Kim
Junsu đi vào toà nhà cổ, nhìn thấy trên ghế ngồi của mình có đặt sẵn một cái gối
đệm thật dày, liền theo phản xạ mà quét mắt nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy Lee
Hyukjae nhàn nhạt mỉm cười đầy ẩn ý nhìn mình. Còn những người khác thì vẻ mặt
vô cùng nghiêm túc. Kim Junsu thầm buông tiếng thở dài đầy chán nản, sau đó cẩn
thận ngồi xuống cái đệm.
Mặc
dù đã rất cẩn thận nhưng lúc ngồi xuống vẫn là đau đến cau mày. Kim Junsu điều
chỉnh lại sắc mặt, mỉm cười với mọi người bên dưới. “Hôm nay nếu như vẫn muốn
nói chuyện hôm qua thì không cần phải lên tiếng nữa.”
“Hôm
qua Park Yuchun làm loạn ngay giữa cuộc họp, hôi trưởng cứ như vậy dung túng
cho hắn sao?” Lee Jihoon lên tiếng gây khó dễ. Kim Junsu hừ một tiếng, “Tôi cứ
dung túng, như thế thì sao nào?”
“Người…”
Lee Jihoon nắm chặc nắm đấm. “Người có biết là người đang làm gì không?” Kim
Junsu chống tay lên bàn cười khẽ, “Tôi đang làm cái gì không cần cậu nhắc nhở.”
Bên
dưới bắt đầu xôn xao cả lên. Lee Hyukjae không kiêng nể đưa hai tay lên bịt tai
lại, đưa mắt nhìn sang cha nuôi đang ngồi bên cạnh. Lão tuy rằng đã lui xuống
nhưng mỗi buổi họp đều luôn đến dự. Không biết lần này lão ta sẽ nhúng tay và
hay là bỏ mặc đây.
“Ngày
hôm qua náo loạn cuộc họp còn có tôi, chẳng lẽ ngay cả tôi cũng phải chịu phạt cùng
sao?” Kim Junsu điều chỉnh tư thế, cảm giác phía sau nhói lên một cái, đau đến
toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thầm mắng Park Yuchun một câu rồi ngay lập tức đổi lại
dáng vẻ cường thế.
“Hội
trưởng…”
Tất
cả mọi người đều không nói gì, chỉ nhìn Kim Junsu. Quả thật là tính tình của
Kim Junsu như vậy mọi người cũng đều quen rồi, nhưng mà chuyện lần này thật sự
là rất hoang đường, chính là đang liều mạng. Bọn họ thật sự không thể hiểu được
hành động của Kim Junsu, vì sao lại đắm đuối một người đến như vậy.
“Khụ
khụ” Kim Geunwoo vẫn luôn im lặng ho khan hai tiếng, toàn trường lập tức im lặng
trở lại. Ánh mắt Kim Geunwoo quét xuống toàn trường, “Junsu đã có tư cách ngồi
trên vị trí này, thì có tư cách làm nhưng việc nó muốn làm. Tôi tin tưởng nó
làm chuyện gì cũng đều có đạo lý riêng của mình.”
Lee
Hyukjae vỗ tay xuống bàn, “Nói rất đúng.”
Kim
Junsu mỉm cười nhìn Lee Hyukjae, miệng mấp máy hai chữ câm miệng.
“Ai
không phục hành động của Junsu thì chẳng khác nào không phục nó ngồi trên chiếc
ghế này.” Lời nói của Kim Geunwoo vửa dứt, toàn trường lập tức yên tĩnh như ve
mùa đông. Mọi người hết anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, dường như chẳng ai dám đứng
ra chống đối nữa. Kim Junsu tuổi còn trẻ đã khiến cho Kim Geun cam tâm nghỉ hưu
nhưng vẫn đến phù trợ, đủ thấy được Kim Geunwoo yêu thích, khen ngợi cậu đến mức
nào. Mà thành tích của Kim Junsu trong mấy năm qua mọi người không phải là
không nhìn thấy. Bỉ Ngạn hội trước kia chỉ hoạt động trong giới hắc đạo thế mà
bây giờ đang từng bước từng bước lấn sang cả bạch đạo. Còn có JS ở Seoul cũng
đang nhanh chóng quất khởi, đủ để chứng minh Kim Junsu có năng lực ngồi trên
chiếc ghế này.
“Như
vậy còn ai có ý kiến gì nữa không?” Kim Junsu nhoẻn miệng, đồng thời cũng cảm
kích nhìn sang cha nuôi. Kim Geunwoo đưa lưng về phía mọi người làm mặt quỷ với
Kim Junsu. Khuôn mặt Kim Junsu lập tức co rúm lại.
Thấy
bên dưới không ai trả lời, Kim Junsu cười lạnh một tiếng, “Nếu mọi người đã
không có ý kiến, chúng ta bắt đầu kiểm tra sổ sách, thế nào?”
