Thursday, August 13, 2015

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 34

Sau khi ngủ dậy Kim Junsu cảm thấy cả người khỏe hơn nhưng cổ họng lại khô khốc.
“Muốn uống nước không?” Sau khi Kim Junsu ngủ say, Park Yuchun liền lặng lẽ ngồi bên giường cho đến khi cậu tỉnh dậy.
Kim Junsu mở mắt, gật gật đầu, nhìn lên đồng hồ phát hiện cậu đã ngủ nửa ngày, vỗ vỗ đầu của mình, “Sao mình lại ngủ nhiều đến như vậy?”
Park Yuchun đem nước đưa tới bên miệng Kim Junsu để cậu nhuận cổ, “Đỡ hơn chút nào chưa?” Nói xong lấy tay sờ lên trán Kim Junsu.
Kim Junsu gật gật, “Anh vào lúc nào vậy?” Park Yuchun mỉm cười, “Sau khi em ngủ không lâu.”
Kim Junsu duỗi lưng, “Ôm em đi tắm.” “Hân hạnh phục vụ.” Park Yuchun bế phốc Kim Junsu lên, thuận tiện nhéo vào cái eo không có tí thịt kia, “Eo có thịt nhéo mới thích.”
Kim Junsu đảo mắt xem thường, “Anh nhéo qua có thịt rồi?” Park Yuchun nhanh nhẩu hôn lên môi người kia, “Lại ghen?”
“Phải, tôi ghen.” Kim Junsu câu cổ Park Yuchun, “Anh đã là người của em.” Park Yuchun cười khẽ một tiếng, cẩn thận thả Kim Junsu vào trong bồn tắm, “Ngược lại mới đúng chứ.”
Kim Junsu cởi nút thắt áo ngủ. Chiếc áo từ từ trượt xuống làn da vẫn còn đọng lại nhiều điểm hồng ngân. Tỏ rõ kịch liệt của đêm qua làm Park Yuchun xấu hổ ho khan một tiếng. Cúi xuống lại nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Kim Junsu, hắn cười khổ, “Em là cố ý phải không?”
Kim Junsu vô tội lắc đầu, “Không biết anh đang nói gì hết.” Park Yuchun báu mạnh vào điểm hồng anh ở trước ngực Kim Junsu, “Lại giả bộ vô tội, nói dối với anh cũng vô ít thôi.”
Kim Junsu nhẹ giọng hô đau, thừa dịp Park Yuchun không chú ý vươn tay kéo hắn vào trong bồn tắm, nước trong bồn tắm lập tức trào ra.
Park Yuchun nhìn xuống quần áo đã ướt sũng của mình, rồi nhìn lên Kim Junsu đang ra sức câu dẫn mình mà thở dài, “Rốt cuộc là em muốn làm? Thân thể này còn muốn nữa hay không?” Kim Junsu lắc đầu, “Không muốn, em chỉ muốn anh.”
Park Yuchun đưa tay ôm cậu vào lòng, “Hôm nay làm sao vậy? Vừa nãy mới đuổi người bây giờ lại ra sức câu dẫn.” Kim Junsu cúi đầu cắn Park Yuchun. Cho dù có cách một lớp quần áo Park Yuchun vẫn run rẫy. Hắn bèn cúi người cắn đôi môi của con người xấu xa kia, “Ngoan ngoãn tắm rửa đi, để lâu nước nguội mất.” Nói xong hắn đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, pha lại nước ấm cho Kim Junsu.
Kim Junsu nhìn bộ dạng ướt sũng của Park Yuchun, còn có hạ thân kia đang phồng lên, cười khẽ, “Được rồi, anh ra ngoài đi, em có thể tự tắm được.” Park Yuchun nhướng mày, “Kim Junsu, em có biết là em đang nói cái gì không?”
Kim Junsu gật đầu, “Biết chứ, anh muốn em nghỉ ngơi không đúng sao?” Park Yuchun cũng gật, “Nhưng mà em có cách khác giúp anh giải quyết.”
Kim Junsu trừng mắt, “Anh có biết là anh đang nói cái gì không?” Park Yuchun lại gật, chỉ xuống hạ thân đang sưng phồng lên, “Cần tôi dạy cậu sao hả hội trưởng Kim? Này là trách nhiệm của cậu.”
Kim Junsu ô lên, “Anh gọi tôi là hội trưởng là đã biết tôi sẽ không làm những chuyện như vậy.” Park Yuchun cũng cười, nhẹ nhàng chỉ vào những vết hồng ngân trên cơ thể Kim Junsu, “Chuyện đêm qua đều đã làm rồi còn quan tâm về điều này sao? Dù có không được tự nhiên nhưng anh vẫn rất thích,” nói xong xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng tắm.
Kim Junsu ho khan một tiếng, “Anh cứ như vậy mà đi ra ngoài?” Park Yuchun quay đầu lại nhìn người đang nằm trong bồn tắm, lắc đầu, “Rốt cục em có muốn làm hay không?”
Kim Junsu ngoắc ngón tay, “Giúp em tìm được người viết thư nặc danh em sẽ làm chuyện kia cho anh.” Park Yuchun đi tới cúi xuống hôn người nọ, “Có thể tạm ứng không?” Kim Junsu mút lấy đôi môi của Park Yuchun, “Xin lỗi, không thể tạm ứng được.”
Park Yuchun mỉm cười, dùng đầu lưỡi móc đầu lưỡi của Kim Junsu, “Thật nhỏ mọn.” Kim Junsu cũng không cam lòng chịu yếu thế, hôn trả lại, “Em không kinh doanh lổ lã.”
“Anh muốn điều tra những người xung quanh em.” Bàn tay của Park Yuchun mon men lả lướt trên cơ thể trần trụi của Kim Junsu, khiến cho Kim Junsu rên khẽ một tiếng, “Hừm... tra ai? Hyukjae bọn họ chắc chắn là không có vấn đề gì hết.”
“Ô? Chắc chắn như vậy?” Park Yuchun di chuyển nụ hôn ra trước ngực Kim Junsu, “Có phải em rất tin tưởng nhóm bọn hắn hay không?”
“Không... không phải, Jaejoong với Hyukjae tuyệt đối không có vấn đề.” Kim Junsu nắm mái tóc đen tuyền của Park Yuchun, tóc của cậu cũng đã ướt mồ hôi, “Ưm... vì sao anh lại nghi ngờ bọn họ?”
Park Yuchun ngẩng đầu mỉm cười, “Không phải là anh nghi ngờ bọn họ, mà là em trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường thôi. Những thông tin này chỉ có người bên cạnh em mới biết được đi.” Lúc này trong đôi mắt mê ly của Kim Junsu ánh lên sự tỏ tường, “Chính xác, nhưng mà em tin không phải là do bọn họ làm.”
Park Yuchun cười khẽ, hôn lấy khuôn mặt đỏ bừng của Kim Junsu, “Tin? Được rồi cưng à. Anh sẽ coi như trực giác của em là chuẩn xác.” Kim Junsu gật gật, “Em tin vào trực giác của mình, mà mang anh tới nơi này cũng hoàn toàn là dựa vào trực giác của em.”
Cảm giác Park Yuchun sửng sốt, Kim Junsu ngẩng đầu, “Làm sao vậy?” Park Yuchun lắc đầu, “Không có gì, nước hơi nguội rồi, em mau tắm đi. Anh đi ra ngoài giải quyết.”
Nhìn bóng dáng Park Yuchun chạy ra khỏi phòng tắm, Kim Junsu dựa vào bồn tắm, bật cười, “Có lẽ so với anh, em đã nhập diễn trước mất rồi.”
Park Yuchun ra khỏi phòng tắm thay quần áo ướt, lấy ra trong hành lý của mình một chiếc điện thoại đi động, nghĩ nghĩ, mở máy.
“Tôi khẳng định trong nội bộ có người của Kim Junsu. Vâng... tôi hiểu... Vâng, tôi sẽ cẩn thận.” Park Yuchun nhỏ giọng nói. Sau khi nói chuyện xong, hắn tắt di động cất trở lại vào trong hành lý, đi đến bên giường rót nước ấm, phân thuốc sẵn để trên bàn, khóe miệng mang theo một tia cười trào phúng. Có lẽ chính hắn cũng đã quen với vai diễn này rồi, cũng có khi ngay từ đầu hắn đã bắt đầu diễn vai diễn này, thích Kim Junsu, quan tâm đến người tên Kim Junsu.

