‘Chuyện
này kỳ cục quá. Nó làm em sợ muốn chết. Junsu, làm ơn hãy nói với em đây chỉ một
giấc kỳ lạ và kinh hoàng nhất mà em từng mơ.’ Yoochun nói và nốc cạn ly bia thứ
ba. (Junsu đưa nước cho cậu. Chỉ là nước thôi.) Và nó vẫn chưa thể làm cậu bình
tĩnh lại. Thế nhưng Junsu không thể trách cậu được.
Đây
là chuyện không thực nhất từng xảy đến với anh. Anh đứng bên cạnh cơ thể mình,
nhìn chính mình nốc cạn từng ly nước.
‘Bunny,
anh không nghĩ rằng cả hai người cùng trong một giấc mơ là chuyện có thể xảy ra
đâu. Em cảm thấy như thế nào?’ Một lúc sau, anh mới lên tiếng.
‘Về
mặt thể chất, em khoẻ lắm. Về tinh thần thì… em chính thức mất trí rồi. Trời
ơi.’
Junsu
nhìn xung quanh, không mục đích. Anh thật sự muốn biết chuyện gì đã gây nên sự
thay đổi dữ dội đến như vậy nhưng mà anh cũng chẳng biết phải bắt đầu tìm kiếm
manh mối từ đâu nữa.
‘Hmmm,
anh đang thắc mắc không biết thứ gì có khả năng gây ra mớ hỗn loạn này.’
‘Anh
nghiêm túc hả?’ Yoochun ngẩng lên nhìn anh.
‘Ừm,
thì cũng chẳng có ích gì khi cứ phủ nhận sự thật. Kể từ giờ, anh là em còn em
là anh. Nếu đến thứ hai mà chúng ta vẫn chưa thể đổi lại được, chúng ta sẽ phải
bắt đầu sống cuộc sống của nhau. Nghe cũng không mấy hấp dẫn đi. Vậy… em có ý
kiến gì không?’ Yoochun hoài nghi nhún vai.
‘Ừm,
vì nó xãy ra vào đêm qua… Chúng ta đã cãi nhau ngay trước khi chúng ta đi ngủ
nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên.’
Junsu
lờ đi lời nhận xét chát ngắt.
‘Chúng
ta cũng nói về chuyện ly hôn. Đó là cái khác biệt.’
‘Vậy…
anh nghĩ ông trời đã nghe thấu lời chúng ta và quyết định can thiệp sao?’ Junsu
gần như muốn vỗ trán mình trước những lời mỉa mai của chồng mình.
‘Coi
nào, giúp anh đi, có được không?’
‘Ngồi
đây đoán mò thì được cái gì? Dù sao thì cũng chẳng có ai ở đây nói cho chúng ta
biết chúng ta đúng hay sai.”
‘Vậy
chứ em muốn làm gì? Thích nghi với nó? Bây giờ thì anh thật sự sợ muốn chết rồi
nè.’Junsu thú thật, run rẩy. Anh ngồi xuống cạnh Yoochun.
‘Nói
cho em nghe điều gì mà em không biết đi. Em đang nhìn thấy chính mình nói là em đang
sợ muốn chết nè. Chắc em bị choáng váng do làm việc quá sức rồi.’
‘Thứ
duy nhất xuất hiện trong đầu anh là’ Junsu quyết định làm ngơ Yoochun lúc này,
quay lại với chuyện trở về thân thể của mình. Anh chưa từng chú tâm quá mức vào
chuyện gì đó như thế này. ‘là chúng ta đã nói về cuộc hôn nhân giữa anh và em
và có một cơn bão lớn vào tối hôm qua. Em có làm cái gì bất thường vào ngày hôm
qua không? Làm ơn hãy tập trung, anh đang rất nghiêm túc đó.’
Anh
tự gửi cho mình một ánh mắt (Tức là, Yoochun gửi cho anh) mang ý nghĩa có một số
từ ngữ nào đó cậu thật sự muốn bật ra khỏi miệng thế nhưng cậu lại kìm lại. Cậu
suy nghĩ một chút trước khi trả lời.
