Thấy
Park Yuchun hơi thất thần, Kim Junsu từng bước tiến tới ôm lấy thắt lưng hắn, tựa
đầu chôn vào lồng ngực rộng lớn ấy. “Không sao, không sao hết. Có quên đi cả thế
giới này cũng không việc gì, chỉ cần hiện tại anh biết em là Kim Junsu, là tình
yêu của anh là được.”
Nghe
thấy lời nói có vẻ cam chịu của Kim Junsu, Park Yuchun có chút không biết phải
làm sao. Nhìn khuôn mặt người kia nép vào ngực mình, tay hắn lại càng không biết
để ở đâu.
Dường
như cảm giác được Park Yuchun luống cuống, Kim Junsu ngẩng đầu mỉm cười, “Mới
như vậy đã luống cuống?”
Park
Yuchun không nhìn vào ánh mắt tinh nghịch của Park Yuchun. Nhưng một giây sau
Kim Junsu lại nghiêng đầu, cậu nhìn đôi mắt người nọ vốn đã rất đẹp nay lại
càng đẹp hơn. Kim Junsu khẽ vuốt ve khuôn mặt của Park Yuchun, “Chúng ta đã làm
chuyện còn thân mật hơn thế này, tuy rằng anh đã quên.”
Park
Yuchun khẽ chau mày, “Chúng ta đã ăn nằm với nhau rồi?” Kim Junsu nhướng mày,
“Chuyện này còn phải nói sao? Lần nào cũng đều do anh chủ động đòi hỏi.”
Park
Yuchun xấu hổ ho khan, “Nói chuyện điên khùng gì vậy?”
Kim
Junsu xiết chặc vòng tay, ôm Park Yuchun khiến hắn có chút khó thở, “Nói như vậy
em sẽ đau lòng mất.” Nói xong cặp mày díu sát vào nhau khiến Park Yuchun ngây
người.
Kim
Junsu thấy Park Yuchun lại thất thần, cười khẽ, thuận thế đè hắn xuống giường,
sợ đụng tới đầu của hắn lại dùng tay nhẹ nhàng đỡ lấy, từ từ đặt xuống giường.
Park
Yuchun nhìn thấy động tác dịu dàng của Kim Junsu ánh mắt lóe lên một loại cảm
xúc khác, “Xem ra trước kia cậu thật sự rất thích tôi.”
Kim
Junsu gác cằm lên ngực Park Yuchun, “Không đúng, nay vẫn còn thích.” Nói xong cậu
liền tiến lên hôn môi Park Yuchun, vươn đầu lưỡi phác họa lại đường cong của
cánh môi.
Park
Yuchun bị nụ hôn vụn vặt, tinh tế kia chọc cho cả người nóng lên, “Đủ rồi,” giận
dữ quát một tiếng rồi đẩy Kim Junsu từ trên người mình xuống. Không biết là tức
giận Kim Junsu hay là đang giận chính bản thân mình, sắc mặt Park Yuchun trở nên
rất khó coi, “Tôi không phải là Park Yuchun của ngày trước, cho nên không cần đối
với tôi như vậy.”
Kim
Junsu không giận, chỉ cười, “Như thế nào?”
Park
Yuchun chỉnh sửa lại quần áo trên người, “Không cần tùy tiện ôm tôi, càng không
nên động một chút là hôn tôi. Tôi đối với cậu không có cảm giác.”
“Vậy
sao?” Kim Junsu nhoẻn miệng, trực tiếp ngồi lên người Park Yuchun. Những ngón
tay mảnh khảnh chậm rãi cởi bỏ từng nút áo. Chỉ trong chốc lát toàn bộ nút của
chiếc áo sơmi đều bị cởi ra hết. Làn da trắng nõn ẩn ẩn hiện hiện khiến Park
Yuchun nhìn không chớp mắt.
“Cậu
làm cái gì vậy?” Park Yuchun nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác.
Ngay
lập tức, Kim Junsu đưa tay xoay đầu Park Yuchun lại, “Không có phản ứng vậy thì
xoay mặt đi chổ khác để làm gì? Nhìn em,” Nhìn thấy gương mặt có chút trêu chọc
của Kim Junsu, Park Yuchun cười khẩy, “Kim Junsu, cậu thật sự yêu tôi đến mức
này ư? Làm chuyện vô vị với một người không có trí nhớ.”
