“Nhìn
em như vậy làm gì?” Trong phòng, Kim Junsu nhịn không được cuối cùng cũng lên
tiếng hỏi Park Yuchun một câu. Đêm nay ánh mắt Park Yuchun có vẻ ôn hòa hơn thường
ngày.
Park
Yuchun thu lại ánh mắt, đứng dậy đi đến trước mặt Kim Junsu, hơi cúi người, “Thật
ra lúc trước anh vẫn hoài nghi.”
Kim
Junsu ngửa đầu nhìn Park Yuchun, “A, vậy còn bây giờ thì sao?”
“Bây
giờ anh bắt đầu tin,” Park Yuchun nói xong vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt
Kim Junsu, “Cho anh thời gian được không? Cho anh thời gian tiếp nhận em một lần
nữa?”
Kim
Junsu nắm chặt bàn tay Park Yuchun, nhẹ nhàng gật đầu, “Em vẫn luôn cho anh thời
gian, nhưng mà đừng để em phải chờ quá lâu.”
Park
Yuchun gật đầu, “Ừm.”
Kim
Junsu tươi cười, hoàn toàn không giống với nụ cười ngoài kia, “Trước khi sòng bạc
khai trương chúng ta phải rời khỏi Seoul một thời gian ngắn.”
Park
Yuchun nhíu mi, “Muốn đi đâu?”
“Paris,
xử lý một chuyện,” Kim Junsu nói xong nhẹ nhàng xoa đầu Park Yuchun, “Nhớ kỹ lời
anh nói, không được để em chờ lâu.”
Park
Yuchun gật đầu, ánh mắt tràn ngập yêu thương, “Kim Junsu, anh vẫn luôn muốn hỏi
em một chuyện.”
“Chuyện
gì?” Kim Junsu đứng dậy, vỗ vỗ lại trang phục hơi nhăn nhúm.
“Vì
cái gì là anh, lấy thân phận của em có thể tìm được bất kì kẻ nào làm tình
nhân, vì sao lại chọn anh?” Chân mày Park Yuchun hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn Kim
Junsu có chút chờ mong.
Kim
Junsu sau khi nghe xong câu hỏi của Park Yuchun thì cười nhẹ, “Anh cũng nói ‘chọn’,
nếu đã chọn rồi thì làm sao có thể tùy tiện thay đổi được. Kim Junsu này tuy
không phải là người sống theo quy tắc, nhưng một khi đã chọn sẽ không dễ dàng
thay đổi.”
“Sẽ
không dễ dàng thay đổi ư?” Park Yuchun lặp lại lời nói của Kim Junsu, trong mắt
có một cỗ cảm xúc khác nổi lên.
Kim
Junsu gật đầu, kiên định nhìn ánh mắt của Park Yuchun, “Ừm, sẽ không thay đổi,
cho dù có chết trong tay anh cũng sẽ không thay đổi.”
Park
Yuchun khẽ chau mày, “Rốt cục trước đây anh đã làm gì?”
Kim
Junsu cười, “Em nói, em không cần chuyện trước kia, cái em muốn chính là hiện tại
này, cho nên anh đừng để em chờ lâu.”
Park
Yuchun thoải mái cười, “Được mà,” sau đó chìa ngón út ra, “Móc nghéo nào.”
Kim
Junsu bị hành động ngây thơ của Park Yuchun chọc cho mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy tay
Park Yucuhn ra, “Ngây thơ, em không cần hứa hẹn.” nói xong cười khẽ một tiếng rồi
đứng dậy rời đi.
Nhìn
theo bóng dáng rời đi của Kim Junsu, rồi nhìn lại bàn tay bị đẩy ra của mình,
Park Yuchun cũng mỉm cười, trong mắt tràng ngập ôn nhu.
Kim
Junsu đi ra cửa phòng thì thấy Kim Jaejoong đang đứng đợi ở ngoài, “Jung Yunho
đi rồi?”
Kim
Jaejoong gật gật, “Ừ, em biết anh nhất định sẽ cứu Jung Yunho có đúng không? Để
cho Park Yuchun làm như vậy chỉ là muốn chứng minh suy đoán trong lòng em đúng
không?”
Kim
Junsu thở dài một tiếng, “Em nghĩ gì cũng không quan trọng, cái quan trọng là…
hiện tại em tìm được một cái lý do thật hay để thả Jung Yunho, để cho hắn trở về
cái gọi là con đường chính nghĩa, thỏa chí làm anh hùng.”
Kim
Jaejoong cúi xuống mỉm cười, “Junsu, anh thật sự ngày càng lo lắng.”
“Lo
lắng cái gì?” Kim Junsu chau mày, đút tay vào túi đi xuống lầu.