‘Cũng
không hẳn, em không nghĩ vậy. Em đi mua đồ, mua café cho sếp, dành cả giờ ăn
trưa để làm việc và có gắng hoàn tất đúng hạn và về nhà khoảng mười giờ, sau
khi viết xong bản tóm tắt. Hết rồi. Anh?’ Junsu nhíu mày.
‘Anh
chẳng nghĩ ra được gì hết. Bọn anh chỉ viết báo cáo kết thúc vụ kiện và ngồi uống
café trong Starbucks ngay sau đó. Anh về khoảng 5 giờ rồi đi chợ. Về tời nhà
lúc 7 giờ và nấu cơm tối.’
‘Không
thầy bà gì hết, không bánh trái kì lạ trên đường?’
‘Có
thiệt em thấy vậy là tức cười không?’ Junsu khịt mũi.
‘Không,
không hẳn. Em muốn trở lại cuộc sống của em. Anh không biết phải sống cuộc sống
của em như thế nào đâu.’ Yoochun cay cú nói.
‘Có
lẽ nếu như em chịu mở lòng mình với anh nhiều hơn, anh sẽ biết.’ Junsu đáp lại.
Sau đó anh thở dài. ‘Không cãi nhau nữa, xin em. Không ích lợi gì đâu, chúng ta
không thể làm gì cả. Có nó sẽ trở lại như cũ sớm thôi.’
‘Anh
nói tức cười quá. Chúng ta có nên hỏi ai đó không? À phải rồi, chưa ai từng
hoán đổi cơ thể với một người khác cả. Tiếc là Yunho chưa từng trải nghiệm qua.
Giờ thì anh ta thật sự có thể cho anh một lời khuyên đúng đắn rồi đó.’
‘Yoochun,
anh xin em. Sao em cứ phải mỉa mai anh như vậy? Có gì sai khi anh dựa vào bạn
bè hả? Em có thể là không thích họ nhưng họ giống như là gia đình của anh vậy.’
‘Kể
từ lúc anh quyết định anh không còn là một thành viên trong gia đình của chính anh nữa…’ Yoochun lẩm bẩm nhưng Junsu có thể
nghe được cậu.
‘Đó…”
Nói về cảm xúc của bạn, đừng buộc tội, một giọng nói từ một chương trình TV mà
anh tình cờ xem tối qua vang lên. Anh thở ra một hơi, “Nó làm tổn thương anh.
Em làm anh tổn thương bằng những lời nói đó.’
‘Không
đâu, anh mới là làm em tổn thương. Anh tổn thương em, Junsu, bằng sự thiếu tin
tưởng và cả sự bướng bỉnh của anh. Là vì anh không bao giờ chịu nhún nhường,
anh chỉ luôn công kích em thôi. Hồi đó không như vậy. Anh ghen tới mức đó hay
sao? Tại sao anh không thể tin em được hả?’
‘Anh
không biết!’ Anh hét lên ngắt lời cậu, và cả những dòng suy nghĩ liên miên
trong tâm trí anh. ‘Anh thật sự rất muốn. Nhưng anh nhìn thấy cái cách thằng đó
nhìn em. Và anh chắc chắn rằng em cũng đang giấu anh một chuyện gì đó.’Anh ngẩng
đầu lên và trông thấy Yoochun tránh ánh mắt anh thật nhanh.
‘Em
không có. Nếu anh không thể tin lời em nói, xin anh, ít nhất hãy tin em.’ Cậu
thì thầm. Junsu nắm vai cậu như thể anh muốn ôm lấy cậu nhưng một lúc sau anh lại
buông tay ra.
‘Anh
không thể hôn em như vậy được. Kì lắm.’ Anh thú nhận. Yoochun cười khẽ.
‘Em
yêu anh, Jun. Em biết như vậy là không đủ nhưng em thật sự yêu anh. Chỉ mình
anh thôi.’ Junsu thoáng trông thấy chính mình rụt cổ lại, hai má ửng đỏ. Đã thật
lâu rồi anh không được nghe những lời nói này từ chồng của mình.
No comments:
Post a Comment