau.
Kibum thắc mắc tại sao Yoochun lại sống trong một ngôi đền (để làm nhà sư?)
trong khi Xiah thì đang sợ hãi vì cậu biết tại sao.
Có những khu vực dành cho việc cầu
nguyện, thiền, và còn có phòng cho những người sống/làm việc ở ngôi đền. Xiah
thà chọn đi đến bất kỳ nơi nào trong những nơi này, nhưng Changmin lại dẫn họ
đến một ngôi đền lớn nơi cất giữ những tấm bia mộ. Ngay cả Kibum cũng đã nhận
ra khi cậu đọc tên của điện thờ.
Kibum dừng bước và cậu nhìn lên tấm
bảng gỗ. Xiah cũng không thể bước đi nỗi nữa rồi, nhưng Changmin chỉ xem đồng
hồ đeo tay và tiếp tục bước đi. Khi anh nhận ra hai người kia không đi theo
mình, anh dừng bước và đứng trước lối vào. Với giọng nói nhẹ nhàng, anh nói,
“Anh phải đối mặt với chuyện này sớm hay muộn thôi.”
Changmin buồn bã cúi đầu và biến mất
vào ngôi đền.
Kibum hít sâu và dùng tay che miệng
mình lại. Đôi mắt cậu bắt đầu ngấng nước. “Ôi không. Ôi trời ơi. Chả trách...
tối hôm đó, Changmin về nhà với cả người đầy máu và... và... anh ấy trong thật
nhợt nhạt và kiệt lực. Ôi trời ơi.”
Nước mắt của Xiah đã rơi xuống. Cậu
lắc đầu, sang trái rồi sang phải. Không thể nào. Không thể nào như vậy được.
Tim cậu đau nhói cổ họng cậu có cảm
giác như đang nuốt giấy nhám vậy. Hơi thở của cậu hỗn loạn và cậu như muốn...
muốn ngừng thở.
Yoochun. Yoochun. Yoochun.
Trong vô thức, cậu nắm lấy bàn tay
Kibum thật chặt, cần được chống đỡ. Chớp mắt để gạt đi những giọt lệ cũ, dành
chỗ cho những giọt lệ mới, Xiah hít một hơi thật sâu để thu chút dũng khí trước
khi leo lên những bậc thang đi vào ngôi đền.
=====
Changmin đi vào điện thờ. Đang là
giờ ăn trưa nên sẽ không có ai ở đây, chỉ có họ mà thôi.
“Yoochun, em mang anh ấy đến này.”
Changmin nghe thấy tiếng chạy vào và
xoay lại trông thấy Xiah cuối cùng cũng thu đủ dũng khí để tiến vào. Cậu đã chờ
cái ngày Xiah yêu cầu gặp Yoochun. Nhưng đồng thời, cậu cũng rất sợ và khó
chịu. Sợ phản ứng của Xiah và khó chịu vì cậu không biết ý định của Xiah. Là
tha thứ hay là Xiah muốn tìm Yoochun và tống anh vào ngục?
Lý do gì cũng được, Changmin không
thể từ chối yêu cầu của Xiah. Yoochun đã dặn cậu không được làm như vậy.
Vì thế cậu đứng lùi lại một bước và
quan sát, đan các ngón tay vào nhau và hy vọng mọi chuyện sẽ hóa thành một kết
thúc có hậu (giống như trong những cuốn tiểu thuyết của Kibum).
Trừ việc... tại sao Kibum và Xiah
lại khóc?
“Yoochun...” Xiah hít vào khi cậu
nhìn vào người đàn ông đang quỳ ở một góc trong điện thờ.
Yoochun dừng cầu nguyện. Hai tay anh
duỗi xuống hai bên và anh nhìn lên Xiah. Anh không phản ứng khi Changmin nói
chuyện với anh, nhưng bây giờ thì anh lại phản ứng.
Kibum há hốc và trong cậu vô cùng
kinh ngạc.
Xiah ngập ngừng tiến lên một bước,
nhìn cậu giống như đang choáng váng hay đang mơ. Và trông cậu gần như muốn chạy
ù tới Yoochun và ôm anh thật chặt.
“Xiah,” nói nhỏ, chậm rãi gật đầu
như một lời chào.
