Jung Yunho cho xe đậu bên đường, vừa bước xuống liền
nhìn thấy chiếc xe thể thao cao cấp bên kia đường, ánh mắt có hiện lên vẻ do dự.
Đưa mắt nhìn xuống bờ cát, thấy một dáng người bẻ nhỏ liền hít vào một hơi, sau
men theo lối mòn đi xuống bãi biển.
Gió đêm lạnh lẽo, Jung Yunho nắm chặt áo khoát, chậm
rãi đi về phía bóng người kia.
“Anh đến muộn,” Kim Jaejoong không xoay lại, cúi xuống
nghệch ngoạt vẽ gì đó trên cái.
Jung Yunho nhìn quần áo mỏng manh của Kim Jaejoong,
“Chờ bao lâu rồi?”
“Sau khi cúp điện thoại,” Kim Jaejoong cười khẽ một
tiếng, “Thấy tôi vẽ đẹp không?”
Jung Yunho tiến lên, nương theo ánh trăng nhìn thấy
Jaejoong vẽ cái gì, là tên của hai người. Một cái là tên của Kim Jaejoong còn
cái kia là tên của anh.
Jung Yunho khẽ thở dài, “Hôm nay tôi đến là vì Shim
Changmin.”
Kim Jaejoong nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Jung Yunho,
“Shim Changmin có chuyện gì? Muốn tôi giao nó ra sao?”
Jung Yunho lắc đầu, “Đương nhiên là không phải, chỉ
là muốn nhắn một câu thay người khác.”
“Ai?” Kim Jaejoong cầm lấy mảnh gỗ trên bãi cát, tùy
tiện vẽ vẽ viết viết gì đó, “Không cần suy tính đùa giỡn với tôi, tôi cũng
không biết Shim Changmin bây giờ đang ở đâu.”
Jung Yunho cười khẽ một tiếng, “Nếu đã cho rằng tôi
có tâm đùa giỡn vậy thì cậu còn tới đây là gì?”
“Là vì tôi muốn nghe,” Kim Jaejoong ngẩng đầu cười với
Jung Yunho, nụ cười xen lẫn vài phần đắc ý.
“Nếu gặp được Shim Changmin thì nói cho hắn biết có
người tên Jung Kyun gửi lời rằng đừng để cho nó bắt được.” Jung Yunho nói xong
nhìn đôi môi trắng bệch đi vì lạnh của Kim Jaejoong, cởi áo khoát của mình đưa
cho cậu, “Nè.”
Kim Jaejoong sửng sốt, nói cảm ơn, tùy tiện khoát áo
lên, “Người tên Jung Kyun đó thích Shim Changmin,” Kim Jaejoong không hỏi Jung
Yunho mà chỉ nhẹ nhàng nói ra.
“Vì sao nói như vậy?” Jung Yunho dường như cũng cảm
giác được gì đó, nhưng mà lại không dám xác định nó là gì.
Chỉ nghe Kim Jaejoong cười khẽ, “Vì lúc trước Kim
Junsu cũng từng nói với Park Yuchun như vậy, chẳng qua cuối cùng Park Yuchun vẫn
để cho Kim Junsu bắt được.”
“Tôi nghĩ Park Yuchun có lẽ cũng muốn bị Kim Junsu bắt
được.” Jung Yunho nói xong nhìn Kim Jaejoong, “Cũng giống như lúc tôi rơi vào
tay cậu cũng không có ý định trốn thoát. Nếu tôi muốn, mười cái khóa cũng không
nhốt được tôi.”
Kim Jaejoong không nhịn được mỉm cười, “Tôi có thể
hiểu đây là anh đang tỏ tình lại với tôi không?”
“Không phải tỏ tình, là từ biệt,” Jung Yunho mỉm cười
nhìn Kim Jaejoong, “Yêu đến như thế nào, thì hãy để nó đi như vậy đi.”
Nhìn thấy nụ cười của Jung Yunho, Kim Jaejoong cũng
cúi xuống mỉm cười, “Ừ, đến như thế nào thì đi như thế đó đi.”
“Xin lỗi,” Jung Yunho nói, ánh mắt tràng ngập không
muốn. Có lẽ ngay từ đầu anh cũng đã trả giá cảm tình, chính là cố chấp không
dám thừa nhận. Anh vẫn luôn cảm thấy Kim Jaejoong rất dũng cảm, dũng cảm thừa
nhận tình cảm này, dũng cảm hận mình phản bội, bây giờ lại dũng cảm nhìn tình
yêu trôi đi.
“Không sao,” Kim Jaejoong khẽ đong đưa người, cầm miếng
gỗ trên cát lên lau sạch, “Anh đi đi, tôi nhìn anh đi.”
Jung Yunho gật đầu, xoay người từ từ men theo lối
mòn ra đường lớn.
