Quay lại nhìn ánh mắt phức tạp của Park Yuchun, Kim
Junsu cực kỳ điềm tĩnh, “Trong mắt mọi người thì người này không đáng một xu,
nhưng mà người mà mọi người khinh thường đây, mạng của hắn đối với tôi còn hơn
cả trân bảo, cho nên không ai có thể cướp mất được.”
Trầm mặc hồi lâu, Kim Geunwoo thở dài một tiếng,
mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Thôi, tùy con.” Nói xong quay đầu bỏ lên lầu.
Kim Heechul cũng cười khẽ, “Em đó, thật là, không đụng
phải tường thì không quay đầu lại.”
“Không đúng, là đụng phải tường cũng không quay đầu lại.”
Kim Junsu lầm bầm lầu bầu một câu, giương mắt nhìn Park Yuchun, “Nghe không? Em
sẽ không quay đầu lại.”
Park Yuchun dịu dàng mỉm cười, “Nghe, anh cũng sẽ
không quay lại.”
Cuộc hợp khẩn cấp của Bỉ Ngạn hội được diễn ra suốt
đêm.
Kim Junsu ngồi ở chủ tọa, nhìn đồng hồ trên tường,
thỉnh thoảng lại nhìn xuống người nào đó đang phát biểu bên dưới, thần sắc có
chút mệt mỏi. Đơn giản là gần đây xảy ra chút chuyện vặt vãnh như vậy mà cũng phải
mở cuộc hợp. Quy tắc của Bỉ Ngạn hội thật là càng lúc càng kỳ cục.
Bàn tay cảm thấy ấm áp, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt
lo âu của Park Yuchun, Kim Junsu lắc đầu, chậm rãi nắm lấy tay hắn.
“Khụ khụ,” Kim Heechul nhẹ nhàng ho khan, tặng cho
hai người ánh mắt cảnh cáo.
Park Yuchun đưa mắt nhìn đám người đang bất mãn bên
dưới, có chút khinh thường, càng nắm tay Kim Junsu chặc hơn, “Các vị đây nửa
đêm không cho Kim Junsu nghỉ ngơi là vì những chuyện này thôi sao?”
Lời nói của của Park Yuchun khiến cho mọi người tỉnh
táo hẳn lại. Câu nói của người này nghe như lời trêu chọc nhưng ngữ khí lại chẳng
thua gì hội trưởng của Bĩ Ngạn hội.
“Đây là trách nhiệm của Kim Junsu,” Kim Hechul nhíu
mày, tựa hồ không nghĩ đến Park Yuchun sẽ gây chuyện. Cho dù bây giờ Park
Yuchun có được Kim Junsu sắp đặt cho thân phận phó hội trưởng, nhưng tình cảnh
của hắn vẫn thật không tự nhiên.
Park Yuchun không để ý đến lời nói của Kim Heechul,
mà chỉ nhìn đồng hồ đeo tay, “Đáng ra lúc này Kim Junsu phải nằm trên giường rồi.
Bây giờ tôi muốn dẫn cậu ấy đi làm việc này, nếu các vị vẫn muốn nói thì xin mới
cứ tự nhiên.” Nói xong Park Yuchun kéo Kim Junsu đi ra cửa.
“Đứng lại,” Hàn Kyung từ nãy giờ vẫn luôn im lặng
nói, hơi cau mày, “Như Kim Heechul đã nói, đây là trách nhiệm của Kim Junsu.”
Park Yuchun cười khẽ, “Ôi, thật ăn ý nha.”
“Khụ khụ,” Kim Heechul ho nhẹ, “Mời cậu buông hội
trưởng ra, rồi quay trở về ghế ngồi.”
Park Yuchun nghiêng đầu nhìn Kim Junsu. Kim Junsu
lúc này như đang xem kịch vui nhìn hắn, “Em có mệt không?” Park Yuchun không
nhìn thấy chút hưng phấn lóe lên trong mắt Kim Junsu, trong lòng có chút xót xa.
Kim Junsu gật đầu, “Mệt, nhưng là anh có thể mang em
đi nghỉ sao?”
Park Yuchun mỉm cười, “Chỉ cần em muốn, đương nhiên
anh có thể.” Park Yuchun nói xong nhìn Han Kyung đang đứng dậy, “Tôi không biết
anh là ai, nhưng tôi biết anh không phải là kẻ thù của Kim Junsu. Chuyện đêm
nay Park Yuchun tôi nợ anh, sau này sẽ báo đáp.”
Kim Heechul nghe Park Yuchun nói xong lập tức nhíu
mày, “Park Yuchun, cậu có mù không? Ai là kẻ địch chẳng lã cậu nhìn không ra
à?”
Ám chỉ rõ ràng như vậy làm cho mọi người ở đây đều
toát mồ hôi, ai cũng biết mấy vị thiếu gia của Bỉ Ngạn hội bất hòa, chỉ là
không nghĩ đến sự việc đã nghiêm trọng đến mức này.
Dường như không để ý đến lời nói của Kim Heechul,
Han Kyung vẫn tươi cười như cũ, “Nhớ lời cậu nói, cậu nợ tôi một cái nhân
tình.”
Nhìn ánh mắt thâm trầm của Han Kyung, Park Yuchun gật
đầu, không nhìn Kim Heechul sắp phát hỏa, nhanh chóng kéo Kim Junsu ra khỏi
phòng hợp.