Xiah không thể giải thích được cảm
giác này. Nghe được giọng anh, chân thật và rõ ràng. Nhìn thấy anh, còn sống
và... còn sống! Tóc anh dài hơn và trông anh đẹp trai đến không chịu được trong
bộ đồ thường ngày. Xiah bước tới trước thêm một bước nữa.
Sau đó tất cả bọn họ đều nghe
Changmin lẩm bẩm một câu chửi thề trong miệng và tất cả bọn họ đều quay đầu
nhìn lối vào của điện thờ.
Changmin lườm Yunho và Jaejoong vừa
mới tới. “Lẽ ra tôi nên biết rõ hơn!” Nhưng cậu vẫn không thể tin rằng Xiah đã
lừa cậu và dẫn hai người này đến chỗ Yoochun.
Yoochun luôn nhìn Xiah và anh đã
không bỏ lỡ khi Xiah giơ tay ra (chút ít, khẽ khàng), những ngón tay của cậu giơ
ra và lòng bàn tay hướng về phía Yoochun. Thật khẽ khàng nhưng Yoochun biết đó
là phản xạ tự nhiên, giống như cậu muốn che chở (bảo vệ) cho Yoochun.
Và như vậy là đủ rồi. Đó là tất cả
những gì Yoochun cần để tin Xiah không lừa Changmin và cũng không cố ý dẫn Jung
Yunho đến đây.
Sự im lặng lan rộng cho đến khi
Yoochun đứng lên từ tư thế quỳ. Ánh mắt luôn dán lên Yunho, Yoochun bước qua
Xiah và đứng trước mặt vị cảnh sát. Anh đưa tay đầu hàng, lộ ra cổ tay để bị
còng lại.
“Đừng,” Yoochun cuối cùng cũng lên
tiếng, vì anh nghe thấy Changmin và Kibum di chuyển. Mắt anh vẫn nhìn Yunho. “Đã
đến lúc tôi ngừng trốn chạy rồi.”
Xiah nắm chặt nắm đấm của mình. Cậu
đứng ngây ra đó, bị kẹt giữ bạn của cậu (cũng như anh trai cậu) và người đàn
ông mà cậu đã yêu... vẫn yêu. Nhưng cậu biết rằng nếu như Yunho rút súng hoặc
một cái còng tay ra, cậu sẽ chạy ra và cản việc bắt giữ.
Đừng nghĩ rằng Yunho không nhìn thấy
nỗ lực ‘che chắn’ cho Yoochun trong vô thức của cậu. Anh nhìn vào mắt Yoochun
cùng với sự tự tin, nhưng lại thấy bản thân mình đang thăm dò đôi mắt bình tĩnh
kia. Sau đó anh hướng mắt nhìn Changmin, Kibum, và sau đó nhìn Jaejoong. Trông tất
cả bọn họ như đều sẵn sàng nhảy vào can thiệt.
Sau đó Yunho nhìn Xiah. Còn có gì để
nói về những cảm xúc anh nhìn thấy trong đôi mắt của cậu thanh niên trẻ này nữa
chứ?
Cuối cùng, anh tìm ra được lý do tại
sao Yoochun lại quỳ trong góc của điện thờ. Họ đã tưởng rằng đi vào tòa nhà này
sẽ tìm ra một tấm bia mộ mà Changmin đã mua cho Park Yoochun. Nhưng ở đây không
chỉ có có một tấm bia, mà có tới tận hai tấm. Và chúng cũng không dành cho ‘Park
Yoochun’ nữa. Chúng dành cho ‘Kim Junho’ và ‘Kim Bomi’.
Buông nắm tay mà anh đã không nhận
ra mình đã nắm chặt, anh đảo mắt trở lại Yoochun. Cánh tay Yunho vung ra và túm
lấy ngực áo của Yoochun và kéo anh về phía trước.
Trong nháy mắt, Changmin chạy qua để
nắm lấy cổ tay của Yunho. Yoochun đẩy Changmin ra và Kibum nhanh chóng chạy
sang để đỡ cậu. Jaejoong chạy qua chỗ Xiah, vòng một cánh tay quanh người cậu
thanh niên trẻ để ngăn cậu di chuyển.