“Anh đến trễ 10 phút.” Kim Jaejoong nhìn xuống cái đồng hồ đắc tiền trên tay, bới móc thiếu xót nhìn người trước mặt, “Anh có chút ít ý thức về thời gian có được không?”
Jung Yunho lau mồ hôi chảy trên mặt, “Không phải đã nói mấy ngày nay sẽ không tìm tôi sao? Kim Junsu đã về?”
Kim Jaejoong đảo mắt, “Junsu còn chưa có về, anh có vẻ như rất thương nhớ Junsu.” Jung Yunho không nói gì, chỉ cười, “Không phải cậu nói Kim Junsu tìm tôi nói chuyện sao? Vậy cậu tìm tôi làm gì?”
“Tôi chán quá.” Kim Jaejoong gỡ kính mát xuống mỉm cười với Jung Yunho, “Đi ăn tối với tôi đi.”
Jung Yunho đưa tay ra, “Thù lao.” Kim Jaejoong suy nghĩ một lúc, lấy một phong bì trong xe ra, “Anh muốn.”
Jung Yunho nhíu mày, cầm lấy phong bì, trong mắt ánh lên chút ngờ vực, “Thật sự cho tôi?” bên trong chính là chứng cứ lừa gạt.
Kim Jaejoong gật gật, “Junsu đã sớm bảo tôi đưa nó cho anh.”
“Vậy thì tại sao đến hôm nay cậu mới đưa cho tôi?” Jung Yunho chỉ xuống cái phong bì thật to, “Mục đích của cậu?”
Kim Jaejoong không kiên nhẫn xoa xoa vô lăng, “Này, anh cho rằng mỗi chuyện tôi làm đều có mục đích sao?”
Jung Yunho gật đầu không chút do dự, “Đúng vậy, Kim Jaejoong cậu làm mỗi chuyện đều có mục đích.”
Kim Jaejoong đeo lại kính mát, khởi động xe, “Không sai, tôi chính là người như vậy.” nói xong khoát tay với Jung Yunho, “Đi đây.”
“Ây... tôi còn chưa lên xe mà, Kim Jaejoong.” Jung Yunho hoảng hốt gọi theo Kim Jaejoong đang ở trong xe phóng đi.
Kim Jaejoong nhìn phản ứng của người kia qua kính chiếu hậu, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười.

No comments:

Post a Comment