Sau khi hai người bỏ đi, cả phòng hợp lập tức trở
nên hỗn loạn.
Kim Heechul hung hăng đập bàn, mắng Park Yuchun làm
càng còn Kim Junsu thì tùy hứng.
“Cậu như vậy cái bàn sẽ đau mất,” Han Kyung thản
nhiên đứng sau Kim Heechul nói. Kim Heechul quay đầu hung hăng trừng, “Thu lại
bản mặt vô lại đó đi, giả nhân giả nghĩa cái gì?”
Han Kyung nhíu mi, “Rốt cục cậu muốn nói gì đây?”
Kim Heechul hừ lạnh một tiếng, “Thư nặc danh.”
Han Kyung cười thư thái, “Xin lỗi, không phải tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Kim Heechul, Han Kyung nói tiếp, “Cậu cho rằng
Kim Junsu đơn giản vậy sao? Bị các người tôn lên làm thủ lĩnh bao nhiêu năm như
vậy mà vẫn có thể bình thản làm đến bây giờ đủ chứng minh Kim Junsu không có
đơn giản như cậu tưởng. Có khi người đó là ai Kim Junsu đã đoán được từ lâu rồi.
Sỡ dĩ hắn không làm rõ có lẽ là có lý do riêng.”
Nhìn thấy Kim Heechul ngây người, Han Kyung cười khẽ
một tiếng, “Thật giống ngày xưa,” nói xong liền quay đầu đi thẳng.
Kim Heechul nhìn bóng dáng đã đi khuất, khẽ nhíu
mày, “Chẳng lẽ là người đó?” ánh mắt ảm đạm dần, tựa hồ đã sớm đoán được nhưng
lại không thể chấp nhận.
Trở lại phòng ngủ, Kim Junsu thả mình xuống giường,
đưa tay gối đầu, “Em mệt quá.”
Park Yuchun ngồi xuống bên cạnh, nhìn kẻ đang cố ý
làm nũng, “Không phải đã mang em về rồi sao? Mệt thì nghỉ đi, có lẽ ngày mai
anh sẽ không giúp được nữa.”
Kim Junsu bật cười, đưa tay cởi nút áo, lại bị Park
Yuchun ngăn lại, “Em làm gì vậy?”
Park Yuchun có chút kinh ngạc nhìn hành động thật tự
nhiên của Kim Junsu.
“Anh ngủ không cởi quần áo sao?” Kim Junsu cau mày,
mỉm cười nhìn Park Yuchun, “Hay là cảm giác với đàn ông của anh đã trở lại?”
Park Yuchun đứng dậy, “Em ngủ đi, anh qua phòng
bên.”
“Đứng lại,” Kim Junsu quát một tiếng, “Phòng bên cạnh
là phòng của Kim Jaejoong, anh muốn chiếm chổ của hắn sao?”
Trong đầu liền hiện lên khuôn mặt cậu thanh niên có
nét đẹp nhu hòa nhưng lại xuống tay cực hiểm, Park Yuchun lắc lắc đầu, “Vậy anh
ngủ ở đâu? Lúc trước chắc anh cũng có phòng đúng không?”
Kim Junsu gật đầu, chỉ xuống chổ bên cạnh, “Chổ của
anh trước kia chính là ở đây.”
Park Yuchun nhìn chổ trống bên cạnh Kim Junsu, hơi
do dự, “Kim Junsu, em thật sự…”
“Em biết,” Kim Junsu nửa quỳ trên giường ôm lấy thắt
lưng Park Yuchun, “Em vẫn luôn chắc chắn, cho nên không cần phải hỏi.”
Park Yuchun thở dài một hơi, cúi đầu cắn nhẹ lên môi
Kim Junsu, chậm rãi hôn, cảm giác quen thuộc thổi qua đại não.
“Thật sự có thể sao?” Park Yuchun nhìn ánh mắt mơ
màng của Kim Junsu dò hỏi.
Kim Junsu cười gật đầu, “Đương nhiên, chỉ có anh có
thể hỏi em như vậy thôi.”
Vội vã phủ kín đôi môi ửng đỏ, nhẹ nhàng đem người nọ
đặt trên giường, giống như quỷ hút máu ra sức hấp thụ người nọ.
Kim Junsu khó nhịn hừ nhẹ, ra sức xả quần áo của
Park Yuchun xuống.
Park Yuchun thở phì phò nhìn quần áo loạn thất bát
tao trên người, “Kim hội trưởng sao lại nóng nảy như vậy?”
Kim Junsu mở mắt, có chút đáng sợ nhìn Park Yuchun,
“Đừng nói nhảm, nếu còn dám nửa đường rút lui em lấy súng bắn chết anh.”
“Anh đã từng nửa đường rút lui sao?” Park Yuchun cười
khẽ, cắn lên cổ Kim Junsu, “Lần này chắc chắn sẽ không.”
Kim Junsu bị chút kích thích kia khiến cho hơi thở
càng trở nên hỗn loạn hơn, nhẹ tay khẽ vuốt dọc sống lưng Park Yuchun, đôi mắt đang
nhắm chậm rãi mở ra, nhìn trần nhà, có chút trống rỗng.
No comments:
Post a Comment