Sunday, September 6, 2015

[JunChun] Hoán Đổi - Chapter 1.2

Ngày hôm sau diễn ra trong im lặng. Họ ngồi tại bàn ăn, nuốt xuống bữa sáng, khó nhọc tránh nhìn vào đối phương. Junsu đi làm ngay sau đó.
‘Cái này đúng thật là một hồi chuông thức tỉnh rồi đó ba. Ông không thể, hầy, ly hôn với hắn ta được hả?’ Yunho, bạn anh, ngồi trên cạnh bàn, bắn cho anh một cái nhìn chất vấn. Junsu không thèm nhìn lại.
‘Tôi không muốn nói về chuyện này.’ Anh nhún vai.
‘Junsu, tôi nói với ông rồi mà. Chồng ông đó, là một tên kỳ quặc, sợ giao tiếp. Hắn ta thậm chí còn không thèm thử giả vờ hắn thích bạn của ông nữa là, còn nữa’ anh nhấn mạnh từ ngữ rồi nhích người ‘bây giờ thì hắn còn khiến cho cuộc sống của ông trở nên bi ai. Tôi không biết hồi đó ông nhìn thấy gì ở hắn nhưng bây giờ tôi cam đoan tất cả đều đã qua rồi.’
‘Yunho, quay lại làm việc đi, được không? Tôi gặp chuyện đủ rồi. Tôi không muốn bàn luận  thêm ở đây đâu.’
‘Ờ, tùy ông thôi. Cả Jae với Min cũng sẽ nói y chang như vậy cho coi. Tụi tôi luôn cho ông những lời khuyên hay. Tại sao ông không chịu nghe?’
‘Yunho, trời ơi, không có dễ như vậy đâu, được chưa?” Anh bất ngờ quay lại để nhìn vào mắt cậu bạn. ‘Tụi tôi đã sống cùng nhau bảy năm trời rồi. Ông thích giả vờ rằng tôi vẫn là chiến hữu thân thiết của ông, nhưng tôi đã rời khỏi cuộc chơi từ lâu lắm rồi. Tôi vẫn tin rằng tôi có thể hàn gắn lại được vì đây là chuyện lẽ ra ta nên làm, khi mọi thứ trở nên khó khăn – phải gầy dựng mối quan hệ chứ. Không như ông với Jaejoong.’
Yunho giơ tay đầu hàng.
“Vậy nghĩ là sao?” Junsu khịt mũi.
‘Đừng để tôi nói ra nha. Ông biết rõ ý của tôi mà. Ông lang chạ với một người nào đó rồi đến cuối ngày, cả hai chấm dứt với nhau. Ít nhất tôi không phải là một thằng hèn. Tôi có dũng khí để thừa nhận tôi cần Yoochun. Nếu ông cảm thấy ổn khi chia sẽ Jaejoong với người này người nọ, thì cứ tự nhiên.’
‘Ông không biết ông đang nói cái khỉ gì đâu.’ Yunho phỉ nhổ trước khi ngồi trở xuống. Cái bàn run lên.
‘Sao cũng được. Quan điểm của tôi là, tôi không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được. Nhưng mà tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.’ Anh nghiến răng.
‘Có lẽ ông cứ việc kể hết sự thật đi. Về gia đình ông đó.’
‘Làm như vậy chỉ khiến cậu ấy tổn thương thôi. Cậu ấy rất nhạy cảm.’
‘Mẹ nó nhạy cảm. Hắn ta là một thằng đàn ông trưởng thành. Tôi nghĩ hắn có thể chịu được tin dữ.’
‘Nó chỉ khiến cậu ấy đưa ra một kết luận là bọn tôi không thuộc về nhau. Tôi không muốn mất cậu ấy. Yunho, đừng đùa nữa. Tôi thật sự không muốn mất cậu ấy. Làm sao để tôi làm cậu ấy thuộc về tôi lần nữa đây?’
‘Chẳng phải cậu nói hắn ta ngoại tình sao?’ Junsu cắn môi, cân nhắc một câu trả lời.
‘Tôi không biết. Yoochun ngày xưa sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Một phần của tôi muốn tin tưởng cậu ấy vô điều kiện nhưng tôi cũng có một cảm giác là cậu ấy đang giấu giếm gì đó.’
‘Ngả bài thôi. Đó là cách duy nhất. Nếu cậu thành thật với hắn ta, có lẽ hắn cũng sẽ thành thật lại với cậu.’
Kim không trả lời, chỉ nhìn ra cửa sổ. Một ngày thật u ám, ngoài trời tối om, mặc cho bây giờ chỉ mới 2 giờ chiều. U ám cũng giống như chính tâm trạng anh.

