Monday, September 7, 2015

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 47

Khi máy bay từ từ hạ cánh xuống Seoul, tim Park Yuchun phập phồng dữ dội, nỗi bất an không rõ nguyên do khiến cho lòng bàn tay hắn toát mồ hôi lạnh.
Kim Junsu cất tờ báo, nhìn Park Yuchun, “Anh say máy bay hả?”
Biết là trêu chọc thế nhưng bây giờ hắn không có tâm tình đùa giỡn cùng cậu, Park Yuchun gật đầu, “Hình như vậy.” Kim Junsu cũng không chọc hắn nữa, mà nắm tay hắn, “Anh đang lo lắng?”
Park Yuchun gật đầu, “Không biết lúc này có xảy ra chuyện gì không, cho nên rất không yên.”
Kim Junsu lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi trong lòng bàn tay cho Park Yuchun, “Không yên là do không biết được chuyện gì sẽ xảy ra hay là do đã biết được?”
Park Yuchun kinh ngạc, “Hả?”
Kim Junsu cất khăn tay, lắc đầu cười, “Không có gì, đi xuống thôi, có người bạn cũ đã chờ em khá lâu rồi.”
Park Yuchun nhíu mày, hơi nghi hoặc nhìn Kim Junsu.
Kim Junsu cười, véo má Park Yuchun, “Đừng nhìn em như vậy, xuống đi rồi sẽ biết.”

Lúc này, Jung Yunho và Kim Jaejoong đã ngồi trong xe chờ được hồi lâu, nhìn thấy máy bay hạ cánh xuống sân bay tư nhân, Jung Yunho cười lạnh một tiếng, “Đúng là xa xỉ.”
Kim Jaejoong chỉ cười, không nói gì, mở cửa xe bước ra.
Thấy Kim Jaejoong xuống xe, Jung Yunho cũng mở cửa xe đi theo.

