Hôm
nay trời cũng mưa, cả Seoul như đang rơi lệ.
Park
Yuchun đứng trước cửa sổ, nhìn từng hạt mưa va vào tấm kính thủy tinh, ánh mắt
vô hồn.
Dãi
băng dày đã được tháo xuống, chỉ còn lại một lớp băng mỏng. Park Yuchun đưa tay
sờ lên đầu mình, còn hơi đau một chút.
“Bác
sĩ nói anh hồi phục rất khá. Không chừng sau nửa năm là có thể hoàn toàn bình
phục.” Kim Junsu đứng ở đằng sau nói.
Park
Yuchun không quay lại, chỉ ừ một tiếng rồi tiếp tục nhìn những hạt mưa rơi
không ngừng ngoài cửa sổ.
“Anh
có tâm sự?” Kim Junsu từng bước đi về phía trước, cùng Park Yuchun sóng vai ngắm
trời mưa. Một thân Âu phục anh khí bức người như thế mà lúc này lại hơi nhíu
mày, khó hiểu nhìn người bên cạnh.
Park
Yuchun lắc đầu, “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi khó chịu một chút.”
Kim
Junsu lại càng chau mày, “Khó chịu? Tại sao khó chịu?”
Park
Yuchun xoay sang mỉm cười với Kim Junsu, “Đối với những chuyện đã qua mà lại
không nhớ chút gì chẳng lẽ tôi không nên khổ sở hay sao?”
Dường
như bị nụ cười cô độc này bấu lấy tâm can, Kim Junsu hơi nheo nheo mắt, “Chuyện
đã qua quan trọng đến vậy ư?”
Park
Yuchun phì cười, “Chẳng lẽ không quan trọng?”
Kim
Junsu không trả lời, chỉ mỉm cười nhợt nhạt, “Nếu như nhớ lại thấy nó không đẹp
như mình tưởng, anh có còn muốn nhớ lại không?”
Park
Yuchun không do dự gật đầu, “Tôi chỉ muốn biết tôi đã làm sai việc gì, cũng muốn
biết tôi có lỗi với cậu bao nhiêu.”
Kim
Junsu nhoẻn miệng, “Không sao hết. Những gì đã qua em đều không cần, em chỉ cần
anh của hiện tại.”
“Hửm,
nhưng mà tôi lại không chịu được cảm giác trống rỗng trong đầu,” Park Yuchun ảo
não nói.
Kim
Junsu cười khổ, “Quá khứ của anh đã không có em, chẳng lẽ bây giờ anh cũng
không muốn có hay sao?”
Park
Yuchun quay sang nhìn nụ cười yếu ớt của người nọ, “Không biết trước kia tôi
yêu cậu bao nhiêu, nhưng hiện tại tôi không thể nhận được, xin lỗi.”
“Em
ghét nhất bị người ta từ chối, sau này đừng nhắc đến nữa.” Kim Junsu đút tay
vào túi quần, mỉm cười ra vẻ không có việc gì, “Tối nay có yến tiệc, em mang
anh ra ngoài làm quen với hoàn cảnh.”
Park
Yuchun gật đầu, “Cái gì tôi cũng không nhớ được có sao không?”
“Đương
nhiên là không sao rồi, bây giờ anh chỉ cần nhớ mỗi em là đủ rồi.” Kim Junsu giống
như theo thói quen muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt Park Yuchun, thế nhưng dường
như nhớ ra cái gì đó, nháy mắt dừng lại.
Nhìn
thấy bàn tay lơ lửng trên không, trong mắt Park Yuchun hiện lên chút không đành
lòng, vươn tay kéo lấy tay của Kim Junsu áp lên mặt mình, “Tôi có thể cho cậu
chỉ có thể đến mức này.”
Kim
Junsu cười, gật đầu, “Như vậy là đủ rồi.”
Kim
Junsu đi ra khỏi phòng, mệt mỏi xả cà vạt, nhìn Shim Changmin đang đứng tựa
trên tường. “Đến từ khi nào?”
Shim
Changmin mỉm cười, “Tính cảnh giác của anh từ khi nào lại xuống cấp như vậy? Em
ở ngoài này lâu như thế mà cũng không nhận ra.”
“Đáng
mừng là tính cảnh giác của Park Yuchun cũng bị hạ thấp xuống.” Kim Junsu cầm
cái cà vạt vừa tháo xuống vứt vào thùng rác, “Yến tiệc tối này đã sắp xếp xong
chưa? Tôi không muốn xảy ra hỗn loạn.”
Shim
Changmin đưa tay làm dấu OK, “Không phải là cùng anh diễn một màn kịch làm cho
Park Yuchun tin tưởng vào thân phận của hắn sao? Chuyện này có gì khó.”
“Gọi
Jaejoong mang Jung Yunho đến tham dự đi.” Kim Junsu nheo mắt lại, nở một nụ cười,
“Như vậy yến tiệc càng có ý nghĩa.”
Shim
Changmin nhíu mày, “Anh là đang muốn gây khó khăn cho em sao. Em không bảo đảm
Jung Yunho sẽ không nháo thành cái gì đâu.”
Kim
Junsu lắc lắc ngón tay, “Cái tôi sợ chính là hắn không nháo loạn kia kìa.”
Nhìn
ánh mắt Kim Junsu, Shim Changmin bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, “Anh cho rằng
sau khi Jung Yunho và Park Yuchun gặp mặt sẽ diễn ra một màn kịch khác?”
Kim
Junsu thở dài một tiếng, mỉm cười thần bí, “Rất ý nghĩa không phải sao?”
Shim
Changmin giờ tay đầu hàng, “Thật may chúng ta không phải là kẻ thù.”
