Jung
Yunho đã trở lại, mấy hôm nay văn phòng công tố công khai một số bí mật.
Thoạt
nhìn Jung Yunho cũng không có thay đổi gì. Điều duy nhất làm cho mọi người khó
hiểu là Jung Yunho không hề đề cập đến những chuyện đã xảy ra trong thời gian mất
tích. Bất luận Jang Woohyuk phát hỏa cỡ nào Jung Yunho cũng đều không nói một
chữ.
“Yunho,
anh không biết trong khoảng thời gian qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết cậu
đã gặp Park Yuchun, có đúng không?” Jang WooHyuk vẫn chưa từ bỏ ý định tra hỏi
Jung Yunho.
Jung
Yunho gật đầu, “Phải, em đã gặp Yuchun.”
“Ở
đâu?” Jang Woohyuk hỏi tiếp.
Jung
Yunho cười khẽ, “Em không muốn nói.”
Rầm
~ Jang Woohyuk hung hăng đập bàn, “Yunho, cậu có biết cậu đang nói gì không?
Tôi không biết cậu đang giấu diếm cái gì, bảo hộ người nào, cậu phải biết rõ bộ
y phục cậu đang mặc là gì.”
“Em
biết rất rõ, nếu không phải trên người đang mặc bộ y phục này có lẽ bây giờ em
đã không trở về.” Jung Yunho nhìn khuôn mặt cực kỳ đáng sợ của Jang Woohyuk, “Sếp
Jang, chỉ lúc này thôi, em không muốn nói gì hết.”
Jang
Woohyuk nhìn thấy nụ cười cáo lỗi của Jung Yunho, bất đắc dĩ thở dài, “Cậu
không muốn nói thì vô luận tôi hỏi cậu thế nào cậu cũng sẽ không nói. Tôi chỉ
hy vọng cậu có thể tự nhắc nhở chính mình nhìn thấy rõ đâu là trắng đâu là
đen.”
Jung
Yunho gật đầu cười, “Em biết.”
Jung
Yunho ra khỏi văn phòng cục trưởng, không nhìn những đồng nghiệp đang xì xầm to
nhỏ, lập tức hướng đến bàn công tác của mình. Trong lúc vô tình nhìn thấy bàn
làm việc của Jung Kyun trống trơn liền nhíu mày.
“Jung
Kyun đâu?” Jung Yunho hỏi đồng sự bên cạnh.
“Chắc
là nghỉ phép.” Người đồng sự không quan tâm nói. Jung Yunho hơi nhíu mày, không
biết đứa bé Jung Kyun nghĩ gì trong lòng nữa.
Jung
Yunho ngồi xuống vị trí của mình, nhìn trên mặt bàn đống lớp bụi mỏng thì mỉm
cười. Chỉ mới vài ngày thôi mà sao lại thấy mình như không thuộc về nơi này.
Con người đúng là một sinh vật kỳ lạ. Ngẩng mặt lên vô tình nhìn thấy chiếc
băng cài tai chuột Mickey, khóe miệng vô thức mỉm cười. Giống với nụ cười hôm ấy
hai người cùng chụp ảnh, thật ấm, thật ấm.
“Đầu
còn đau phải không?” Kim Junsu lau mồ hôi lạnh trên trán cho Park Yuchun, lo lắng
hỏi.
Park
Yuchun lắc đầu, miễn cưỡng cười trừ, “Không sao, không có việc gì cả.”
Lúc
này hai người đang trên đường ra sân bay. Đầu Park Yuchun hơi đau khiến Kim
Junsu thập phần lo lắng, thậm chí có chút sợ hãi, không biết viên đạn này có thể
ở yên tại vị trí bao lâu, không biết thời gian của bọn họ còn lại bao nhiêu.
“Đang
lo lắng hử?” Park Yuchun nhìn Kim Junsu vẫn đang trầm mặc, vươn tay khẽ chạm
vào tóc Kim Junsu, “Anh không sao, cho xe chạy nhanh một chút, đừng trễ thời
gian của em.”
“Thật
không có vấn đề gì ư?” Kim Junsu nhìn đôi môi trắng bệch của Park Yuchun, ánh mắt
lóe lên, nhịn không được mà nhướng người khẽ hôn.
Lần
này Park Yuchun không tránh né, phối hợp với Kim Junsu. Hô hấp của hai người dần
hỗn loạn.
