Rầm
~
Im
Hwan đập mạnh tay xuống bàn, “Kim Junsu, cậu điên rồi. Đến nước này rồi mà vẫn muốn
đâm tôi một nhát.”
“Những
điều này là do tôi điều tra được, chẳng có liên quan gì đến Kim Junsu hết,”
Park Yuchun cười cười, cằm cặp da của mình bỏ lên bàn, “Tôi thích lấy chứng cứ
ra nói chuyện hơn. Tôi nghĩ mọi người cũng muốn xem những thứ này đi.”
Nói
xong lấy trong cặp da ra một bao thư, mở ra, bày lên bàn.
“Đây
là thành quả mấy ngày qua của tôi, cũng thật khả quan ha,” Park Yuchun nhìn Im
Hwan, mỉm cười, “Cậu Im mấy tháng trước có đi Seoul không? Đây là bản ghi chép
xuất nhập cảnh của cậu Im, dù bị cắt bỏ tôi cũng có cách khôi phục lại được.”
Im
Hwan cười nhạo, “Đi Seoul thì sao? Chỉ dựa vào thứ này?”
Park
Yuchun lắc đầu, “Tất nhiên là không rồi. Cái tôi khó hiểu chính là tại sao cậu
Im đây lại có qua lại với xã hội đen Hàn Quốc, mà trùng hợp ở chổ hết lần này đến
lần khác lúc cậu Im gặp bọn chúng thì tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ lại hụt mất
một khoảng tiền lớn. Sau đó công ty JS bắt đầu bị điều tra dồn dập.”
“Giống
như mi nói, là trùng hợp thôi.” Im Hwan không kiên nhẫn cau mày, “Tóm lại tôi
không có làm.”
“Vậy
à? Nếu vậy hãy xem cái này đi,” Park Yuchun nói xong lấy một phong thư đặt lên
bàn. “Tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao thư nặc danh lại dùng loại giấy này, đến
bây giờ tôi mới hiểu được. Đây chính là loại giấy đặc biệt dành riêng cho những
có địa vị của Bỉ Ngạn hội.”
“Này
chẳng phải là do Kim Junsu tự cung tự cấp sao?” Im Hwan cười khẩy, phát hiện cặp
mắt Kim Junsu có chút lạnh, ánh mắt hắn liền lóe lên điều gì đó.
“Tôi
điều tra hết tất cả những người anh em của Junsu, cũng chính là con nuôi của
chú Kim,” Park Yuchun cảm giác được ánh mắt giết người của Kim Heechul liền cười
cầu hòa, “Vẫn là câu nói cũ, vì Junsu, tôi phải làm như vậy.”
Kim
Junsu dịu dàng nhìn Park Yuchun, “Tra ra được gì?”
Park
Yuchun nghiêng đầu cười, “Lúc đó em nhìn thấy lá thư này đã biết là do người
bên cạnh em làm đúng không? Vậy nên mới giao cho anh điều tra. Em không muốn tự
mình vạch trần chân tướng, nên mới để anh làm.”
Kim
Junsu không nói gì, chỉ nhìn Im Hwan, “Cãi nhau nhiều năm như vậy còn chưa đủ
sao?”
Im
Hwan khanh khách cười, “Thôi được, Kim Junsu, tôi hiểu rồi.”
Park
Yuchun nhíu mày, hình như hai người nói chuyện có gì không ổn.
“Sau
này mi sẽ hiểu. Chiếu theo hội quy, hình phạt của tôi là gì?” Im Hwan mỉm cười
nhìn Kim Junsu. Gương mặt Kim Junsu không có cảm xúc gì, nhìn Kim Geunwoo. Chỉ
thấy Kim Geunwoo nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ là đang cố ý tránh nhìn cảnh tượng
này.
Kim
Junsu nhếch môi, “Cả đời này không được phép bước chân vào Bỉ Ngạn hội nửa bước.”
