Jung
Yunho lúc vừa vào cửa đã thấy Park Yuchun đứng cùng Kim Junsu ở trên cao không
khỏi có chút nghi hoặc. Bây giờ lại nghe thấy Park Yuchun thâm tình nói câu,
“Tôi đã trở về,” thì không kìm được lửa giận.
“Park
Yuchun,” Jung Yunho quát lên một tiếng, giãy khỏi tay bọn người kia, đi nhanh về
phía hắn.
Shim
Changmin nhìn Kim Jaejoong vẫn thong dong nâng ly, “Tôi không bảo đảm Kim Junsu
sẽ xử hắn như thế nào đâu.”
Kim
Jaejoong tùy tay cầm cái khăn trên bàn lên, “Tự nhiên,” nói xong ném vào Shim
Changmin rồi đi về phía đại sảnh.
Shim
Changmin cười lắc đầu, “Mấy người bị làm sao vậy?”
Park
Yuchun nhìn người đột ngột xông tới, cau mày, theo bản năng đưa mắt nhìn Kim
Junsu, ánh mắt như hỏi, “Ai vậy?”
Kim
Junsu không trả lời Park Yuchun, chỉ lẳng lặng đứng nhìn một bên, không hề có ý
định ra mặt.
“Park
Yuchun, cậu đang làm cái gì vậy hả? Chuẩn bị cùng Kim Junsu kết hôn sao?” Jung
Yunho chỉ vào Park Yuchun chấp vấn, “Cậu nguyện cùng hắn sa đọa hả?”
“Anh
là ai?” Park Yuchun nghi hoặc nhìn vẻ mặt tức giận của Jung Yunho, “Còn nữa,
anh nói sa đọa là sao, tôi không hiểu.”
Trông
thấy khuôn mặt hoảng hốt của Jung Yunho, khóe miệng Kim Junsu hơi nhếch lên.
“Park
Yuchun, cậu bị sao vậy? Tớ còn có thể là ai. Tớ là Jung Yunho đây.” Jung Yunho
tức giận muốn chửi mẹ nó, nhưng người có tánh cẩn thận như anh làm sao mà không
nhận ra Park Yuchun không bình thường. Trong đầu tái hiện lại phát súng đêm hôm
đó của Kim Jaejoong.
“Chúng
ta quen biết sao?” Park Yuchun chớp mắt nói, đồng thời cũng nhìn Kim Junsu tựa
như đang hỏi nên làm gì bây giờ.
Kim
Junsu đưa tay nói, “Anh cũng coi như trụ cột của nơi này, những chuyện này anh
hoàn toàn có thể tự mình làm chủ.”
Shim
Changmin đứng trong góc nghe được khẽ cười một tiếng, “Đem quyền chủ động giao
cho Park Yuchun. Park Yuchun tuy chủ động nhưng cũng chính là bị động. Kim
Junsu ơi là Kim Junsu, em nên miêu tả anh như thế nào đây?”
“Nói
cho tôi biết anh là ai?” Park Yuchun đi xuống bậc thang, hướng về phía Jung
Yunho.
Jung
Yunho nhìn ánh mắt không chút ôn độ của Park Yuchun, nhổ nước bọt, “Jung Yunho,
anh em vào sinh ra tử với cậu, sao hả? Cái gì cũng quên nhưng vẫn chưa quên
chuyện yêu Kim Junsu sao? Bại hoại.”
Ánh
mắt Park Yuchun ánh lên nét hung tợn, “Anh là người của phòng công tố?”
Jung
Yunho như nghe được chuyện hài, bật cười, “Nực cười, chẳng lẽ, cậu không phải?”
Park
Yuchun nhoẻn miệng, “Không phải, tôi là phó hội trưởng của Bỉ Ngạn hội, lúc trước
đến phòng công tố chỉ là vì muốn thu thập thông tin thôi.”
Lúc
này đến phiên Jung Yunho trợn tròn mắt, mãnh liệt trừng mắt với người vẫn luôn
mỉm cười vô tội Kim Junsu. Park Yuchun bị tẩy não.
Jung
Yunho bật cười, “Kim Junsu, mày thật sự muốn làm cho Park Yuchun sa đọa cùng
mày sao? Ây ~”
Nắm
đấm của Park Yuchun không chút lưu tình giáng thẳng vào mặt Jung Yunho, “Mặc kệ
lúc trước chúng ta có phải là bằng hữu hay không, nhưng hiện tại không còn như
thế nữa, cho nên tôi chỉ có thể nói câu xin lỗi.”
Jung
Yunho vuốt bên mặt bị đánh, trong mắt ánh lên một cổ cảm xúc khác, “Park
Yuchun, cậu tỉnh lại đi.”
Park
Yuchun mỉm cười, “Tôi bây giờ đang rất tỉnh táo.”
Kim
Junsu lấy trong áo ra một khẩu súng lục, chậm rãi đi về phía hai người.