Kim
Junsu mỉm cười, quay đầu nhìn căn phòng vừa bước ra, ánh mắt có chút bất đắc
dĩ, lần này đừng khiến em thất vọng nữa.
“Mặc
vào.” Kim Jaejoong tung cửa, ném cho Jung Yunho một bộ tây trang sang trọng.
Jung
Yunho nằm im trên giường không nhúc nhích, giương mắt nhìn Kim Jaejoong, “Tù phạm
cũng được cấp quần áo mới?”
“À,
tối nay có yến tiệc, Junsu muốn anh tham dự.” Kim Jaejoong tươi cười, một nụ cười
đầy toan tính.
Dường
như cũng không thích nụ cười này của Kim Jaejoong, Jung Yunho nhắm mắt lại,
“Kim Junsu tính làm gì nữa đây? Tôi không đi.”
Liền
nghe Kim Jaejoong cười khẽ, “Anh nói không đi thì không đi được sao? Anh vẫn
nghĩ mình là Jung Yunho mà tôi thích à?”
Jung
Yunho trợn mắt nhìn gương mặt có ý muốn trả thù liền hiểu ngay được ý của câu
nói hôm trước, ‘Jung Yunho, nếu như anh nói anh đã từng thích tôi thì có lẽ tôi
sẽ giữ lại cho anh được một mạng.’ Người này thật sự tuyệt tình như vậy sao?
“Thay
xong quần áo thì đi theo tôi,” Kim Jaejoong lạnh lùng nói.
Jung
Yunho bật cười, nằm trở lại giường, “Nếu tôi nói không thì sao?”
Chỉ
nghe Kim Jaejoong thở dài, “Vậy thật xin lỗi, mang hắn ra ngoài.” Kim Jaejoong
vừa dứt lời lập tức có một toán người từ bên ngoài xông vào đè Jung Yunho xuống.
“Kim
Jaejoong, cậu…” Jung Yunho trừng mắt nhìn Kim Jaejoong vẫn dửng dưng đứng ngoài
cửa, trong lòng có nơi ân ẩn đau.
Kim
Jaejoong mỉm cười, “Lúc tôi yêu anh thì anh chính là cả thế giới của tôi, bây
giờ tôi không còn yêu anh thì anh chẳng là cái quái gì cả.” Kim Jaejoong nói
xong xoay người bỏ đi, gượng cười, “Tôi còn nhớ rõ lúc ở thư viện anh từng dạy
tôi rằng, ‘nếu người nhẫn tâm thì tôi liền tuyệt tình.”
Jung
Yunho nhìn bóng Kim Jaejoong chậm rãi mất hút, cũng không còn giãy dụa nữa, vô
lực để người ta lôi mình ra ngoài.
Yến
tiệc đêm nay thật náo nhiệt, mọi người gần như đã tề tựu đông đủ trong đại sảnh.
Kim
Jaejoong tùy tiện cầm một ly rượu, đứng ở một góc nhìn những khuôn mặt dối trá
của bọn họ. Nói dối trá thật không sai, bởi vì tất cả đều là do Kim Junsu an
bày, thật khéo léo.
“Sao
không ra kia?” Shim Changmin đi qua chổ Kim Jaejoong hỏi. Kim Jaejoong lắc đầu,
“Những nơi thế này không thích hợp với tôi.”
Shim
Changmin nâng ly rượu, chạm cốc với Kim Jaejoong, “Anh có địch ý với tôi?”
Kim
Jaejoong nhấp chút rượu, “Ừm, lúc trước ở Paris cậu mang Junsu bỏ đi tôi đã muốn
giết cậu.”
Shim
Changmin cười ha ha, “Nè nè, này phải để tôi giải thích rõ ràng một chút, không
phải là tôi dẫn anh ta đi. Nên biết rằng không có bất kỳ người nào có thể mang
Kim Junsu đi trừ người kia.” Shim Changmin nói xong chỉ chỉ người đang bước từ
trên lầu xuống.
Ánh
đèn từ từ mờ dần, cả hai người Kim Junsu và Park Yuchun đều mặc Âu phục màu đen
đứng trên cầu thang. Park Yuchun hơi cao hơn Kim Junsu một chút nên khi hai người
đứng cùng nhau trông thật hài hòa.
Kim
Junsu nhìn người bên dưới, nhoẻn miệng, rồi nghiêng đầu đối với Park Yuchun cái
gì đó. Park Yuchun gật gật. Hai người trông thật ăn ý làm cho người ta phải tò
mò.
“Có
muốn nói vài câu không?” Kim Junsu hỏi Park Yuchun, “Tôi vẫn chưa thể quen được
với tình cảnh này.”
Kim
Junsu trộm kéo cánh tay của Park Yuchun, mỉm cười, “Không việc gì, em dẫn anh
đi.”
Bị
Kim Junsu kéo lên phía trước, Park Yuchun tuy rằng luống cuống nhưng trên gương
mặt vẫn mang vẻ trầm ổn.
“Các
vị, Park Yuchun đã trở về, “Kim Junsu nói xong tươi cười nhìn Park Yuchun,
“Park Yuchun của tôi đã trở về.”
Mọi
người đều im lặng, rồi sau đó đồng loạt hoan hô.
Kim
Junsu đẩy Park Yuchun về phía trước. Park Yuchun có chút bất mãn nhìn Kim
Junsu, nhưng vẫn mỉm cười với mọi người bên dưới, khí chất lịch lãm khiến người
ta chói mắt.
“Tôi
đã trở về,” Park Yuchun nhẹ nhàng nói vài lời. Sau đó quay sang nhìn Kim Junsu,
trùng hợp Kim Junsu cũng đang nhìn hắn.
No comments:
Post a Comment