Chiếc xe từ từ dừng lại ở sân bay tư nhân, Park
Yuchun nhìn Kim Junsu đang ngủ say trong lòng mình, ánh mắt có chút do dự,
nhưng cuối cùng vẫn vỗ nhẹ lên vai cậu.
“Tới rồi,” Park Yuchun nhẹ giọng nói.
Kim Junsu dường như đã sớm tỉnh, ngẩng lên nhìn vào
mắt Park Yuchun, gật gật, “Đưa súng cho em.”
Park Yuchun không hỏi lý do, đưa súng của mình cho
Kim Junsu. Kim Junsu mỉm cười, nhận lấy súng từ tay Park Yuchun, nả một viên đạn
vào người tài xế phía trước.
Nhìn kính xe đầy máu, đồng tử Park Yuchun co rút lại,
có chút nghi hoặc nhìn Kim Junsu.
Kim Junsu cười cười, ném trả súng lại cho Park
Yuchun, mở cửa bước ra ngoài, “Đối với kẻ phản bội, xưa nay em chưa từng nương
tay. Đem hành tung của chúng ta tiết lộ cho lão già kia chính là hắn.”
Nhìn thấy nụ cười vân đạm khinh phong kia, Park
Yuchun nhíu mày, “Em không nương tay với những kẻ phản bội, còn anh thì sao?
Hình như anh đã từng phản bội em, đúng không?”
Dường như đã sớm nghĩ đến Park Yuchun sẽ hỏi như vậy,
Kim Junsu quay đầu khoát tay, “Với em, anh chính là ngoại lệ.”
“Ngoại lệ đến mức nào?” Park Yuchun bắt kịp bước
chân của Kim Junsu, tiếp tục hỏi.
Kim Junsu đứng lại, nhìn sâu vào mắt Park Yuchun, “Đến
mức ngay cả em cũng không biết được giới hạn của nó, như vậy đủ không?”
Park Yuchun mỉm cười, “Vừa nãy sao không để anh ra
tay?”
Kim Junsu xoay người đi trước Park Yuchun, “Tự nhiên
cảm thấy muốn tự mình xuất thủ, không được sao?” Park Yuchun không nhịn được cười
khẽ một tiếng, “Đương nhiên là có thể, anh còn có một vấn đề nữa.”
“Sao anh lại lắm vấn đề vậy?” Kim Junsu xoay người,
không kiên nhẫn nhìn Park Yuchun, “Câu cuối cùng.”
“Ba em vì sao lại nhất quyết muốn giết anh?” Park
Yuchun nói xong nhún vai, “Anh không muốn nhìn thấy em cùng ba mình đoạn tuyệt.”
“Là cha nuôi, chú ý từ ngữ của anh.” Kim Junsu xoay
người tiếp tục đi về phía máy bay, “Em không có ba.”
Park Yuchun sửng sốt, “Anh xin lỗi.” Hắn tựa hồ vẫn
chưa hỏi đến chuyện nhà của Kim Junsu. Lẽ thường tình người có vẻ ngoài lạnh
lùng chính là người cô độc, nhưng mà có ai khi sinh ra đã cô độc đâu cơ chứ.
Kim Junsu đứng ở cabin quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt
xót xa của Park Yuchun, khinh thường cười khẩy, “Em không cần bất cứ người nào
vì em mà đau lòng. Vì Kim Junsu rất mạnh mẽ, nên không cần ai phải đau lòng cả.”
Park Yuchun thở dài, từng bước đi tới nhẹ nhàng ôm
Kim Junsu vào lòng, “Kim Junsu rất mạnh mẽ, nhưng Kim Junsu mạnh mẽ như vậy lại
khiến anh đau lòng.”
Kim Junsu mở to mắt không dám tin, cảm giác được hơi
ấm trên người Park Yuchun. Cái ôm như vậy lần cuối cùng là khi nào? Gần như
không còn nhớ nữa.
Cảm giác được Kim Junsu dại ra, Park Yuchun lại duỗi
tay xoa tóc cậu, “Chúng ta thử lại một lần nữa đi, anh không muốn cho em phải đợi
nữa.”
“Em có thể chờ,” Kim Junsu ảm đạm cười. Nụ cười này
đương nhiên Park Yuchun không nhìn thấy được.
Park Yuchun lắc đầu, “Anh không muốn để em chờ nữa.
Có lẽ giống như em nói, chúng ta không biết ngày chuyện gì sẽ xảy ra, ngay lúc
còn yêu, ngay lúc chúng ta còn sống, thì cứ thử đi.”
Kim Junsu cười khẽ, “Lúc còn yêu, khi chúng ta còn sống,
vậy thử đi.”
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua gương mặt hai người, tựa
như muốn nói, tình yêu đã trở lại.
Đèn đường được thắp lên.
Jung Yunho tắt đèn ở văn phòng rồi ra về. Nhìn những
ánh đèn đằng xa, anh hít một hơi thật sâu.
“Hyung,” một tiếng hô đằng sau vang lên, Jung Kyun từ
trong góc đường bước ra, ánh mắt có chút do dự.
Jung Yunho xoay người nhìn dáng người nho nhỏ của
Jung Kyun dưới ánh đèn đường, nhíu mày, “Đã trễ thế này em còn đứng đây làm
gì?”
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Jung Kyun hít sâu một
hơi, giống như lấy quyết tâm cầu hôn người khác, “Mong anh có thể nói cho em biết,
đừng giấu em.”
Jung Yunho gật đầu, “Em hỏi đi.”
“Mấy hôm anh biến mất, có phải đã gặp Shim Changmin
rồi không?” Jung Kyun ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
“Em hỏi chuyện này làm gì?” Jung Yunho có dự cảm bất
hảo, đường chân mày càng lún sâu.
“Anh trả lời có hay là không có,” Jung Kyun tăng âm
lượng, khiến cho Jung Yunho phải sửng sốt. Dường như rất hiếm khi nhìn thấy
Jung Kyun như vậy, không khỏi gật đầu, “Đã gặp.”
“Anh còn có thể gặp lại cậu ấy không?” Cõi lòng Jung
Kyun đầy chờ mong hỏi, “Nếu anh gặp lại hắn ta, phiền anh nói với hắn rằng,”
Jung Kyun nói đến đây thì ngừng lại một chút, “Nói hắn đừng để em bắt được.”
Jung Yunho nhìn cơ thể Jung Kyun run rẩy, nhẹ nhàng
gật đầu, “Anh sẽ nói với nó.”
Nửa đêm.
Jung Yunho tựa vào ban công, bấm một dãy số thật lâu
đã không gọi.
“Đêm nay gặp nhau ở bãi biển.” Jung Yunho nhẹ nhàng
nói vào ống nghe, không đợi đối phương trả lời đã cúp máy.
No comments:
Post a Comment