Lúc
bác sĩ riêng của Bỉ Ngạn hội đi vào biệt thự, Kim Geunwoo há miệng thật to. Bác
sĩ thăm hỏi ông vài câu rồi lập tức đi lên lầu.
Kim
Geunwoo thúc vào Lee Hyukjae đang đứng bên cạnh, “Ai bị bệnh hả?” Lee Hyukjae mồm
vừa cắn táo vừa gật gật, “Vừa nãy Park Yuchun kêu con đi mời bác sĩ qua đây,
nói là khám cho Junsu... ui da... cha sao lại đánh con?” Kim Geunwoo gõ một cái
thật mạnh lên đầu Lee Hyukjae, “Từ nhỏ tới giờ Junsu chưa bao giờ chịu để cho bác
sĩ khám, lần này là làm sao vậy?
Lee
Hyukjae trắng mắt, “Đúng là không có kinh nghiệm, chắc chắn là không lay chuyển
được bài tụng của Park Yuchun rồi.” Kim Geunwoo nhíu mày, “Junsu thật sự để ý đến
thằng nhóc đó đến như vậy?” Lee Hyukjae lại cầm một quả táo khác lên, “Đương
nhiên, lúc ở Seoul hai người họ đã không minh bạch rồi. Bây giờ, Park Yuchun biết
sai quay đầu, Junsu hiển nhiên xem hắn như bảo bối, bằng không sao có thể mang
hắn đến Paris được? Ai da... Sao cha lại đánh con?”
Kim
Geunwoo giật lấy trái táo trong tay Lee Hyukjae, “Mày ăn mấy trái rồi, cái này
mắc lắm có biết không hả?” nói xong cắn xuống trái táo một miếng thật lớn. Khóe
miệng Lee Hyukjae giật giật, “Chả trách Jaejoong lại nói cha là lão già keo kiệt.”
“Lão
già keo kiệt? Jaejoong dám nói cha như vậy?” Kim Geunwoo tức giận mặt đỏ cả
lên. “Vẫn là đứa nhỏ Heechul kia tốt.” Lee Hyukjae bật cười, “Heechul hyung thường
xuyên ở sau lưng cha nói cha là lão bất tử đó.”
“Ui,
cha lại đánh con làm gì?” Lee Hyukjae ôm đầu chạy khỏi biệt thự. Kim Geunwoo cầm
cả mâm táo ném vào gáy y.
“Ở
ngoài kia sao lại ồn ào như vậy?” Kim Junsu không kiên nhẫn nói. Park Yuchun nhẹ
nhàng đặt tay lên trán cậu, “An tâm dưỡng bệnh, là bên ngoài gặp họa thôi mà.”
Bác sĩ nhìn Park Yuchun nhìn không được mà mỉm cười. “Anh Park thật đúng là cái
gì cũng dám nói, lão gia mà nghe được là chết đó.”
Kim
Junsu cười lạnh, “Mạng của người này, ổng có muốn cũng bắt không được, phải là
do tôi tới bắt.” Park Yuchun dịu dàng mỉm cười với Kim Junsu, “Ừ, mạng của anh
chỉ cho mình em thôi.”
Nhìn
hai người âu yếm, vị bác sĩ ho khan một tiếng, đưa thuốc cho Park Yuchun. “Buổi
tối uống một lần. Ngày mai tôi sẽ lại đến xem. Còn có, các cậu gần đây tốt nhất...
tốt nhất là nên chú ý đến chuyện kia một chút.” Park Yuchun họ nhẹ gật đầu, “Đã
biết.” Tính tình Kim Junsu thế nhưng lại không được tốt như Park Yuchun, ánh mắt
sắt lẻm, “Ra ngoài.”
Sau
khi bác sĩ ra về, Park Yuchun nhéo nhéo mặt Kim Junsu, “Sao lại dữ như vầy?”