Với bàn tay túm chặt áo của Yoochun,
Yunho giận dữ lôi Yoochun ra khỏi điện. Changmin và Xiah đã sẵn sàng chạy theo
họ, nhưng Jaejoong và Kibum giữ họ lại.
Cùng lúc đó Jaejoong nói, “Yunho đã
không còng tay anh ta,” Kibum họa theo, “Anh ta không có còng tay Yoochun.”
Xiah nắm chặt nắm tay và nhìn sang
Changmin. Sau đó cậu nghe Jaejoong nói khẽ, “Xiah, nhìn vào góc đi. Đó là những
gì Yunho đã nhìn thấy.”
Xiah nhận ra cậu đã quá hoảng sợ để
nhận ra khung cảnh xung quanh. Ngay khi cậu trông thấy Yunho và Jaejoong, ý
nghĩ duy nhất xẹt qua đầu cậu là làm thế nào để Yoochun trốn thoát. Sau đó cậu
nhớ ra điều này sẽ tổn thương Yunho nhiều như thế nào, làm sao cậu lại có thể
phản bội lại bạn và anh trai của mình. Vậy nên cậu chỉ đứng đó, không biết phải
làm gì cả...
Cậu làm theo sự chỉ dẫn của Jaejoong
và nhìn qua cái góc mà Yoochun đã quỳ ở đó. Cậu nhìn thấy hình của anh trai cậu
trên tấm bia, cũng trong cùng một tấm bia hình chữ nhật với anh trai cậu là tấm
hình của một cô gái rất xinh đẹp. Cậu đã quá đắm chìm khi được gặp lại Yoohun,
nhìn thấy Yoochun còn sống, vì thế cậu đã bỏ lỡ ánh nhìn vào những tấm hình
này.
=====
Yoochun để Yunho lôi mình ra một khu
vực riêng biệt đằng sau điện thờ. Anh không giơ một cánh tay nào lên hay cố
gắng tự vệ khi Yunho giánh hết cú đấm này đến cú đấm khác lên người anh.
Anh đã sụt nhiều ký khi anh hồi phục
ở bệnh viện.
Yoochun cứ tiếp tục đứng lên; bất kể
bao nhiêu lần Yunho quật ngã anh. Anh đều đứng lên trở lại và chờ những cú đấm
khác. Cuối cùng thì những cú đấm cũng dừng xuất hiện.
Nặng nhọc hít thở và trừng vào người
đàn ông dính đầy máu cằm, Yunho nghiến răng nói, “Đánh trả đi.”
“Chỉ một người trong chúng ta xứng
đáng được đánh nhừ tử người kia,” người thanh niên trẻ hơn cười khẩy, lau máu
bằng mu bàn tay.
“Tại sao mày giết Junho?”
Yoochun ngẩng đầu nhìn vào mắt
Yunho. “Quan trọng sao? Tôi cũng đã giết hắn, bằng súng của tôi, bằng chính đôi
bàn tay của tôi. Và tôi không chỉ dừng lại ở đó. Tôi đã tiếp tục và khiến sự
việc tồi tệ hơn. Sẽ thật dễ dàng hơn nếu tôi chỉ việc giết Junsu, đúng không
nào? Sau đó anh có thể giết tôi ngay bây giờ mà đếch thèm quan tâm đến chuyện
gì khác.”
“Sẽ dễ dàng hơn nếu mày là một thằng
khốn nạn nhẫn tâm như Bae. Nhưng mày đã phải tiến lên và trở thành một con
người có trái tim, một người đã cứu Xiah, một người đã cứu Junho,” Yunho rít
lên đầy giận dữ.
_____
Còn vài chương nữa là kết thúc rồi. Ban đầu ta dự định sẽ đọc lại để chỉnh sửa, ta biết bản dịch của ta còn ngập lỗi. Nhưng mà giờ ta lười quá. Nên thôi chắc ta để vậy luôn.
Sau này nếu có thời gian và ngẫu hứng đọc lại truyện này, ta sẽ sửa nó thật hoàn chỉnh.
Ta đang cân nhắc việc giới thiêu dự án mới bây giờ hay tạm nghỉ một thời gian.
Ta cũng đang còn trong chuyến nghỉ mát dài ngày, và cũng khá mệt với việc dịch truyện nên cũng muốn làm mới đầu óc một chút.
No comments:
Post a Comment