Kim
Jaejoong đi theo Kim Junsu xuống lầu, thở dài, “Anh không biết em muốn chứng
minh cái gì, nhưng mà dây cung khi bị kéo căng quá cũng sẽ đứt đấy.”
Kim
Junsu xoay lại nhìn Kim Jaejoong, cười lắc đầu, “Chuyện này em hiểu, Park
Yuchun từng nói nhất định sẽ bắt được em. Mà hắn thì thật sự thiếu chút nữa đã
thành công, cho nên cái em muốn chứng minh chính là em với Park Yuchun, ai mạnh
hơn.”
“Lại
là Park Yuchun, Junsu à, từ khi nào thì từ ngữ trong từ điển của em tất cả đều
hóa thành Park Yuchun hết vậy?” Kim Jaejoong có chút bất đắc dĩ nhìn Kim Junsu,
“Cha nuôi đối với chuyện này rất không hài lòng. Han Kyung cũng đã trở lại, em
có nghĩ tới tình thế nghiêm trọng bây giờ không?”
Kim
Junsu không quan tâm nhún vai, “Chuyện em làm không cần người khác phải quan
tâm. Lúc trước cha nuôi có thể đưa em lên thì bây giờ cũng có thể kéo em xuống.
Đạo lý này em hiểu rất rõ.” Ánh mắt Kim Junsu thật ung dung, “Em vẫn luôn chờ mong
ngày đó sẽ đến, có lẽ cũng không còn xa.”
Kim
Jaejoong dùng sức bóp chặt bả vai Kim Junsu, “Có phải em đã biết gì rồi không?”
Kim
Junsu cười lắc đầu, “Em không biết gì hết.”
Kim
Jaejoong buông tay ra, cười khẽ một tiếng, “Ngay cả anh mà em cũng muốn giấu diếm?”
Kim
Junsu nhợt nhạt mỉm cười, “Chẳng lẽ em không nên giấu sao?”
Kim
Jaejoong nhìn Kim Junsu mỉm cười, gương mặt cũng giãn ra một chút, “Xin lỗi, là
anh cấp tin cho cha nuôi. Còn có, cha nuôi đã phái người đang trên đường tới
đây.”
Kim
Junsu tỏ ý đã hiểu, vỗ nhẹ vào vai Kim Jaejoong, “Không sao cả.”
“Anh
biết Junsu em nhất định không thích, nhưng mà anh vẫn muốn nói, anh không tin
Park Yuchun thật sự mất trí nhớ. Không chỉ có mình anh không tin, chỉ sợ là
ngay cả chính em cũng rất khó lòng tin tưởng.” Kim Jaejoong cau mày khi thấy vẻ
mặt dửng dưng của Kim Junsu.
Kim
Junsu chỉ lắc đầu, “Không, em tin.”
Kim
Jaejoong nhịn không được bật cười, “Em là đang cực lực thuyết phục chính mình
tin tưởng đúng không, bởi vì ngay cả em cũng không dám không tin?”
“Đúng
vậy, là em không dám không tin, như vậy thì sao?” Kim Junsu một bộ bất cần khiến
cho sắc mặt Kim Jaejoong có chút nghẹn uất.
“Như
vậy thì sao hả? Anh không nói đến Bỉ Ngạn hội, bây giờ em chính là dùng tính mạng
của mình để cược cùng Park Yucuhn,” Kim Jaejoong lắc mạnh vai Kim Junsu.
Kim
Junsu vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt, nhẹ nhàng gạt tay Kim Jaejoong ra, “Nếu đây là
mục đích của hắn thì không việc gì.”
Kim
Jaejoong sửng sốt, sau đó bật cười, “Bởi vì là Park Yuchun, cho nên mới không
sao?”
Kim
Junsu gật đầu, “Ừm, bởi vì là hắn cho nên không sao cả.”
“Ha
ha, được rồi, em làm cho anh không còn lời nào để nói nữa rồi.” Kim Jaejoong
nói xong xoay người bước đi.
“Jung
Yunho, em lưu hắn một mạng.” Giọng nói lạnh lùng của Kim Junsu vang lên từ phía
sau.
Kim
Jaejoong quay đi chổ khác, mỉm cười, “Cám ơn, có câu này của em cũng coi như đã
nể mặt anh lắm rồi.”
Kim
Junsu nhíu mày, “Thật sự không quan tâm Jung Yunho đã từng gạt mình sao?” Hành
động của Jung Yunho dường như còn muốn xấu xa hơn Park Yuchun vài phần.
Kim
Jaejoong suy nghĩ, “Bởi vì là hắn cho nên không sao cả.” Nói xong cười lớn, đưa
lưng về phía Kim Junsu phất tay, “Đi đây.”
Kim
Junsu cũng cười, đồng thời hướng mắt nhìn lên cánh cửa đóng chặt trên lầu, khóe
miệng hiện lên nụ cười yếu ớt.
No comments:
Post a Comment