Kim Junsu nhắm mắt dưỡng thần, “Hắn là người của Hwanie.” “Hwanie?” Park Yuchun
còn nhớ hình như đã nghe qua cái tên này, hình như là tối đó lúc đứng ở ngoài cửa
có nghe Lee Jihoon đề cập đến cái tên này.
Kim
Junsu gật gật, “Năm đó cha nuôi chính là chọn từ một trong hai người bọn em để
trở thành người kế vị.” Park Yuchun gật đầu hiểu rõ, “Cuối cùng em thắng hắn.”
Kim
Junsu cúi đầu cười, “Trong lòng anh em mạnh như vậy sao?” Park Yuchun gật đầu,
“Ở trong lòng anh em là mạnh nhất.” “Ô!” Kim Junsu chớp mắt, “Mạnh hơn anh luôn
sao?”
Park
Yuchun véo mũi cậu, “Làm sao có thể mạnh hơn anh được,” Kim Junsu ngẩn người,
sau đó liền mỉm cười, “Đúng vậy, làm sao có thể mạnh hơn anh được chứ.” Đôi mắt
Park Yuchun ánh lên chút thương xót, nâng cằm Kim Junsu lên, “Giận?”
Kim
Junsu lắc đầu, “Không, chỉ là có chút mệt mỏi thôi.” Park Yuchun gật đầu, “Mệt
thì nghỉ ngơi đi, anh ở đây với em.” “Anh không cần lúc nào cũng nói sẽ ở đây bảo
vệ em, em sẽ coi là thật đó.”
Park
Yuchun nhíu mày, “Em làm sao vậy? Sao đột nhiên lại...” Kim Junsu nhắm mắt lắc
đầu, “Không làm sao hết, chỉ là hơi mệt thôi, em muốn nghỉ ngơi.” Park Yuchun gật đầu, đắp chăn cho Kim Junsu,
khẽ hôn lên trán cậu, “Em nghỉ đi.”
Kim
Junsu ừ một tiếng, chôn đầu trong chăn. Park Yuchun trước khi đi ra khỏi phòng
quay lại nhìn người chui trong chăn, cặp mắt ánh lên chút không yên. Rốt cục
không yên cái gì chính hắn cũng không biết.
Seoul,
buổi tối.
Shim
Changmin đứng ngoài ban công, sau khi đã thay bộ đồng phục sang quần áo ngủ,
đôi chút do dự nhìn chiếc điện thoại trên tay. Ngón tay mảnh khảnh không ngừng
lướt dọc hết danh bạ điện thoại, hít sâu một hơi, nhấn chọn một số.
Chuông
đỗ thật lâu người bên kia mới nghe máy.
“Bữa
giờ khỏe không?” Shim Changmin hỏi thăm trước, giọng nói hết sức dịu dàng.
“Changmin?
Ừ... khỏe, không việc gì.” Người bên kia hình như rất bất ngờ khi nhận được cuộc
gọi từ Shim Changmin, giọng nói tràn ngập mỏi mệt.
Shim
Changmin cau mày, “Bị bệnh à? Không quen khí hậu của Paris?”
“Không
có, anh khỏe lắm.” Người bên kia thở dài, “Changmin, anh muốn nói chuyện với
em.”
“Sao?”
Shim Changmin trở vào phòng, kéo hết màn cửa lại, chỉ nghe người kia do dự ậm ừ,
“Changmin, còn nhớ ước định ngày đó giữa chúng ta không?”
Shim
Changmin sửng sốt, rồi bật cười, “Nhớ chứ.” Shim Changmin ngồi xuống sàn, tựa
lưng vào cửa sổ sát nền trong căn hộ, “Em đã nói anh có thể tự do mặc sức bay
lượn, bay đến nơi thật cao, nếu tìm được chiếc tổ phù hợp thì nghỉ lại.”
Người
kia im lặng một hồi, sau đó nói một câu, “Thật xin lỗi.”