Kim
Junsu để vai trần bán lỏa, từ trên cao nhìn xuống, “Tôi yêu đến mức nào anh
vĩnh viễn cũng không biết đâu,” nói xong lại chôn mặt mình vào hõm cổ của Park
Yuchun, “Em không tin anh đối với em một chút cảm giác đều không có.”
Cảm
thấy cổ mình hơi ướt ướt, Park Yuchun thở dài, nhẹ nhàng xoa xoa lên bả vai Kim
Junsu, “Thật xin lỗi.”
Đôi
vai trần hơi run rẩy. Lúc này Kim Junsu giống như một con thú con bị thương ấm ức
nằm co lại khóc, nghe thấy lời nói của Park Yuchun ngược lại khẽ cười một tiếng,
“Vì sao phải xin lỗi?”
“Không
biết,” Park Yuchun lại nhẹ nhàng vuốt tóc Junsu, “Kim Junsu, đừng như vậy.
Chúng ta không thể ở chung bình thường được sao?”
“Ở
chung bình thường à?” Kim Junsu ngẩng đầu, chẳng có vẻ gì là chật vật cả, ngược
lại vẫn mang nụ cười điềm tĩnh như cũ làm cho cái gật đầu của Park Yuchun có
chút do dự.
Thấy
Park Yuchun hơi do dự, Kim Junsu đứng dậy chậm rãi mặc lại y phục, “Được rồi, vậy
thì cứ bình thường ở chung như anh nói đi,” nhanh nhẹn quay trở lại ngồi cạnh
Park Yuchun, mỉm cười khi nhìn thấy hắn cau mày, “Dưỡng thương cho tốt, không
lâu nữa Bỉ Ngạn hội sẽ cho khai trương casino, còn cần đến anh làm việc đó.”
“Tôi
sao?” Park Yuchun chỉ vào mình.
Kim
Junsu gối đầu lên tay của mình, bật cười, “Tất nhiên là anh rồi, phó hội trưởng.”
Park Yuchun ừ một tiếng, thấy Kim Junsu không thèm đáp lại thì liền nhắm mắt ngủ
một lát.
Kim
Junsu nhìn người bên cạnh chợt mắt, nụ cười trên môi trông có vẻ không còn bất
lực như trước nữa.
Kim
Jaejoong tựa vào cánh cửa nghe thấy bện trong không ngừng vang lên những tiếng
nện tay thịch thịch, nhíu chặt đôi mày.
“Kim
Jaejoong, tôi biết cậu đang ở bên ngoài.” Jung Yunho đấm mạnh vào cánh cửa, rống,
“Kim Jaejoong thả tôi ra.”
“Phiền
muốn chết.” Kim Jaejong không kiên nhẫn buông một câu. Bên trong im lặng trong
giây lát rồi một trận phá cửa vang lên.
“Giam
tôi trong này là có ý gì hả? Tôi muốn gặp Kim Junsu.” Jung Yunho quát.
Kim
Jaejoong cười lạnh, “Nhốt anh trong này là Kim Junsu đã nhân từ lắm rồi. Anh
còn muốn cái gì nữa?”
Nghe
thấy lời nói của Kim Jaejoong, Jung Yunho cười to, “Thật sự là rất nhân từ ha.
Cậu ta đem Yuchun đi đâu rồi? Các cậu muốn bọn tôi phải như thế nào đây?”
“Park
Yuchun vẫn ổn. Kim Junsu không những sẽ không làm gì hắn mà còn đem một nửa Bỉ
Ngạn hội dâng cho hắn. Chuyện anh nên lo lắng chính là Kim Junsu sẽ làm gì anh
kìa.” Kim Jaejoong nói xong đi đến trước cửa, gõ nhẹ lên, “Jung Yunho, nếu như
anh nói anh đã từng thích tôi, có lẽ tôi sẽ giữ lại cho anh một mạng.”
“Ha
ha, đùa gì vậy, đoạn tình cảm đó chỉ là một vở kịch thôi. Cậu hiểu mà tôi cũng
hiểu, sao cứ phải hỏi như vậy để làm gì?” nói xong câu cuối cùng, giọng nói của
Jung Yunho có chút bất đắc dĩ.
Kim
Jaejoong tựa vào cửa, cười khẽ, “Khó như vậy ư? Nói một câu anh yêu tôi khó như
vậy ư?”
“Không
khó, chi là nếu như tôi nói thì sẽ như thế nào? Cậu cũng biết đằng sau chữ yêu
này có nghĩ là gì. Nếu đã là chuyện của quá khứ, cần gì cứ phải làm rõ ra như vậy?”