Im
Hwan cười to, “Được.”
Lee
Jihoon vẫn luôn trầm mặc bật dậy, “Kim Junsu, cậu điên rồi.”
Park
Yuchun nhíu mi, “Chuyện đó và Kim Junsu không có liên quan đến nhau. Điều tra
ra là tôi. Đứng nói ở đây hiện tại cũng là tôi. Junsu là dựa theo hội quy xử
lý, không có gì sai.”
“Tan
họp đi,” Kim Geunwoo nhắm mắt nói.
Han
Kyung đứng dậy dìu Kim Geunwoo ra cửa.
Kim
Heechul nhìn theo bóng lưng của hai người mà cười khẩy, gõ mạnh lên đầu người
bên cạnh.
“Ây
da,” Lee Hyukjae bị đau la oai oái, mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn Kim Heechul, “Họp
xong rồi?”
Kim
Heechul gật đầu, “Họp xong rồi, mày bị điều đi Châu Phi đãi vàng.”
“Ối?”
Lee Hyukjae ai oán nhìn Kim Junsu, mà ánh mắt của Kim Junsu lúc này đều đặt hết
lên Park Yuchun.
Kim
Junsu mỉm cười áy náy với Park Yuchun, “Cám ơn.”
Park
Yuchun ôm vai Kim Junsu, “Chúng ta đã nói rồi không phải sao? Anh giúp em, em
thu tay lại.”
Kim
Junsu cúi đầu cười khổ, “Anh lại nhắc em,” Park Yuchun lắc đầu, “Không phải là
nhắc, mà là dịu dàng gợi ý.”
Kim
Junus gật gật, “Tối nay chúng ta về Seoul đi.”
Park
Yuchun gật đầu, “Được.”
Đôi
mắt Kim Junsu sáng quắc, nồng cháy nhìn Park Yuchun. Nhìn không khí quỷ dị
quanh hai người, Kim Heechul nheo mắt lại. Hình như lần này sắp xảy ra chuyện
gì thật rồi.
“Khi
nào thì Kim Junsu mới quay về?” Jung Yunho hỏi Kim Jaejoong.
Kim
Jaejoong lắc đầu, “Thời gian của Kim Junsu luôn không cố định. Nó hứng lên thì
sẽ quay về, mất hứng thì không trở lại.”
“Vậy
bây giờ chúng ta đang làm gì?” Jung Yunho muốn đứng dậy, lại bị Kim Jaejoong giữ
chặt, “Ầy, gấp cái gì? Tôi cũng chưa nói tối này Junsu nó không về mà.”
Jung
Yunho lại ngồi xuống, “Sẽ về cùng Park Yuchun à?”
Kim
Jaejoong gật gật, “Chắc vậy.”
Jung
Yunho cau mày, lặng lẽ thở dài, “Cậu ta tìm tôi rốt cục là có chuyện gì vậy?”
Kim
Jaejoong hờ hững nhúng vai, “Tôi không phải Kim Junsu, không thể trả lời được
câu hỏi của anh.”
Jung
Yunho cười khẽ, “Được rồi.”
“Yunho,”
Kim Jaejoong gọi.
“Ừ?”
Jung Yunho thuận miệng đáp.
“Nếu...
tôi nói là nếu, anh đối với tôi vô tâm, anh có biết tôi sẽ đối với anh như thế
nào không?” Kim Jaejoong hỏi Jung Yunho.
Jung
Yunho sửng sốt lắc đầu, “Không có nếu, là vì tôi đối với cậu là có dụng tâm.”
Kim
Jaejoong cười ha ha, giơ lên ly rượu, “Vậy thì vì dụng tâm của anh, nâng ly?”
Jung
Yunho gật đầu, nâng ly rượu.
Ly
rượu va vào nhau, phát ra âm thanh lách cách, tựa như âm thanh hai trái tim va
vào nhau, tan vỡ.
No comments:
Post a Comment