Sau
khi Kim Junsu đi, Park Yuchun một mình tản bộ trong sân. Trang phục giản dị tôn
lên vóc dáng hết sức cao lớn, lịch sự mỉm cười với vài cô giúp việc đang nhìn trộm,
hại người ta đỏ mặt một hồi.
“Mục
đích của cậu đến đây tột cùng là gì?” một giọng nói từ phía sau vang lên, Park
Yuchun quay đầu thấy ông quản gia đang thăm dò nhìn mình. Park Yuchun mỉm cười
thân thiện, “Mục đích của tôi giống như những lời tôi đã nói ngày hôm qua,
chính là mang Junsu đi.”
“Ồ,
vậy sao?” Người quản gia nhíu mày, “Không đơn giản như vậy đâu, đúng không nhỉ?”
“Tin
hay không tùy ông. Tôi không có khả năng làm cho ai cũng tin tôi.” Park Yuchun
nhún vai đi vào trong. Nụ cười luôn mang trên gương mặt sau khi vào trong nháy
mắt liền biến mất, thay vào đó hắn lại mỉm cười tự giễu, “Mục đích của tôi là
gì ngay cả tôi cũng không biết nữa.”
Park
Yuchun trở lại phòng, nhàm chán ngồi lên giường, vô tình liếc mắt qua đầu giường,
hai mắt hơi nheo lại. Khung hình hôm đó hắn muốn xem đã không còn ở đó nữa.
Park
Yuchun nhíu mày, đứng dậy xuống giường, mở ngăn kéo, lục lục, không có. Lại đưa
tay mở ngăn kéo khác, kéo thử mới biết ngăn kéo này đã bị khóa. Park Yuchun bật
cười. Đây mới đúng là tính cách của Kim Junsu, ngay cả người ở dưới mắt cũng đề
phòng.
Ngay
khi Park Yuchun vẫn còn đang ngẩn người, cửa bị mở ra, Kim Junsu từ bên ngoài
đi vào, nhìn thấy tay Park Yuchun còn đặt trên tay cầm của hộc tủ, “Ngăn tủ đó
em đã khóa lại rồi.” Park Yuchun gật đầu, “Anh biết.”
Kim
Junsu đi qua, nhưng vì thắt lưng bị đau nên dáng đi có chút kỳ cục.
Park
Yuchun nhìn dáng đi của cậu không nhịn được mà bật cười, “Có muốn anh ôm em
không?” Kim Junsu nhoẻn miệng, “Được.” Nói xong đứng ở ngay tại chỗ đưa hai tay
chờ người tới ôm giống như một đứa nhỏ.
Park
Yuchun bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua ôm cậu, “Có thật là đau như vậy không?” Kim
Junsu cười lạnh một tiếng, “Lần sau anh thử đi thì biết.” Park Yuchun nhẹ nhàng
ôm cậu đặt lên giường, lắc đầu. “Anh đã nói, này không hợp với anh.”
Kim
Junsu đem một cái gối đặt dưới thắt lưng, tìm vị trí thích hợp dựa vào. “Em lại
cảm thấy cực kỳ hợp. Phải rồi, vừa nãy anh đang tìm gì sao?” Park Yuchun lắc đầu,
bóp thắt lưng cho Kim Junsu, “Không có, mọi chuyện đều đã giải quyết xong?”
“Xong
hết rồi,” Kim Junsu nói xong liền nhéo nhéo trán. Park Yuchun thấy sắc mặt Kim
Junsu có chút tái nhợt, liền sáp lại gần, dùng trán mình áp lên mặt Kim Junsu,
“Hơi nóng này, vì sao hồi sáng không chịu nói?” Park Yuchun có chút tức giận.
Kim Junsu khoát tay, “Không có gì đáng ngại, anh làm gì lo lắng dữ vậy?”
Park
Yuchun không để ý Kim Junsu, trực tiếp nhấn cậu xuống giường. “Ngoan ngoãn nằm
đây, anh đi tìm bác sĩ.” Kim Junsu níu áo Park Yuchun, “Đừng đùa.” Park Yuchun
quay lại nhìn thẳng vào Kim Junsu, “Anh không bao giờ nói đùa với em.”
Kim
Junsu sững sờ, từ từ buông tay. “Được rồi, em cũng sẽ không bao giờ nói lời cự
tuyệt anh.” Lần này đến phiên Park Yuchun sững sờ. Park Yuchun nhìn xuống những
nếp nhăn trên tay áo vừa bị buông ra, rồi mỉm cười nhìn Kim Junsu, “Anh đi tìm
bác sĩ.” Kim Junsu gật đầu nhìn Park Yuchun đi ra ngoài.
Sau
khi Park Yuchun đi rồi, ánh mắt Kim Junsu có chút ảm đạm. Vì sao khi nãy anh lại lãng tránh ánh mắt của em? Có lẽ khi nãy anh
cũng đã cùng em mở ra một cuộc chơi lớn nhất rồi.
No comments:
Post a Comment