Shim
Changmin cười khẽ một tiếng, tựa đầu vào tấm kính thủy tinh trên khung cửa sổ,
“Junsu, ba chữ kia không nên phát ra từ miệng anh.” Kim Junsu ở bên kia cũng bật
cười, “Changmin, có lẽ tất cả cũng chỉ là hiểu lầm.”
Shim
Changmin dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên mặt kính, “Lần đầu tiên gặp anh,
anh cũng nói với em như vậy. Anh còn nhớ lúc đó em trả lời anh như thế nào
không?” Kim Junsu suy nghĩ, “Nhớ chứ. Em nói, cho dù chỉ là một chút hiểu lầm,
em cũng sẽ không buông tay trước.”
Shim
Changmin nhoẻn miệng, “Đúng vậy, bây giờ vẫn như vậy. Em sẽ không buông tay trước.
Chỉ là bây giờ người buông tay trước là anh, em chỉ có thể buông ra mà thôi. Em
sợ em nắm quá chặt sẽ làm anh bị thương,” Nghe được người bên kia lại trầm mặc,
Shim Changmin bật cười ha ha, “Là bởi vì Park Yuchun sao?”
Kim
Junsu ừ, “Anh nhập diễn.” Shim Changmin ô lên, “Nhớ phải thoát thân.”
“Muộn
rồi, muốn thoát cũng thoát không được nữa.” Kim Junsu thở dài.
“Em
hiểu.” Shim Changmin cười khẽ, hai người lại lâm vào trầm mặc.
“Ở
bên đó cũng không còn tác dụng gì nữa, cậu trở về đi.” Kim Junsu lại nói.
Shim
Changmin vâng, “Nhưng mà hiện giờ em chưa thể trở về.”
“Tùy
cậu.” Kim Junsu thở dài.
Shim
Changmin chỉ cười. Cả hai lại tiếp tục lâm vào trầm mặc.
Shim
Changmin đặt điện thoại xuống sàn, đứng dậy đi ra ban công, ngẩng mặt nhìn các
vì sao trên trời, không cho thứ gì đó ấm áp trong mắt rơi xuống.
Năm
đó ở Paris, khuôn mặt nghiêng của người nọ làm cậu sửng sốt, không phải là bởi
vì kinh sợ mà là bởi vì còn nhớ rõ, cảm giác giống như đã từng quen biết cho dù
có qua bao nhiêu năm vẫn còn nhớ rõ như in.
Cậu
bé dưới gốc anh đào mỉm cười với cậu cũng có khuôn mặt thanh tú hệt như người
thanh niên này.
Vẫn
nhớ thật rõ lúc đó là cậu đã bất chấp chạy tới ôm người kia từ phía sau. Người
kia đương nhiên là bị hành động của cậu làm cho hoảng sợ. Vẻ mặt kinh ngạc ấy
thật khớp với vẻ mặt kinh ngạc trong ký ức càng khiến cậu thêm khẳng định người
này chính là người cậu đang tìm.
Lúc
ấy cậu đã nói cái gì? Lúc ấy, cậu đã nói, “Tôi đã anh tìm thật lâu,” Người kia
ngẩng người, chỉ nói một câu, “Cậu nhận lầm người rồi.”
Đó
là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau.
Rồi
sau đó cậu nhiều lần tiếp cận người nọ. Ánh mắt của người nọ dần dần cũng bắt đầu
đặt trên người mình.
“Sau
này cậu sẽ phát hiện ra tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Con ngươi trong suốt của
người nọ vẫn làm cho tim cậu rung động như thuở
ban đầu.
Lúc
đó cậu đã lắc đầu, “Cho dù chỉ là một chút hiểu lầm, tôi cũng sẽ không buông
tay trước.”
Shim
Changmin mỉm cười, quay về phòng một lần nữa, cầm lấy điện thoại. Cho dù bên
kia đã không còn tín hiệu, vẫn như vậy nói vào ống nghe một câu, “Tìm được tổ
thích hợp thì hãy nghỉ lại, nếu không thoải mái thì lại bay về.”
No comments:
Post a Comment