Park Yuchun vừa mới xuống máy bay đã nhìn thấy hai người kia đi tới, diện mạo khôi ngô anh tuấn. Thật bất ngờ, người gọi là bạn cũ chính là Jung Yunho đó sao?
Kim Junsu nghiêng đầu nhìn Park Yuchun, “Là bạn cũ không phải sao? Không đi qua chào hỏi?”
Khóe miệng Park Yuchun cong cong, mĩm cười với Jung Yunho, “Lâu rồi không gặp.” Jung Yunho gật đầu, đưa tay, “Dạo này khỏe không?”
Park Yuchun cũng gật, bắt tay Jung Yunho. Jung Yunho khẽ chau mày, là vì lực tay của hắn quá lớn khiến cho tay anh hơi đau.
Hơi bối rối nhìn Park Yuchun, nhưng Park Yuchun đã sớm đem ánh mắt chuyển lên người Kim Junsu.
Kim Junsu và Kim Jaejoong ôm nhau thắm thiết, hàn huyên vài câu, rồi lại chuyển về chủ đề chính.
“Anh Jung, thật xin lỗi đã để anh chờ lâu như vậy,” Kim Junsu lịch sự nói lời xin lỗi. Jung Yunho lắc đầu, “Chúng ta tìm một chổ yên tĩnh nói chuyện đi.”
Kim Junsu gật gật, “Vậy đi tới chỗ tôi với Jaejoong hay tới đi.”
Kim Jaejoong cũng gật đầu, mở cửa xe, “Lên xe đi.”
Không khí khó xử trong xe khiến người ta không sao thở nổi. Kim Junsu với Kim Jaejoong ngồi ở đằng trước, Park Yuchun với Jung Yunho ngồi ở phía sau. Không khí quỷ đi làm cho cả bốn người đều ăn ý không lên tiếng.
Kim Jaejoong lái xe, mắt nhìn kính chiếu hậu, không nói gì, lại nhìn thoáng qua người nhắm mắt dưỡng thần ngồi bên cạnh. Đúng lúc này, Kim Junsu mở mắt ra, cười với Kim Jaejoong. Kim Jaejoong cau mày, siết chặt vô lăng.
Ở băng sau, Park Yuchun và Jung Yunho cùng liếc nhau. Sau đó ăn ý chuyển ánh mắt ra cửa sổ. Bên ngoài cảnh tiệc tùng xa hoa, ánh đèn điện sáng rực, nhưng lại lạnh lẽo và cô độc. Rốt cục ai mới có thể cứu lấy sự cô độc này. Dường như tất cả đều như một ván bài, mà khi ván bài này bắt đầu cũng là lúc chúng ta gặp nhau.
Xe chậm rãi dừng trước cổng một công viên nhỏ, Kim Junsu mở cửa xuống xe dẫn đường, Park Yuchun theo sát phía sau.
Thấy Jung Yunho không hề cử động, Kim Jaejoong quay đầu, “Sao không xuống xe?”
Kim Jaejoong mỉm cười, “Đi thôi.”
Trông thấy Jung Yunho với Kim Jaejoong xuống xe, Kim Junsu chỉ quán ăn nằm cạnh công viên, “Chổ đó ăn rất ngon, vả lại còn yên tĩnh nữa.” Park Yuchun nhìn thoáng qua, ánh mắt cưng chìu nhìn Kim Junsu, “Ăn hàng.”
Trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kim Junsu, Kim Jaejoong bật cười, kéo Jung Yunho, “Anh đi giành chổ trước.”
Nhìn hai người đi vào, Park Yuchun khoanh tay nhìn Kim Junsu, “Sao tự dưng lại gọi Yunho ra đây? Xấu hổ quá.” Kim Junsu cười khanh khách, “Xấu hổ? Sao em lại không nhìn ra? Từng là đồng nghiệp không phải sao?” sau đó nhướng mày nhìn Park Yuchun, khóe mắt mỉm cười, “Không, em nói sai rồi, phải là đồng nghiệp hiện tại mới đúng.”
Nụ cười trên môi Park Yuchun thoáng chốc cứng đờ, rồi mỉm cười thê lương, “Nếu anh nói anh nghe không hiểu em đang nói cái gì có phải em sẽ rất khinh thường anh không?”
Kim Junsu lắc đầu, “Em nguyện nghe anh nói anh không biết em đang nói cái gì cả.”
Park Yuchun lắc đầu, “Nhưng anh nghe hiểu, làm sao bây giờ?” Kim Junsu nhăn trán, “Không hỏi em từ khi nào thì biết được sao?”
Park Yuchun vuốt lại những lọn tóc bị gió thổi tung của Kim Junsu, “Thông mình như Kim Junsu, đã biết ngay từ đầu rồi phải không?” Kim Junsu lắc đầu, “Anh đã đánh giá em quá cao rồi.”
Nhìn thấy đôi mắt Park Yuchun có vẻ hơi ngạc nhiên, Kim Junsu mỉm cười, “Bắt đầu nghi ngờ là vì anh quá chủ động.”
Park Yuchun ha ha cười, “Là vậy sao? Chỉ có thể trách anh kìm lòng không nổi thôi.” Kim Junsu cúi đầu đá cục đá, “Mục đích của anh đã đạt được chưa?”
Park Yuchun lắc đầu, “Chưa, thiếu một chút nữa.” Kim Junsu ngẩng đầu, nhíu mày. Park Yuchun gật gật, “Anh muốn em thu tay lại.”
Kim Junsu lắc đầu, “Làm không được.”
Park Yuchun cười lớn, “Anh biết, ngay từ đầu em đã không để cái giao hẹn kia ở trong lòng. Cho nên người luôn che giấu, lừa dối không phải là anh, mà là em.”
Kim Junsu nhàn nhạt mỉm cười, “Nguyện giả mắc câu mà thôi.”
Park Yuchun bắt lấy cằm của Kim Junsu, nhoẻn miệng, “Tương kế tựu kế?” thấy Kim Junsu chỉ mỉm cười nhìn mình, Park Yuchun buông tay ra, “Ngay từ đầu em đã biết anh tiếp cận em là có mục đích nên liền tương kế tựu kế đồng ý giao dịch của anh. Nhưng thật ra em là muốn anh giúp tìm ra kẻ viết thư nặc danh. Nếu anh đoán không sai thì Im Hwan chỉ là một quân cờ em muốn loại bỏ. Mà em thì không tiện xuống tay nên đành để cho anh đóng vai phản diện. Những bằng chứng buộc tội Im Hwan đều do một tay em làm ra có đúng không? Câu nói cuối cùng của Im Hwan đã khiến anh suy nghĩ thật lâu. Kim Junsu, em quả nhiên là người thật nhẫn tâm.”
Kim Junsu vỗ tay, “Không hổ là người em chọn. Đúng vậy, Im Hwan không hề có can hệ gì đến thư nặc danh. Chẳng qua là thân phận của hắn không thích hợp ở Bỉ Ngạn hội nữa thôi, đó là lý do vì sao hắn phải rời đi. Cám ơn anh đã giúp em hoàn thành hết thảy.”
Park Yuchun cười khẽ, “Không khách sáo, là em cố tình muốn Shim Changmin bộc lộ thân phận với anh có đúng không?”
Kim Junsu liếc Park Yuchun, “Nếu không thì sao? Lệnh bắt của anh dễ dàng có được như vậy cũng là nhờ đến sự trợ giúp của em.”
Park Yuchun lùi từng bước, nhìn người trước mặt, “Ha ha, thì ra là vậy.”
Kim Junsu cười khổ một tiếng, “Yuchun, chúng ta chơi một trò chơi đi, được không?”
“Trò gì?”
“Bỉ Ngạn khai hoa, [Bỉ Ngạn là tên một loài hoa, câu này nghĩ là hoa Bỉ Ngạn nở]” Kim Junsu cởi cà vạt của mình ra, bịt lên mắt, rồi đưa lưng về phía Park Yuchun, “Anh trốn đi, em đếm một trăm lần Bỉ Ngạn khai hoa, rồi mở mắt tìm anh. Không được để cho em tìm được anh nha, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Được,” Park Yuchun nhìn tấm lưng Kim Junsu, hốc mắt có chút đỏ. Đến lúc này mà cậu ấy vẫn còn cho mình cơ hội sao? Xoay lưng về phía Kim Junsu, bắt đầu bước đi.
“Bỉ Ngạn khai hoa... Bỉ Ngạn khai hoa...,” Kim Junsu che đôi mắt ươn ướt, khóe miệng vẫn nhàn nhạn mỉm cười, không được để cho em bắt được anh nha, hậu quả thật sự sẽ rất nghiêm trọng đó.
Đêm nay ánh trăng sáng vô cùng. Sáng đến mức khiến cho lòng người lạnh tanh. Dưới ánh trăng hai người đưa lưng về phía nhau, bóng cả hai lồng vào nhau, xé không đứt, cứ kéo dài mãi...

No comments:

Post a Comment