Jung Yunho cũng dựa hết sức nặng của cơ thể lên cánh cửa, nhẹ nhàng nói.
Kim
Jaejoong áp khuôn mặt lên cánh của, nhoẻn miệng cười, “Tôi chỉ muốn được nghe
anh nói một câu có yêu tôi hay không thôi.”
Sau
đó phía bên kia cánh cửa truyền sang một hồi trầm mặc.
Cho
dù người bên trong không nhìn thấy, Kim Jaejoong vẫn gật gật, “Tôi đã biết,”
lưu luyến nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, từ từ quay đi.
Nghe
thấy tiếng bước chân dần dần đi khuất, Jung Yunho cũng tựa đầu vào cánh cửa, mỉm
cười, “Có yêu.”
Lúc
này, không khí ở văn phòng công tố Seoul cực kỳ ngột ngạt.
Jang
Woohyuk trầm tĩnh nhìn người đang đứng khom lưng trước mặt, “Cậu thật sự không
biết Park Yuchun và Jung Yunho đã đi đâu?”
Jung
Kyun vô tội lắc đầu, “Ngay cả bọn họ đi nằm vùng em còn không biết, nói chi là
đến chuyện họ đi đâu.”
Trông
thấy vẻ mặt bất lực của Jung Kyun, Jang Woohyuk cũng đành thở dài, “Cậu về nghỉ
ngơi một thời gian đi, chờ có thông tri rồi đi làm trở lại.”
“Sao?
Nói vậy là em tạm bị cách chức à? Tại sao, tại sao hả?” Jung Kyun hét toán lên
làm Jang Woohyuk nhịn không nổi phải dây dây thái dương.
“Sếp
Jang, em không có làm ra chuyện gì có lỗi hết, tại làm sao lại đình chỉ công
tác của em?” Gương mặt Jung Kyun trở nên đỏ bừng, cậu đập bàn hỏi.
Jang
Woohyuk chỉ ra cửa, “Cậu về trước đi, chờ Yunho về rồi nói sao.”
“Vậy
lỡ như anh ấy…” Jung Kyun vừa định nói nếu như Jung Yunho mãi mãi không trở về
thì sao liền nhận ra mình đang nói gỡ, cậu che miệng mình lại, “Không có thương
lượng gì sao?”
Jang
Woohyuk gật đầu, “Không có.”
Jung
Kyun đập mạnh xuống bàn, “Được rồi, em sẽ về nghỉ ngơi.” Nói xong liền đi một mạch
ra cửa. Lúc ra đến cửa cậu đột ngột dừng lại, quay lại nhìn Jang Woohyuk.
“Nếu
Park Yuchun và Jung Yunho là nội ứng, như vậy cũng có nghĩa Shim Changmin cũng
là nội ứng sao?” Jung Kyun lo lắng hỏi.
Thấy
Jang Woohyuk không nói gì mà chỉ lắc đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Jung
Kyun mỉm cười, gật gật, “Em hiểu rồi, em sẽ đi nghỉ ngơi thật tốt.”
Jang
Woohyuk vui vẻ gật đầu, là vì nếu như Bỉ Ngạn hội đã phát hiện ra Park Yuchun
và Jung Yunho thì có nghĩa rằng tất cả mọi người tham gia vào vụ án lần này đều
đang gặp nguy hiểm. Tuy rằng bọn họ không mấy hiểu rõ Kim Junsu, nhưng tác
phong của Bỉ Ngạn hội thì y cũng đã nghe qua cho nên cho Jung Kyun tạm thời nghỉ
vệc cũng là một cách bảo vệ cậu ấy.
Jung
Kyun ôm đồ đạc của mình ra khỏi văn phòng công tố, nhìn bầu trời xám xịt, thở
dài, “Ngay cả ông trời cũng muốn làm cho mình muốn khóc.”
Ánh
mắt dừng lại trên thân ảnh quen thuộc các đó không xa. Hai mắt Jung Kyun sắc rực
lên, nhanh chóng phóng tới trước người nọ, vỗ mạnh lên lưng hắn, “Shim
Changmin, mau chạy khỏi đây ngay.”
Người
kia xoay mặt lại, hơi tức giận nhìn Jung Kyun, “Điên à?”
Thấy
gương mặt này hoàn toàn xa lạ, Jung Kyun thở dài nói câu xin lỗi. Trong mắt có
chút mất mác nhưng lại càng vui mừng, thật may là không phải hắn.
No comments:
Post a Comment