“Là
anh làm hay là em?” Kim Junsu nhẹ nhàng hỏi Park Yuchun. Park Yuchun mỉm cười,
“Để anh.”
Kim
Junsu gật đầu, đem súng lục giao cho Park Yuchun.
Park
Yuchun chỉa súng vào đầu Jung Yunho, ánh mắt hiện lên một chút thương tiếc, “Có
lẽ lúc trước chúng ta thật sự là anh em tốt. Nếu cậu đồng ý ở lại đây, có lẽ
tôi sẽ cho cậu một con đường sống.”
Jung
Yunho ngẩng đầu nhìn vào mắt Park Yuchun, khẽ cười, “Động thủ đi.”
Rắc
~ Park Yuchun mở khóa súng, ánh mát không chút dao động.
“Chờ
một chút,” tất cả đều đang im lặng nên tiếng gọi này cực kỳ cao vút.
Kim
Jaejoong từ ghế đứng dậy, đi đến nói với Kim Junsu một câu, “Chờ một chút.”
Kim
Junsu cười, “Tại sao?”
Kim
Jaejoong cười đáp lại, “Anh thương hắn, lý do này có đủ không?”
Jung
Yunho ngẩng đầu nhìn Kim Jaejoong, rồi lại cúi đầu cười to, “Kim Jaeoong, không
cần, không cần cậu phải làm như vậy.”
“Câm
miệng,” Kim Jaejoong rống lên một tiếng với Jung Yunho, rồi lại nhìn Kim Junsu,
“Thế nào?”
Kim
Junsu cười, gật đầu, “OK, lý do này tôi có thể nhận. Yuchun, anh nói đi.”
Park
Yuchun thu súng lại, gật gật, “Cậu nhận, tôi cũng nhận.”
“Vậy
cảm ơn,” Kim Jaejoong nhoẻn miệng, nâng Jung Yunho dậy, từng bước đi ra cửa.
“Để
cho bọn họ đi,” Kim Junsu nói với đám người đứng ở cửa, đối với ánh mắt nghi hoặc
của Park Yuchun, mỉm cười, “Kim Jaejoong sẽ quay lại.”
“Buông,”
vừa ra khỏi cửa Jung Yunho liền quát Kim Jaejoong, giãy dụa muốn quay lại.
Kim
Jaejoong quăng cho Jung Yunho cái bạt tai, “Mau chạy về phòng công tố đi, không
cần đến gặp bọn tôi nữa.”
“Kim
Jaejoong…” Jung Yunho bụm mặt nhìn Kim Jaejoong, đột nhiên cái gì cũng nói
không nên lời. Phải rồi, bây giờ còn có thể nói cái gì đây? Rời xa nhau chính
là kết cục tốt nhất.
“Cút
về đi. Anh có đi báo cáo, làm bất cứ chuyện gì.” Kim Jaejoong xoay người, “Kim
Junsu không quan tâm chuyện này.”
“Cậu
thì sao?” Jung Yunho nhẹ giọng hỏi.
Kim
Jaejoong gần như bật cười, “Tôi lại càng không quan tâm. Nhưng mà chuyện của
Park Yuchun chúng ta không thể nhúng tay vào. Tôi không thể, anh lại càng không
thể, sau này tôi sẽ không thể bảo vệ được anh nữa đâu.”
“Vì
cái gì còn muốn bảo vệ tôi?” Jung Yunho liếm vết thương ở khóe miệng, nhìn bóng
lưng Kim Jaejoong hỏi.
Kim
Jaejoong quay lại nhìn dáng vẻ hơi chật vật của Jung Yunho, “Bởi vì tôi vẫn
chưa hoàn toàn buông tay, vừa lòng chưa?”
Nhìn
thấy ánh mắt trêu tức của Kim Jaejoong, Jung Yunho lắc đầu, “Nếu không muốn
buông thì đừng buông.”
Kim
Jaejoong ngạc nhiên, “Có ý gì?”
Jung
Yunho cúi đầu mỉm cười, “Ngày đó cậu hỏi tôi có yêu không. Kỳ thật đáp án của
tôi là có. Tôi có yêu.”
“Là
có sao?” Kim Jaejoong cũng cười, tựa hồ đã chờ đáp án này từ lâu.
Jung
Yunho gật đầu, “Phải, yêu.”
Ánh
mắt Kim Jaejoong nhu hòa trở lại, lập tức lắc đầu, “Không phải lại là ván cờ
khác của cục đi?”
Jung
Yunho đưa tay chỉ vào đầu mình, “Dùng nơi này cam đoan.”
Hai
người ăn ý đều không nói gì, chỉ nhìn đối phương.
“Anh
đi đi,” Kim Jaejoong xoay người sang chổ khác, “Sau này cũng đừng xuất hiện nữa.”
“Được,”
Jung Yunho bất đắc dĩ nở nụ cười, xoay người đi vào trong gió, không quay đầu
cũng không lưu luyến.
Tựa
hồ đây chính là kết cục tốt nhất.
No comments:
Post a Comment