Anh cố gắng hết sức xua đi những suy nghĩ không vui đang len lỏi trong tâm trí anh khi anh bước vào nhà. Căn nhà trống trơn. Chẳng có ý nghĩa gì khi sỡ hữu một căn nhà rộng như vậy khi chỉ có hai người họ. Hay chỉ có một người, vì Yoochun thường xuyên về muộn. Nó chỉ mang lại nhiều cơ hội hơn để họ trốn tránh nhau mà thôi.
Quyết chí không nản lòng, anh đặt hết tâm trí vào bữa tối. Anh biết Yoochun chẳng nấu gì cả. Có lẽ một bữa tối thịnh soạn sẽ tạo không khí cho một cuộc nói chuyện chân thành.
Món súp và bít tết được nấu xong trong hai giờ, sớm hơn anh nghĩ. Junsu nhìn lên đồng hồ. Gần 9 giờ tối. Chỉnh chu lại bản thân và cố gắng không được khó chịu, anh ăn trước và mở máy tình để giết thời gian.
Một tiếng sau, Yoochun cuối cùng cũng về nhà. Khi trông thấy Junsu vẫn còn thức, cậu chỉ thở dài trong lòng. Anh nghĩ mình sẽ phải mở lời trước thôi, Junsu tự nhủ trong khi bước lại gần cậu. Người cậu ướt sũng, một cái ô hỏng trong tay. Một cơn bão đổ ào xuống trước khi cậu kịp nhận ra.
‘Đây, để anh giúp em.’ Anh cởi áo khoát của chồng mình ra. Yoochun ngạc nhiên nhìn anh. ‘Chắc hẳn là em đói rồi. Tối nay anh có nấu cơm. Anh vẫn còn sống này cho nên nó không thể nào dở được.’ Anh nhoẻn một nụ cười nhỏ trên môi. Cậu khịt mũi nhưng cũng gượng cười.
‘Cám ơn... để em đi thay bộ đồ ướt ra đã. Người em ướt nhẹp hết rồi.’ Cậu tiến vào phòng ngủ. Junsu thở dài. Tốt, tốt. Anh chỉ việc giữ vững tình thế như thế này thôi. Chỉ cần xíu nổ lực và những điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
‘Junsu, điện thoại của anh... Cái gì đây?’ Anh nghe thấy tiếng gắt của Yoochun sau khi bỏ cái tô vào lò vi sóng được mười phút.
‘Chuyện gì vậy, baby?’ Mắt anh vẫn đang tập trung vào những nút bấm của bếp lò.
Yoochun bước vào căn bếp rộng rãi. Cậu trông tức giận và tổn thương sâu sắc. Cậu giơ bàn tay cùng với cái điện thoại di động của chồng mình lên.
‘Có phải anh thật sự muốn ly hôn với em không?’ Cậu nói, sự hoài nghi hiện lên khuôn mặt cậu. Junsu ngẩng lên, kinh ngạc.
‘Hả?’
‘Yunho mới nhắn tin cho anh nè. “Tôi thật sự nghĩ việc ly hôn với hắn ta là một sự lựa chọn đúng đắn.” Anh có bao giờ nói với em chưa hay anh chỉ việc đi thảo luận với đám bạn của anh hả? Than phiền về việc em đã hủy hoại cuộc sống của anh như thế nào có phải không?’ Yoochun khịt mũi, mặc cho việc nước mắt sắp trào xuống.
‘Gì chứ? Không có...’
‘Anh nói với bọn họ mọi chuyện nhưng anh lại chẳng màn đến việc để em biết?’
‘Tại sao em lại đọc tin nhắn của anh?’ Junsu bật lại và cực kỳ hối hận ngay sau đó. Đây không phải là lúc để tranh luận nhưng anh cũng chỉ là một con người mà thôi – luôn luôn đáp trả bằng cách tấn công.
‘Ồ, em xin lỗi. Dĩ nhiên là em thậm chí còn không được đọc một cái tin nhắn ngớ ngẩn rồi. Giống như chúng ta chẳng có bất cứ mối quan hệ nào cả, đúng không nhỉ?’
‘Yoochun! Hãy nghe anh nói. Anh không hề có ý định muốn ly hôn với em. Yunho và những thằng bạn của anh không thích em và anh nghĩ em biết vì sao. Anh đã cố gắng hết sức để giúp em hòa nhập cùng bọn họ nhưng mà em lại không muốn hợp tác. Có thật là em ngạc nhiên đến vậy không khi họ khuyên anh bỏ người mà bọn họ không thích?’ Junsu tiến thêm một bước gần hơn. Một giọt nước mắt chảy xuống gò má Yoochun.
‘Anh có thể, dù chỉ một lần, đứng về phía em không?’ Cậu khẽ hỏi, hoàn toàn suy sụp.
‘Không phải là vì phía nào hết. Mà là vì em không chịu mở lòng mình cho ai hết. Anh đã nghĩ sẽ không sao miễn là anh có được trái tim em nhưng anh không còn chắc nữa rồi, không còn nữa. Anh mệt mỏi. Chúng ta không làm gì khác ngoài cãi nhau. Anh không muốn sống như vậy.’
‘Nếu anh cảm thấy mệt mỏi vì em, có lẽ anh nên cân nhắc lại đến việc ly hôn. Gọi cho bạn anh đi, lời khuyên của họ không bao giờ sai.’
Junsu nghe thấy tiếng sập cửa và lần đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu rời xa nhau, anh nghe cậu khóc. Âm thanh đó xé nát tim anh. Anh đã sẵn sàng đuổi theo người kia, tay anh thậm chí đã đặt lên nắm cửa. Anh không có nghe thấy tiếng Yoochun khóa cửa nhưng mà, có điều gì đó cản anh lại. Anh thầm mắng Yunho và quay lại với số phận phải nằm ngủ ở phòng khách mãi mãi của mình.
Bữa tối anh sửa soạn bị bỏ mặc trong lò vi sóng, không ai động vào.