“Xem
ra anh thật sự là không sao cả.” Kim Junsu đẩy Park Yuchun đang từ bị động chuyển
sang chủ động hôn mình ra, mắt nhìn kình chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên, “Có
người không muốn cho chúng ta đi.”
“Nhắm
vào em hay nhắm vào anh?” Park Yuchun xoay người nhìn chiếc xe đang theo sát
phía sau, ánh mắt tựa hồ lạnh như băng, “Hình như là nhằm vào anh.”
“Biết
là tốt rồi,” Kim Junsu nở nụ cười, “Đánh xe vòng qua cây cầu phía trước.”
“Vâng,
hội trưởng.” Tài xế nói xong liền nhấn ga, ý định cắt đuôi xe phía sau. Tiếc rằng
chiếc xe kia dường như đã sớm có chuẩn bị, vẫn bám dính theo như cũ.
“Lúc
trước anh có rất nhiều kẻ thù sao?” Park Yuchun nghi hoặc hỏi Kim Junsu, tay
kia ghì chặt báng súng.
Kim
Junsu đè tay Park Yuchun lại, cười cười, “Không phải rất nhiều, nhưng cũng
không ít. Biết kẻ thù cuối cùng của anh là ai không?”
“Ai?”
Trong mắt Park Yuchun nổi lên sát ý làm cho Kim Junsu bất giác phát lạnh. Park
Yuchun như vậy tựa hồ như muốn thoát khỏi phạm vi khống chế của cậu.
“Em,”
Kim Junsu nhẹ nhàng phun ra một chữ. Nhìn thấy nét mặt Park Yuchun có chút ngạc
nhiên, ha ha cười, “Chưa nghe nói qua sao? Vợ cũng chính là kẻ thù số một.”
“So
sánh này thật khôi hài.” Park Yuchun lại quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau,
cau mày, một tay ôm Kim Junsu vào trong lòng, bảo vệ đầu của cậu, “Nhắm mắt lại,
chỉ được nghe tiếng này thôi.”
Kim
Junsu nằm trong lòng Park Yuchun mỉm cười, “Âm thanh này đúng là chói tai.”
Một
tiếng súng vang lên, là Park Yuchun bắn vào chiếc xe phía sau. Sau đó là tiếng
những chiếc xe va vào nhau, tiếng thắng gấp. Mục tiêu của phát súng kia của
Park Yuchun không phải là người mà là lốp xe, cho nên thành công khiến những
chiếc xe tông vào nhau.
“Em
có thể mở mắt không?” Kim Junsu nhắm mắt, nhợt nhạt mỉm cười.
Park
Yuchun thấp giọng ừ một tiếng, chuẩn bị buông Kim Junsu ra, lại bị Kim Junsu gắt
gao ôm lấy, Park Yuchun nhíu mi, “Làm sao vậy?”
“Tự
nhiên em không muốn mở mắt ra nữa, cũng không muốn rồi khỏi khuôn ngực của
anh.” Kim Junsu nói xong lại tiếp tục cuộn người trong lòng Park Yuchun.
Park
Yuchun cũng ôn nhu mỉm cười, “Trước kia em cũng thích làm nũng với anh như vậy
sao?”
“Không
biết, quên rồi.” Kim Junsu nằm trong lòng ngực của Park Yuchun, nghe tiếng tim
đập của hắn, thỏa mãn mỉm cười, “Đây là âm thanh êm tai nhất em được nghe.”
“Hả?”
Park Yuchun bị lời nói không đầu không đuôi của Kim Junsu làm cho mơ màng.
“Nhịp
tim của anh, cho em biết được anh vẫn còn sống.” Kim Junsu nói xong càng ôm
Park Yuchun chặc hơn, “Không dược để em phải chờ, cũng không được rời khỏi em.”
Park
Yuchun đau lòng, sau đó mỉm cười, “Em đang nói chuyện khùng điên gì vậy. Anh có
thể đi đâu? Mệt thì ngủ đi, đến sân bây anh gọi em dậy.”
“Hình
như thật lâu trước kia anh cũng nói như vậy, nhưng mà chẳng có lần nào anh gọi
em dậy hết.” Kim Junsu ngoài mặt nói như vậy nhưng khóe miệng không khỏi cong
lên.
Park
Yuchun cũng cười khẽ, dường như chợt nhớ ra gì đó, nhẹ nhàng hôn lên tóc Kim
Junsu, “Anh quên.”
No comments:
Post a Comment