Sunday, February 21, 2016

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 60

Park Yuchun ngồi trong xe nhìn gương mặt không có bất kì cảm xúc nào của Kim Junsu, nhịn không được cười khẽ, “Những người vừa rồi hình như là không hoan nghênh chúng ta.”
“Không phải chúng ta, là anh mới đúng.” Kim Junsu buông một câu, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
“Thật thẳng thắng.” Park Yuchun nhàn nhã từ phía sau áp tới, trộm nhìn thấy nụ cười của Kim Junsu, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Kim Junsu đánh tay lái, “Muốn đi bản trạch của Bỉ Ngạn hội hay về khách sạn? Anh chọn đi?”
Park Yuchun không cần suy nghĩ, nói ngay, “Bản trạch, anh muốn nhìn thử xem Bỉ Ngạn hội mà em nói như thế nào.”
Kim Junsu mỉm cười, “Quả nhiên là người em chọn, thật giống suy nghĩ của em.”
Park Yuchun nhíu mi, “Em đây là đang ca ngợi anh hay là đang tự ca ngợi bản thân mình?” Kim Junsu không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn phía trước.
Park Yuchun mệt mỏi xoa nhẹ đầu, “Em đến Paris để xử lý chuyện gì?” Kim Junsu hơi lo lắng nhìn Park Yuchun, “Không phải em, là chúng ta.”
Park Yuchun cười khẽ, dường như Kim Junsu ngày càng bướng bỉnh, “Chúng ta đến đây là để làm gì?”
“Làm chuyện em muốn làm,” ánh mắt Kim Junsu lóe lên những cảm xúc không rõ, không nhìn đèn giao thông đã chuyển sang đỏ, nhấn ga vượt qua ngã tư.
“Em thật tùy hứng,” Park Yuchun nghiêng đầu nhìn ánh mắt có chút chấp nhất, khẽ lắc đầu, “Có đôi lúc cố chấp không phải là chuyện tốt.”
Kim Junsu xuy cười, “Còn nhớ anh đã từng nói với em gì không?”
Park Yuchun lắc đầu, “Em biết anh không nhớ mà.” Kim Junsu gật đầu, “Biết anh không nhớ nhưng vẫn cố hỏi anh, đây có được tính là một loại cố chấp không? Khi đó anh đã nói với em, ‘cứ quá nghiêm túc thì sẽ thua.”
“Anh đã từng như vậy sao?” Park Yuchun hơi thất thần nhìn Kim Junsu.
Kim Junsu gật đầu, “Em cũng không hy vọng anh nhớ rõ, chỉ hy vọng anh sẽ không quên lời em nói nữa.”
Park Yuchun thở dài, “Kim Junsu, chúng ta quen nhau được bao lâu?”
Kim Junsu suy nghĩ rồi lắc đầu, “Quên rồi, chỉ nhớ là đã quen nhau rất lâu, lâu đến nổi em cũng quên mất.” Ánh mắt cậu nhu hòa một cách kỳ lạ, tựa như đang nhớ lại một đoạn thời gian.
Park Yuchun hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Kim Junsu như vậy, “Thật sự là rất lâu rồi sao?”
Kim Junsu chỉ cười, giống như không muốn trả lời câu hỏi này của Park Yuchun.
Hai người một đường không nói gì.

Xe từ từ ngừng lại trước một tòa nhà, Kim Junsu bực dọc nhìn Park Yuchun, “Tới rồi, xuống xe thôi.”
Park Yuchun gật gật, sắc mặt hơi gượng gạo, tựa như rất không hài lòng khi Kim Junsu không nói gì cả.
Kim Junsu cũng không để ý đến cảm nhận của Park Yuchun, tự mở cửa xe, bước ra ngoài.
“Này, Kim Junsu,” Park Yuchun ở phía sau hô to.
“Gì?” Kim Junsu vô tội quay lại, thấy gương mặt điển trai của Park Yuchun có chút khó coi, liền biết Park Yuchun thật sự tức giận.
“Không có gì,” Park Yuchun tự thán một câu, tiến lên vài bước bắt kịp Kim Junu, “Đi thôi, cùng đi vào.”
Kim Junsu gật đầu, cùng Park Yuchun sóng vai đi vào trong.

