Monday, February 29, 2016

[YooSu] Cấm Khu Mê Tình - Chapter 62

Làn gió lành lạnh của Seoul, một cậu thanh niên nắm chặt áo khoát trên người, mắt nhìn đám sương trắng xa xa, thở dài một hơi, tự hỏi bản thân ra đây làm gì.
Vì một người bất chấp tất cả, chỉ để đổi lấy một câu, ‘cậu nhận sai người’, nghĩ vậy cậu khẽ cười một tiếng, lấy trong túi áo một sợi dây chuyền, ngắm nhìn một lúc. Sợi dây chuyền màu bạc đã không còn lấp lánh như xưa, cho thấy nó đã có bao nhiêu tuổi thọ cũng như người chủ nhân này đã phải ra sức giữ gìn nó như thế nào.
“Khả năng cảnh giác của cậu Shim từ lúc nào lại thấp như vậy?” một giọng nói từ phía sau vang lên lập tức khiến Shim Changmin hồi thần, đem sợi dây chuyền cất vào trong túi, thật cẩn thận, nhẹ nhàng giống như là đang đối xử với người kia.
Shim Changmin nhìn người đang cười cười đi tới, “Lee Jihoon, đã lâu không gặp.” Người đang bước tới đây chính là Lee Jihoon, kẻ vừa mới bị Kim Junsu trục xuất khỏi Bỉ Ngạn hội. Vừa thử được lòng dạ của Park Yuchun, cũng tiện thể loại bỏ một mối lo trong lòng, không thể không công nhận Kim Junsu thông minh lại còn tuyệt tình.
Lee Jihoon nhìn Shim Changmin, nhướng nhướng mày, “Mới sáng sớm hẹn tôi ra đây không phải chỉ đơn thuần thăm hỏi thôi phải không?”
Shim Changmin gật đầu, “Tôi không muốn vòng vo, đây có phải là ý của Kim Junsu không?” Không có lệnh của Kim Junsu, Lee Jihoon tuyệt đối không dám tự ý một mình tới Seoul. Lần này rốt cục Kim Junsu muốn làm gì, không đúng, phải là cho đến bây giờ Kim Junsu đang tính toán điều gì?
Nhìn ra sự bất an trong mắt Shim Changmin, Lee Jihoon cười khẽ, “Cậu đối Kim Junsu thật là…”, y không trức tiếp nói ra, bởi vì y nhìn thấy được lãnh ý trong đáy mắt Shim Changmin.
“Nếu anh nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ khiến anh biến khỏi Seoul.” Shim Changmin nghiêm túc, đúng vậy, cậu không thích bị đùa giỡn.
“Ha ha, cậu Shim quả giống như lời đồn, nhưng mà vấn đề của cậu tôi không thể trả lời được.” Lee Jihoon bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này không phải là y có thể nói ra được. Nếu y để lộ ra nữa chữ, kết cục sẽ giống như lời cánh cáo của Shim Changmin.
Shim Changmin hiểu rõ, “Thật sự là hắn?”
Lee Jihoon không thừa nhận cũng không phủ nhận, mỉm cười bất đắc dĩ, “Cũng không phải ai cũng muốn dùng đến nước này, huống chi là Kim Junsu.”
Shim Changmin trầm mặc, “Sự kiện đó tôi không muốn nhúng tay vào, dù sao cũng là chuyện riêng của Bỉ Ngạn hội các anh, tôi còn có câu muốn hỏi.”
Lee Jihoon dường như đã sớm đoán được Shim Changmin sẽ hỏi mình một câu như vậy, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không thể trả lời.” Nhìn thấy lửa giận trong mắt Shim Changmin, Lee Jihoon lấy một món đồ trong túi ra đưa cho cậu, “Hắn dường như biết cậu sẽ đến tìm tôi, cái này cho cậu.”
Shim Changmin nhận lấy vật Lee Jihoon đưa, mở hộp ra, bên trong là một tấm ảnh đã hoen ố.
“Đây là tấm ảnh chụp ở cô nhi viện Sakura năm ấy hôm chụp ảnh tập thể trong ngày Open Day. Kim Junsu chỉ đứng chụp một tấm duy nhất, mà tấm ảnh đó lại không có cậu.” Lee Jihoon nhìn Shim Changmin đang nhíu chặt mày, nhưng vẫn nói ra sự thật. Mỗi năm cô nhi viện Sakura đều có một ngày Open Day. Mục đích là để cho lũ trẻ được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mà Shim Changmin nói đã gặp được Kim Junsu trong ngày hôm đó. Nhưng mà hiện tại tất cả sự thật đều sụp đổ.
Người kia không có gạt cậu. Không, là chính cậu tự lừa dối bản thân mình. Shim Changmin có chút phản ứng không kịp với hiện thực người kia luôn dối gạt mình lại là thành thật. Người đó luôn nói cậu nhận lầm người. Kẻ lừa dối mới là chính cậu.
Cầm lấy ảnh chụp trong hộp gỗ, chưa từ bỏ ý định tìm kiếm khuôn mặt trong trí nhớ và gương mặt của chính mình năm xưa, không có.
Ngay tại thời điểm Shim Changmin sắp đóng nắp hộp lại, có một dáng người nho nhỏ đứng bên góc khiến cậu chú ý.
Nhìn thấy hai hàng mi Shim Changmin nhíu chặt lại, Lee Jihoon gật đầu, “Cậu cũng phát hiện? Lúc đầu tôi cũng rất bất ngờ, có lẽ đây là số mệnh đi.”
Shim Changmin đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Junsu trong ảnh, “Có phải tôi nên hận anh ấy không? Hay là trực tiếp đi giết anh ấy?”
Lee Jihoon bật cười, “Cậu đương nhiên có thể làm được, nhưng tôi muốn hỏi, cậu xuống tay được sao?”
Shim Changmin lắc đầu, “Không thể xuống tay, cho nên tôi biết mình nên làm gì, thôi tôi cám ơn anh ấy đã thành thực.”
Lee Jihoon gật đầu, không nói gì thêm xoay người rời đi.
Shim Changmin đứng tại chổ nhìn bình minh dần dần ló dạng, châm một điếu thuốc. Làn sương mỏng từ từ tiêu tán trong không khí. Không tưởng tượng được kết cục sẽ như thế này, mắt nhìn ánh mặt trời, dụi thuốc, nhanh chóng rời khỏi.