Junsu dậy sớm, không được ngủ thẳng giấc. Cơn bão không để anh chợt mắt yên. Anh nhìn lên cái đồng hồ báo thức trên đầu giường. Bảy giờ rưỡi sáng. Tuyệt thật.
Khoan đã, hôm nay là cuối tuần mà. Anh mỉm cười với chính mình và vùi sâu hơn vào ổ chăn. Thật mềm mại và mịn màng. Kể cả những tia nắng ban mai cũng không khiến anh khó chịu nữa, anh chỉ cần nghiêng mặt sang một chút thôi. Ài, thật là, giờ thì anh thật sự phải đưa tay để chải những lọn tóc khỏi khuôn mặt mình. Anh thở dài và thử cử động. Sắp rồi. Anh lại mở mắt ra và lần này cả người anh sững lại, khi nhìn vào những ngón tay của mình. Từ khi nào thì anh đeo nhẫn cưới bên tay trái vậy?
Từ khi nào mà tóc anh dài tới nổi phủ hết mặt anh vậy?
Từ khi nào thì anh nằm ngủ trên cái giường của mình vậy?
Anh sờ lên mặt mình nhưng lại không thể nói rõ có cái gì khác thường không. Anh cũng không thể nhìn rõ cảnh vật nhưng cái này thì chẳng có gì lạ hết. Anh vẫn chưa đeo kính sát tròng vào. Anh thò tay sang cái bàn đầu giường và tìm thấy nó. Cái hộp. Anh khom người để có để đeo nó lên. Anh nhìn xuống cơ thể mình.
Từ khi nào anh mặc quần dài khi ngủ vậy?
Anh đứng bật dậy và ngay lập tức trượt khỏi đôi chân mình. Mông anh lại chạm xuống mặt giường. Anh không thể bước đi. Khoang đã, có lẽ là anh có thể nhưng mà thần kinh vận động của anh có gì đó là lạ. Hay thật. Tất cả những gì anh phải làm là thẳng lưng lên một chút. Có phải dạo này anh đã giảm cân không?
Cuối cùng, anh cũng có thể vững vàng di chuyển và đi vào phòng tắm. Anh nhìn thật lâu vào tấm gương treo trên bệ rửa mặt. Anh chớp mắt vài lần. Sờ lên mặt lần nữa. Huơ huơ tay và còn tạo một gương mặt kỳ quặt nữa. Cuối cùng anh lên tiếng.
‘Ôi trời ơi.’ Giọng nói không phải là của anh. Khuôn mặt cũng không phải là của anh.
Anh đang nhìn chằm chằm vào Yoochun. Yoochun trong tấm gương nhại lại những cử động của anh một cách hoàn hảo. Junsu choáng váng. Anh tự nhéo mình, hy vọng rằng đây chỉ là một giấc mơ nhưng chẳng có gì xảy ra. Anh đang sống trong hiện thực. Trừ việc anh đang sỡ hữu cơ thể của chồng mình. Một thân hình gầy gò, cặp chân dài ngoằn. Bản tay mềm mại. Mái tóc gần ngang vai.
Nhưng làm thế nào, tại sao? Chuyện này thật phi lý. Trước khi anh có thời gian để làm sáng tỏ sự việc, song, một tiếng thét khủng khiếp phá tan sự yên lặng của ngôi nhà. Đó là giọng của anh. Khoan, khỏng phải, đó không thể nào là giọng của anh được vì anh đang đứng đây. Đó là giọng của Yoochun. Hay là Yoochun trong cơ thể của Junsu.
Bất kể nó là gì đi nữa, chồng của anh chắc cũng đã nhận ra được cậu ấy đã thức dậy, nằm trên sofa, và trong cơ thể của Junsu.

No comments:

Post a Comment