Kim Geunwoo vẫn ngồi ở vị trí bên cạnh chủ tọa như cũ, điểm khác biệt là, thái độ của lão hơi lạnh lùng.
“Cha, tụi con đã quay về.” Kim Junsu đưa ra một nụ cười khiêu khích với Kim Geunwoo. Người của cậu thì chỉ mình cậu có thể đụng tới, bất kỳ ai cũng không thể phá hủy quy tắc này.
Kim Geunwoo nhìn hai người sóng vai bước vào, hừ lạnh, “Junsu, qua đây.”
Park Yuchun nhíu mày, “Vì sao cậu ấy phải qua đó? Kim Junsu ở cạnh tôi, không được đi.”
Ai ở đây cũng đều sửng sốt, chẳng ai nghĩ tới Park Yuchun lại có lá gan lớn như vậy. Lee Hyukjae giật mình suýt đánh rơi tách trà.
Kim Junsu mỉm cười, đứng cạnh Park Yuchun, không hề có ý muốn đi, “Nghe thấy chưa? Không phải là con muốn không qua, là có người không cho qua.”
Thấy nụ cười kiêu ngạo của Kim Junsu, Lee Hyukjae trộm lau mồ hôi, “Junsu, cậu qua đây trước rồi nói sau.”
Lông mày Park Yuchun duỗi thẳng một đường, “Tôi nói Kim Junsu chỉ có thể ở bên cạnh tôi, mặc kệ cậu là ai.”
Kim Geunwoo cười lạnh, “Chỉ bằng mi? Ta không cần biết mi mất trí nhớ thật hay là đang giở trò gian trá như lần trước, tóm lại mạng của mi đã định rồi.”
“Lần trước? Giở trò gian trá?” Park Yuchun cau mày, “Có lẽ lúc trước tôi đã làm chuyện rất có lỗi với Junsu, nhưng mà những cái đó tôi đều không nhớ được.”
“A, chỉ một câu không nhớ là có thể đem mọi chuyện xí xóa hết sao?” Lee Hyukjae kích động nhìn Park Yuchun, dường như không để ý đến Kim Junsu.
Park Yuchun cười khổ, đưa mắt nhìn Kim Junsu, “Nếu anh nói câu xin lỗi, em có nhận không?”
Kim Junsu lắc đầu, “Anh biết câu trả lời mà.”
Park Yuchun gật đầu, “Vậy anh không nói.”
Bị hai người trước mặt khiến cho không biết phải làm sao, Lee Hyukjae ném luôn tách trà, bỏ lên lầu, này gọi là mắt không thấy tâm không phiền. Trước khi Kim Junsu quay về cũng đã dặn dò bọn họ giấu nhẹm chuyện của Park Yuchun trước kia. Kim Junsu làm việc, người khác chưa từng nhúng tay vào, nhưng mà lần này Kim Junsu đặt cược thật lớn khiến cho ai cũng hoản sợ.
“Kim Junsu, tốt nhất em nên biết em đang làm gì đi.” Kim Heechul vẫn luôn im lặng lên tiếng. Ánh mắt băng giá nhìn Park Yuchun.
Kim Junsu gật đầu, “Em vẫn luôn rõ hơn bất kì ai mình đang làm gì, cũng biết rõ em nên làm thế nào.”
“Em thật cố chấp,” Kim Heechul đập bàn.
“Junsu, con muốn thân bại danh liệt sao?” Kim Geunwoo đau lòng nhìn Kim Junsu, cố chấp, quật cường, giống như lão trước kia. Đây cũng chính là lý do lão chọn cậu.
Kim Junsu cười lạnh, “Tuyệt tử tuyệt tôn, tôi còn không sợ, há lại sợ mất đi cái danh sao?”
Người ở đây không ai là không bị câu nói chấn động của Kim Junsu làm cho không nói nên lời. Rốt cục cậu yêu hắn đã tới mức nào? Chỉ sợ chỉ có cậu mới có thể biết mà thôi.

No comments:

Post a Comment