Văn phòng công tố Seoul.
Jang Woohyuk nhìn Jung Yunho ngồi cách đó không xa, không yên lòng thở dàu. Sau khi Jung Yunho mất tích trở về tính tình giống như thay đổi. Không biết mấy ngày kia anh đã trải qua chuyện gì, mà anh cũng không chủ động nói ra.
“Cậu đi đâu?” Nhìn Jung Yunho thu dọn đồ đạc một bộ chuẩn bị ra ngoài, Jang Woohyuk cảnh giác hỏi.
Jung Yunho sửng sốt, cả cười, “Toilet.” Nụ cười này có chút trào phúng, lại càng tự giễu. Từ khi nào mà Jung Yunho đã không còn là Jung Yunho của ngày trước nữa.
Vội vàng ra khỏi văn phòng đầy áp lực, Jung Yunho hít sâu một hơi, nhìn đồng hồ trên tay, sắp đến giờ tan sở, không để ý đến thái độ Jang Woohyuk nhìn mình, lập tức đi ra ngoài.
Jang Woohyuk nhìn bóng dáng phóng đi của Jung Yunho, mày nhăn thật sâu, “Đi theo cậu ta,” y nói với người bên cạnh. Không phải là không tính nhiệm Jung Yunho, mà là hiện tại y không thể tín nhiệm bất cứ ai. Trước kia một tay đề bạt Shim Changmin chính là một ví dụ thảm thống.
Đi ra khỏi cổng chánh, Jung Yunho xả cà vạt, thơ thẩn đi đến giao lộ, nên đi đâu đây?
“Ha ha,” khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi về một hướng mà chính anh cũng không biết nó dẫn đến đâu, chỉ biết anh không thể khống chế được bước đi của mình được nữa.

No comments:

Post a Comment