Kim Jaejoong cười nhìn bóng dáng của Jung Yunho khuất
dần trong đêm, ánh mắt có gì đó lung lay sắp đổ, xoay người nhìn mặt biển trầm
tình, bước ra.
Làn nước lạnh băng kích thích thần kinh, làm tê liệt
trái tim đang cực kỳ đau. Nhìn chiếc xe từ từ biến mất trên đường, Kim Jaejoong
gào to một tiếng, “Tạm biệt, chết tiệt.”
Tạm biệt, đáng ghét, tạm biệt, tình yêu đáng ghét
này.
Phi cơ đúng giờ đáp xuống Paris, hai người vừa bước
ra khoang máy bay lập tức có một toán người xông tới, khí thế hừng hực khiến nụ
cười rung động lòng người kia của Kim Junsu xuất hiện.
“Có ý gì đây?” Kim Junsu cười hỏi người dẫn đầu Lee
Jihoon.
Lee Jihoon chỉ vào Park Yuchun đang đứng cạnh Kim
Junsu, “Không có gì, chỉ là trong hội muốn lấy một thứ.”
“Tôi không có thứ này cho cậu, quay về đi.” Kim
Junsu nhắm mắt lại, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm, làm cho mọi người ở đây
càng lúc càng khẩn trương.
“Đây là ý của cha nuôi, không lẽ ngay cả ý của cha
anh cũng không muốn nghe?” Lee Jihoon nhìn Park Yuchun, “Mất trí nhớ? Còn có
chuyện gì cẩu huyết hơn nữa không?”
Park Yuchun cau mày, “Tôi không muốn tại sao cậu lại
muốn mạng tôi, nhưng là Kim Junsu không muốn đưa, tôi cũng sẽ không giao cho cậu.”
Kim Junsu cười, “Nghe thấy chưa? Tôi không muốn đưa,
ai muốn cũng đều không cho.”
Lee Jihoon nghe xong bật cười, “Vậy xin mạo phạm,
yên tâm, tôi sẽ không tổn thương hội trưởng đâu.” Lee Jihoon gật đầu với đám
người phía sau, “Nghe thấy chưa? Đừng làm hội trưởng bị thương.”
“A, tôi thật muốn nhìn xem hôm nay ai dám đứng trước
mặt tôi bóp cò.” Kim Junsu không chút bối rối, “Người này là của tôi, không cho
phép bất kỳ ai được phép nhúc nhích.” Nói xong liếc nhìn Park Yuchun ung dung đứng
bên cạnh, “Bất luận xảy ra chuyện gì anh cũng không được phép nổ súng, biết
chưa?”
Park Yuchun nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu, “Anh biết,
cám ơn.”
Kim Junsu bật cười, “Cảm ơn cái gì?”
“Em lo anh không quen giết người, cũng sợ anh giết
người của hội sẽ tự chuốt lấy phiền phức, đúng không?” Park Yuchun nghiêng đầu,
nói nhỏ vào tai Kim Junsu. Kim Junsu không trả lời, móc súng lục ra giải quyết
một tên đang giơ súng lên, “Tôi nói rồi, hôm nay kẻ nào dám giơ súng lên, mạng
hắn tôi thu.”
Park Yuchun thấy Kim Junsu không có ý định trả lời,
chỉ cười. Nhìn nụ cười khiến cho người người kinh sợ kia, ánh mắt hắn có chút
mê mang.
“Tất cả dừng lại ngay,” Một tiếng quát vang lên.
Kim Junsu nhìn người đang bước xuống xe, nhíu mày,
“Han Kyung, anh muốn gì đây. Nếu là đến đòi Kim Heechul, tôi còn có thể cho,
nhưng là Park Yuchun, tôi không thể để anh mang đi được.”
Han Kyung không vì lời châm chọc của Kim Junsu mà có
chút dao động nào, vẫn luôn trầm tĩnh, “Tôi không phải đến đây để lấy đi thứ gì,
mà là tặng.” Han Kyung nói xong chỉ vào chiếc xe đằng sau, “Này là cái hội trưởng
đang rất cần đi?”
“Han Kyung, anh có ý gì?” Lee Jihoon hấp tấp hỏi.
Han Kyung quay đầu, khinh thường nhìn Lee Jihoon,
“Tôi chỉ biết Kim Junsu là hội trưởng tại vị.”
Tựa hồ như bị lời nói của Han Kyung nhắc nhở. Tất cả
mọi người đều biết rõ chuyện này, Kim Junsu mới là hội trưởng tại vị.
Lee Jihoon không còn lời phản bác, chỉ có thể nhìn
Kim Junsu tươi cười mang Park Yuchun lên xe.
Nhìn chiếc xe biến mất, Han Kyung khẽ cười, “Càng
lúc càng thú vị.”
No comments:
Post a Comment